Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm

Chương 22: Ý dĩ nhân



Ý dĩ nhân – ngọt, nồng,hơi lạnh, kiện tỳ trừ thấp, thanh nhiệt; Có thể buông tay một tìnhyêu đó cũng là một loại dũng khí^^.

Hà Tô Diệp ngắtđiện thoại, không khỏi mỉm cười, ngơ ngẩn đứng một lúc lâu, mãi cho đến khi cómột đứa bé kéo tay áo anh: “Anh ơi, em có việc muốn nhờ anh.”

Anh mới vội giật mình,sém chút nữa rơi cả di động xuống, bà lão bên cạnh cười nói: “Cái thằng bé này!Có phải là điện thoại của cháu dâu ta không?”

Vừa mới định giải thích,thì một bác trung niên khác nhảy vào: “Đám thanh niên tới nơi này chắc là khôngquen, trong nhà vẫn còn có vợ, con, hẳn là luyến tiếc đi! Thật sự là thiệt thòicho các cậu rồi!”

Lập tức có người hô: “Bácsĩ Hà lấy vợ rồi à! Hai năm trước tới đây mới có một người, sao mà ở vài ngàyrồi cũng không lộ ra tí tin tức nào, theo lý thì chúng ta hẳn phải mời bác sĩmột bữa nhỉ!”.

Xung quang những ngườibiết anh đều bắt đầu ồn ào, vài bác sĩ quen thuộc vụng trộm cười, chỉ còn lạianh người có chút ngây ngốc đứng tại chỗ, định mở miệng vài lần lại ngang ngạnhkhông thốt thành lời.

Coi như xong, đã hiểu lầmliền thành hiểu lầm luôn đi, anh thế mà lại rất thích cái cảm giác này.

Vùng núi nghèo khó, tạinơi này bác sĩ rất được chào đón, truyền thống bao nhiêu năm vẫn thật cổ hủ,tiện thể, bao gồm cả việc chữa các loại bệnh.

Nghèo hàn cũng mang đếnrất nhiều khó khăn và nỗi khổ; mẹ của em trai này bị ốm nằm trên giường đã mấytháng, chóng mặt lâu ngày lại phát tác, thị lực rất yếu, dễ quên mất ngủ; lầntrước tới khám nói không nên lời, đằng sau lưng một mực khẩn cầu Hà Tô Diệp:“Bác sĩ, nhà của tôi không có tiền, viết đơn có thể dùng một ít thuốc rẻ đượckhông, con trai của tôi vẫn còn phải đi học.”

Anh nghe xong không biếtlà loại tư vị gì, vừa nghĩ định viết xuống “Lộc giác giao”, “Quy giao bản”, “Agiao”, lại dừng bút một lát, cẩn thận khoanh một vòng tròn, để lại một kí hiệu,chuẩn bị nói cho người bốc thuốc rằng số thuốc đó là anh bỏ tiền mua.

Ngoài phòng, bé trai cầmphương thuốc xem cẩn thận, quấn quýt không nề hà muốn Hà Tô Diệp giảng cho nghecông dụng của từng loại thuốc, mở một đôi mắt ngây thơ mang đầy khátvọng: “Anh, tương lai em cũng muốn đi học ở đại học Y, học Đông y, làm một bácsĩ.”

Anh cười, tiếp tục giảngcho bé: “Dĩ ý nhân, lợi tiểu tiêu thũng, kiện tỳ, thanh nóng giải độc. Mẹ embởi vì tỳ hư khí ẩm đình trệ, bệnh phù thũng mới càng lan rộng, cho nên phảidùng phối hợp Ý dĩ nhân,bạch thuật cùng hoàng kì, ngoài ra, lần đó mẹ em tớikhám, anh thấy bà còn có biểu hiện thiếu máu mức độ trung bình nữa.”

Đôi mắt bé trai đỏ lên,cái gì cũng chưa nói, chỉ si ngốc nhìn cánh cửa cao cao kia, Hà Tô Diệp mỉmcười một cách miễn cưỡng: “Em vẫn thật may mắn, anh dù bất cứ cách nào cũnggiúp em chữa khỏi bệnh cho mẹ.”

Hà Tô Diệp quay về viện,đồng nghiệp quen biết nhắc cho anh người trong thôn lại đưa tới mấy con cá, mộtbát canh gà, còn có vài vò rượu gạo, nói rằng, bác sĩ Hà lấy vợ rồi mà bọn họlại không có gì đáp lễ, đành phải mong anh chấp nhận. Hà Tô Diệp dở khóc dởcười, nhưng mấy đồng nghiệp cũng thừa dịp khuyến khích anh, nói là bệnh viện cómấy cô y tá thầm mến Hà Tô Diệp đã lâu.

Anh cười cười, từ trốicho ý kiến, vậy mà Phương Khả Hâm lại ở một bên trêu ghẹo: “Anh trước kia khihọc đại học rất được chào đón nha, lúc đi thực tập có vài phòng tranh nhau muốn“hộ tống”, nói là đi cùng chụp ảnh về sau làm tuyên truyền mới có chất lượng.”

Hà Tô Diệp vẫn làm một bộkhông phải việc liên quan tới mình: “Anh đi xem thuốc bên kia có được bọc cẩnthận hay không, lúc về cho bọn họ mang đi.”

Phương Khả Hâm giảithích: “Vừa nãy cầm đơn thuốc, em đã gửi đi rồi, tối nay bọn họ nói làngười trong nhà tự đến lấy, với cả ngày mai chúng ta còn phải tiêm vắc xin chođám trẻ con nữa, thuốc tiêm sẵn có đều ở đội chữa bệnh kia, em vừa qua kiểmtra rồi.”

Lúc này, Hà Tô Diệp mớichú ý đến trên tay Phương Khả Hâm có băng một đống gạc y tế, màu đỏ ẩn ẩn lộra, anh vội vàng hỏi: “Tay làm sao thế này? Em bị ngã ?”

Phương Khả Hâm ngập ngừngmột lát: “Lúc em chuyển cái hòm thuốc không cẩn thận quệt phải một cái đinh, bịcứa qua.”

“Nhớ không để bị cảm, mặckệ thế nào cũng phải phòng ngừa nhiễm trùng.” Anh thở dài nhìn kỹ miệng vếtthương: “Con gái không cần phải làm những việc vất vả như vậy, tiêm vắc xinphòng bệnh ngày mai, để anh đi thôi.”

Người đồng nghiệp đangghi chép bỗng nghe thấy, cũng giúp đỡ khuyên cô: “Bác sĩ Phương, cô mấy ngàynày chưa đủ mệ sao, một chút việc so với con trai bọn tôi cũng không bỏ qua,còn phải lo cơm nước, nghỉ ngơi một chút đi, trăm ngàn lần đừng để mệt đến ngấtxỉu đấy!”

Hà Tô Diệp mỉm cười,“Phương Khả Hâm, thì ra Khâu Thiên nói, em một khi đã làm việc liền không muốnsống nữa lại là thật !Khó trách học hành vĩ đại như vậy, em trước tiên xử lýtốt cánh tay bị thương đi đã, rồi nói sau.”

Cô nhẹ nhàng gật đầu, suynghĩ một chút: “Em đi trước qua bên kia thúc giục kê đơn, rồi xem cơm chiều thếnào!”. Đứng dậy bước đi, cúi đầu, không để người khác chú ý tới bản thân cóchút thần thái khác thường.

Một cái đinh, miệng vếtthương nho nhỏ, nhưng chỉ đổi lấy được sự quan tâm với bệnh nhân bình thườngnhư vậy của anh, còn Thẩm Tích Phàm thì lại như bảo bối che chở, cô có lẽ nênhết hy vọng thôi.

Người gọi điện thoại kialà ai, cô cũng đã biết, có thể làm cho anh lộ ra cái loại biểu tình này chỉ cómột người, ngay cả ở trước mặt Trương Nghi Lăng cũng không chuyên chú cùng dịudàng, toàn bộ hiện ra như vậy.

Thì ra, một người contrai ôn nhuận, cũng sẽ ngây ngốc mà rơi vào bên trong biển tình yêu đến khôngthể tự kiềm chế.

Mà chính mình, lại singốc biến thành kẻ bị gọi là yêu đơn phương. Cô luôn cho rằng, Hà Tô Diệp vì bịtình yêu thương tổn, chỉ là tạm thời đau đớn, mà cô, luôn luôn là người canhgiữ gần nhất bên cạnh anh, cô có thể tha thứ anh không thích mình, bởi vì anhcũng sẽ không thích bất luận người đó là ai, thế nhưng… thế nhưng, anh hiện tạivì sao lại có thể yêu thương người khác.

Duyên phận… vậy mà côcùng anh… lại là nghiệt duyên.

————

Tín hiệu vùng núi quảnhiên không tốt, anh nhắn tin cho Thẩm Tích Phàm, rất lâu mà không thấy cô nhắnlại, đành phải tức giận tắt đi, vào trong viện ngồi một lát.

Bên ngoài trời nhá nhemoi bức, không khí sền đặc bám vào trên người, giống như nước đường hòa tan, cóchút phát tanh ngọt ngấy. Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi tới bật tung chiếccửa gỗ, bụi đất bay lên, vội vã có các hạt mưa nhỏ dày đặc rơi xuốngxuống. Người hàng xóm bên cạnh hô: “Bác sĩ Hà, sắp mưa to rồi, các anh ởtrong phòng mau dọn thuốc đi.”

Hà Tô Diệp suy nghĩ bấtan, dấu hiệu của trận gió này nhất định là một cơn mưa to, ngày mai chắc cònmưa tiếp không ngừng, công việc nhất định sẽ khó khăn càng nhiều hơn.

Đột nhiên anh nhớ tới lờihứa với Thẩm Tích Phàm —–trước khi đi sẽ giúp cô xin một cái bùa bình an.

Hy vọng có thể cầu giúpcô một đời này cứ thế mà bình an cùng hạnh phúc. Đã nhìn nhiều cảnh gần đất xatrời trong bệnh viện, nếm trải qua đau khổ của việc mất đi người thân,trên thế giới này, không có điều gì so với hai chữ “bình an” khiến anh cảmđộng. Anh có thể không để ý, không so đo cô thích ai, nhưng anh thật sự hy vọngcô bình bình an an sống đến trọn đời.

Tâm tư bản thân khôngbiết khi nào sẽ bị phát hiện, che dấu dù có kỹ thế nào rồi cũng sẽ bị quyểnsách kia bán đứng.

Chẳng qua chỉ là đi nướcMỹ du học, không phải sao! Anh cũng có cơ hội này, nếu cô thích đi về phíatrước, vậy thì anh sẽ ở phía sau cô một mét, cho cô sự tự do cùng không gian,bất cứ lúc nào cô cần, đều có thể giơ tay là chạm tới.

——-

Quả nhiên ngày hôm saumưa to không ngừng, còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng, vốn dĩ kế hoạch sẽđể cho trẻ em đến viện vệ sinh dịch tễ trong thôn tiêm vắc xin phòng bệnh, bâygiờ chỉ có thể biến thành bác sĩ tới tận nơi phục vụ.

Bác sĩ của nhóm anh trêuđùa: “Chúng ta đội mũ rơm, lưng đeo hòm thuốc thật sự rất giống hành quân đánggiặc nha!”

Người kế bên tiếp lời:“Quân dã chiến, chúng ta là Đại quân Lưu Đặng*, chuẩn bị thẳng tiến núi ĐạiBiệt**”

(* là đại quân nổi tiếngtrong thời kì cách mạng của Trung Quốc, núi Đại Biệt là một địa danh gắn liềnvới đại quân này, cái này mình cũng không chắc lắm, vì đọc tiếng trung kohiểu^^)

Phương Khả Hâm giúp bọnhọ chuẩn bị trà, dặn dò: “Mưa to đường trơn, các anh phải cẩn thận một chút”

Hà Tô Diệp kéo qua mộtbác sĩ thực tập : “Tôi với cậu đổi nơi khám, trời mưa không dễ đi, còn phảibăng qua một ngọn núi, nơi này đường mòn tôi có vẻ quen thuộc hơn cậu, cậu thấyđược không?”

Người thực tập sinh kinhngạc không thôi: “A…. được, vậy đi thôi.”



Mưa to thế này, đến ôcũng không che hết được, chỉ chốc lát đầu với vai anh tất cả đều ướt nhẹm, trênống quần dính đầy bùn đất, cả người giống như đã ngâm trong nước rất lâu, thốtra không nổi một tiếng thở dài.

Đất trên núi không tốt,bước lên trên mà như không có cảm giác, bị mưa xối xuống lộ ra rất nhiều đávụn; theo địa thế, nước bùn cứ thế thẳng tắp lao xuống dưới. Anh mỗi bước điđều phải hết sức cẩn thận, thời gian đi so với bình thường mất hơn nửa tiếngmới tới.

Chờ những nhà có con emđến khám xong rồi, trời đã tối đen, có cậu nhóc nơi đây muốn đưa anh về, anhmuốn từ trối, có điều cậu nhóc kia thật quá nhiệt tình: “Nhà mẹ vợ tôi ở ngayđằng kia, buổi tối tôi ngủ ở đó.”

Bọn họ vừa đi vừa nóichuyện với nhau, Hà Tô Diệp không ngừng hỏi về tình trạng vệ sinh của địaphương, cậu nhóc kia cũng hăng say trình bày. Bỗng nhiên, lúc đi đến sườn núi,bọn họ nghe thấy tiếng hét to của một đứa bé: “Cứu với! cứu với!”.

Tiếng kêu khàn khàn,xuyên qua màn đêm đen mịt mờ, hai người bọn họ đều bị làm cho hoảng sợ, cậunhóc thử hỏi: “Hình như là ở phía Đông, chúng ta đi xem thử xem sao?”

Âm thanh kia càng ngàycàng nhỏ, cũng càng ngày càng khàn đi, chỗ này mưa có vẻ rất kinh tâm độngphách, thế nhưng bọn họ cũng đã tới gần chỗ phát ra âm thanh hơn, theo ánh sángcủa đèn pin, cậu nhóc kia kêu lên: “Bên này, bên này! Một thằng bé!”

Hai tay cố gắng bám chặtlấy chút đá vụn đầy bùn đất, máu theo cánh tay chảy ra, độ dốc của sườn núithật nguy hiểm, không lưu ý ngã xuống thì không thể hình dung được hậu quả, cậubé này hiển nhiên là bị sợ hãi, mở to ánh mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, mộttiếng : “Cứu em với!” cũng kêu không nổi.

Hà Tô Diệp cẩn thận tớigần sườn dốc, dịu dàng an ủi bé: “Không có việc gì, anh sẽ kéo em lên”, nói rồivươn tay giữ chặt bé, đem nó kéo lên, cậu nhóc bên cạnh nhanh chóng tóm lấy đứatrẻ, lúc tới gần tay cầm đèn pin xem xét, không khỏi thở phào: “May qua da thịtkhông bị thương tích gì, không có gì nghiêm…..”

Một chữ “trọng” cuối cùngcòn chưa nói ra, Hà Tô Diệp đột nhiên cảm thấy dưới chân mềm nhũn, một luồngsức mạnh thiên nhiên không thể chống cự đem cả trọng lượng cơ thể anh lùi raphía sau, hất tung vào không trung. Cậu nhóc quay đầu, kinh hãi: “Bác sĩ Hà cẩnthận!” nhanh tay muốn kéo anh lại, chỉ thấy anh, cả người anh với bùn đất, đávụn cùng nhau trượt xuống, chỉ trong nháy mắt, liền biến mất trong làn mưa lớnmờ mịt.

————-

Trời tối, lực gió dần dầngiảm nhỏ, đội bác sĩ chữa bệnh lần lượt trở lại, mỗi người đều thành ngườinước, từ cổ tay áo, xuống đến ống quần đều là nước mưa chảy xuôi, có bác sĩ kêuto: “ Đi mát xa xông hơi còn chưa có đầm đìa tới mức như thế này, khoan khoáicả người quả thực là…”

Phương Khả Hâm đưa khănmặt cho bọn họ pha trà nóng, tiếp đón: “Đi tắm nước ấm đi, em xuống phòng bếpnhờ các cô chuẩn bị cho mấy người ít trà gừng hồng tảo,trừ lạnh! Buổi tối đunít cháo y dĩ nhân, nơi này thời tiết rất ẩm ướt, ăn món đấy lợi thủy tiêu thũngnha.”

Những người khác cảmthán: “Có nữ bác sĩ đi theo thật sự quá tốt, chu đáo, chăm sóc ân cần chúng tanhư đối với bệnh nhân vậy.”

Phương Khả Hâm ngượngngùng mỉm cười, ánh mắt mơ hồ luôn luôn hướng ra phía bên ngoài, gió mạnh thổiđám mưa nhỏ, làm ướt nhẹp cả cái trán của cô, nhanh chóng lấy tay gạt đi, lạicảm thấy trong lòng bàn tay lạnh lẽo, thì ra miệng vết thương băng bó cẩn thậnđã lộ ra vệt máu thật dày.

Ở dưới phòng bếp giúp mộttay, cô ngồi không nổi, đứng cũng chẳng yên, một loại dự cảm không tốt dần dầnhiện lên, dạ dày chua xót, kìm nén lại ý muốn nôn ra trong đầu, nếm vào thìacháo rồi lại bỏ xuống, lấy di động ra ấn gọi dãy số quen thuộc kia.

Không có người nhận máycàng làm cho cô thấy sợ hãi, cô không ngừng an ủi chính mình, là do bản thânquá nhạy cảm, tục ngữ nói không sai, quan tâm quá sẽ bị hoảng, Hà Tô Diệp nhấtđịnh không có việc gì, khả năng anh chậm trễ một lát, có thể một giây sau, sẽmở cửa bước vào.

Ý dĩ nhân trong nồi bốclên, một phút, mười phút, hai mươi phút. Cô cảm thấy bản thân rốt cuộc chống đỡkhông nổi, phiền não, bất an, bối rối đan thành một tấm lưới kín đặc, khiến chocô không có cách nào khác ngoài việc giữ vững hô hấp cùng tự hỏi.

Bỗng nhiên, bên ngoài sânmột trận xôn xao, có người thất thanh la lên: “Nhóm bác sĩ, đã xảy ra chuyệnrồi! Mau gọi 120!”

Thân mình như bị húc mạnhmột cái, hàn ý từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đầu, cô cuống quít cởi ra tạp dềchạy khỏi phòng bếp, trong viện hai ba người dân bản xứ, lôi kéo bác sĩ vộichạy ra phía bên ngoài: “Bác sĩ Hà, người khác tìm thấy cậu ấy, có điều hiệntại đang hôn mê, trên người còn có mấy chỗ bầm dập, chúng tôi cũng không dám dichuyển, sợ không chuyên sẽ càng làm tình hình xấu thêm,nhưng đã để vài người ởbên cạnh trông giữ rồi.”

Trong nháy mắt đau đếnkhông thể hô hấp, nhưng nhận thức bản thân là một bác sĩ cô nhanh chóng thanhtỉnh: “Tôi cũng đi!”

Từ viện vệ sinh đến đầuthôn mất mấy trăm mét, cô chưa từng cảm thấy con đường này lại dài đến như vậy,xa xôi không biết điểm dừng, xung quanh tất cả đều là mưa bụi mịt mờ, cô chỉbiết gồng hết sức chạy, rồi lại chạy, giống như nếu bỏ qua một giây, liền bỏ lỡcả đời.

Trước mắt cô một mảng mơhồ, chỉ có một cái ý niệm xoay quanh trong đầu ‘Hà Tô Diệp, chỉ cần anh khôngsao, em chỉ cần anh không sao, nếu ông trời bắt em buông tha cho tất cả, em đềucam tâm tình nguyện’.

Đầu thôn đã có mấy ngườivây quanh lại, nhìn thấy bọn họ chạy tới, vạn phần vui sướng: “Bác sĩ tới rồi,mau đến đây!”

Vị bác sĩ đi trước vộixông lên, cô cũng theo đến, tình cảnh trước mắt làm cho cô thiếu chút nữa kìmnén không nổi mà rơi lệ. bác sĩ có kinh nghiệm nhìn một chút: “Não chấn động,bầm tím, bên ngoài hình như chưa có thương tích nghiêm trọng gì, không biết bêntrong có xuất huyết hay não bộ lệch vị trí hay không. Tạm thời vẫn chưa thểtính toán chính xác nhất.”

——

Người kia, nhắm mắt lại,giống như đang ngủ say, lại mang tới cho cô ảo giác vĩnh viễn anh sẽ không tỉnhlại. Sợ hãi, tuyệt vọng, lạnh càng lạnh, không thể hô hấp, ngay cả thần chícũng không thật rõ ràng, trong tầm nhìn mơ hồ là một mảnh mông lung u ám.

Những người tại đây chỉcó thể cầu mong cho xe cấp cứu nhanh chóng đến sớm một chút.

—–

Không biết mất bao lâu,bỗng nhiên một tiếng còi cảnh sát làm cho tinh thần của mọi người rơi vào chấnđộng, lập tức xe cứu thương mở ra, vài bác sĩ nâng cáng xuống, rất thành thạođem Hà Tô Diệp nâng lên. Cô cũng đi theo kêu gọi: “Tôi là người thân nhất củaanh ấy, hãy để tôi đi đi.”

Mưa đã đem đôi mắt của côbuốt đến không mở ra được, nhưng vẫn cố gắng mở to xem bác sĩ đo huyết áp choanh, đếm mạch đập, trong đầu tất cả đều là thứ tạp âm ong ong không dứt, côliều mạng nói cho chính mình, bình tĩnh, trấn định, mau gọi điện thoại cho KhâuThiên.

Lấy ra di động, mệt mỏidùng toàn lực ấn xuống dãy số, Khâu Thiên bên kia rất nhanh trả lời: “PhươngKhả Hâm, có chuyện gì sao? Anh đang trực ban.”

Giống như rễ của cây bèotrong dòng xiết của con sông rộng lớn tìm được một ít đất, cô cuối cùng đã cóngười có thể dựa vào, một cơn đau kịch liệt từ toàn thân lan tới mọi bộ phận,bộc phát bén nhọn, ngay bên bờ vực sụp đổ, cô run rẩy thật lợi hại, ngay cảrăng cũng đều phát ra tiếng vang lập cập: “Khâu Thiên, nhanh, nhanh tới bệnhviện quân đội trung ương, Hà Tô Diệp…..anh ấy đã xảy ra chuyện, bị thương…..ngoài ra không rõ ràng lắm, tạm thời hôn mê, còn phải thêm một bước chuẩn đoánchính xác. Còn có….. báo cho bố anh ấy đi.”

Khâu Thiên dù sao cũnglão luyện: “Anh biết rồi, em ổn định lại cảm xúc, anh lập tức tới đó, trăm ngànlần đừng hoảng hốt!”

Dù sao cũng là bệnh việnquân đội, cấp cứu tốc độ rất nhanh, sau khi chờ chuẩn đoán chính xác, Hà TôDiệp chính là bị chấn động não mức độ thấp, gãy xương, liền lập tức được đưatới phòng VIP.

Tất cả chỉ chờ bệnh nhântỉnh lại.

Lúc này, toàn bộ khí lựcbị nén nhịn của Phương Khả Hâm muốn bộc phát, dựa vào bức tường chậm rãi ngồixuống, cô nói cho chính mình không thể khóc, không thể khóc, nhưng cô đã quákiệt sức, vô lực chống đỡ được tiếp. Trong tim truyền đến từng đợt từng đợt đaunhói, hết thảy đều lờ mờ, nước mắt từ khuôn mặt cứ thế chảy xuống.

Thời gian dài như vậychịu đựng nỗi đau, sau khi nghe được tin tức anh bình an, cuối cùng đều tanthành mây khói.

Chỉ cần anh bình an, chỉcần anh hạnh phúc, không có gì không thể thỏa hiệp lùi bước, chẳng lẽ thế nàykhông phải là cách yêu một người sao, chỉ cần anh ấy bình an hạnh phúc, bảnthân mới có thể hạnh phúc.

Mãi cho đến khi có mộtngười nhẹ nhàng gọi cô: “Phương Khả Hâm, Phương Khả Hâm, đừng khóc, cậu ấykhông có việc gì, không sao nữa rồi.”

Cô cũng không chịu ngẩngđầu, giọng nói khàn khàn: “Em biết, chỉ là khống chế không nổi, Khâu Thiên, đểcho em yên tĩnh một lát.”

Khâu Thiên thở dài, nhưngcái gì cũng chưa nói, lẳng lặng đứng ở bên cạnh, trong cái hành lang trốngvắng, chỉ có hai người. Phòng bệnh của Hà Tô Diệp cửa mở lại đóng, không ai chúý đến bọn họ.

Thật lâu sau, Phương KhảHâm mở miệng: “Khâu Thiên, Hà Tô Diệp, anh ấy có phải thích Thẩm Tích Phàm haykhông?”

“Ừ!”

“Gọi điện thoại cho cô ấyđi, nói rằng Hà Tô Diệp đã xảy ra chuyện, anh ấy hiện tại nhất định hyvọng nhất là nhìn thấy cô ấy, có lẽ anh ấy biết cô ấy đến thăm mình, nhất địnhsẽ tỉnh lại, bây giờ em chỉ mong anh ấy tỉnh lại, sau đó…sau đó, mặc kệ anh ấykhông quan tâm tới em hoặc tiếp tục coi em là một đứa em gái, em cũng không đểý nữa.”

“Cô à, hiện tại đã 12 giờrồi, ngày mai anh nhất định sẽ gọi điện thoại, được chưa!”

“Khâu Thiên…..”

“Ừ?”

“Anh cảm thấy Thẩm TíchPhàm có thích Hà Tô Diệp hay không, cô ấy có thể giống Trương Nghi Lăng kia haykhông, lại tiếp tục thương tổn anh ấy?”

“Không biết, nhưng Hà TôDiệp của em thích người ta thật sự rất vất vả nha”

“Khâu Thiên. Nếu em gọiThẩm Tích Phàm tới, anh ấy sẽ không trách em chứ, với tính cách của anh ấy, khẳngđịnh không muốn cô ấy đau lòng, vạn nhất anh ấy tức giận không quan tâm tới emnữa, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Không đúng đâu, tronglòng Hà Tô Diệp của em có khi còn rất vui mừng ấy chứ, em nói sai rồi!”.

“Khâu Thiên, nếu anh ấythích Thẩm Tích Phàm, mà cô ấy cũng thích Hà Tô Diệp …. thì thật tốt quá.”

“Vậy còn em?”

“Em…. em có thể làm gìbây giờ, trong vở kịch tình yêu của hai người luôn luôn không thể thiếu vaiphụ, cũng luôn luôn không cần người đóng vai phụ, diễn xong rồi, hết vai củamình rồi, ngoại trừ cười mà lui xuống sân khấu, thì còn có lựa chọn khác sao!”

“Phương Khả Hâm, đừng nóinhư vậy, trong lòng anh rất khó chịu.”

“Khâu Thiên ………”

“Ừ?”

“Em đói bụng………..”

Cứ như vậy đi, cô nói vớichính mình,thôi tiếp tục đợi chờ vô nghĩa; cuộc đời của người con gái có baonhiêu thời gian để tiếp tục chờ đợi một người vĩnh viễn sẽ không đặt tầm mắtdừng lại trên bản thân mình . Tuổi trẻ nông nổi đã qua, thanh xuân của cô đã bịlãng phí trên tình yêu say đắm khắc cốt có cho mà không nhận này, dù thời giancòn lại không nhiều, nhưng cuộc sống này của cô vẫn còn phải tiếp diễn, rồi sẽcó ngày, một người con trai yêu cô sẽ xuất hiện, quan tâm, che chở cô mãi mãi.

Tình yêu đơn phương làmột điều đau khổ nhất trên thế giới này, nhưng cũng là điều hạnh phúc nhất; dùsao khi ấy, chúng ta đều không hề hối hận khi yêu đơn phương một người nhưvậy—-người mà đối với bản thân có thể coi là độc nhất vô nhị trên đời.

Cuối cùng, chúng ta sẽmỉm cười chúc phúc cho người ấy, cho dù có lưu luyến,có đau lòng hay tươi cườimiễn cưỡng… tất cả rồi cũng phải buông tay.

Bởi vì, bản thân mỗingười đều biết rằng: “ Từng yêu anh… đó là điều đẹp nhất em đã làm!”