Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 290: Mẫn Cảm



Nhất thời, vẻ mặt Đường Diệc Sâm nặng nề, khẽ híp mắt, ánh mắt sâu lóe ra u sóng.

“Tôi biết rồi, cậu đi trước chuẩn bị một chút, đề phòng vạn nhất. Phải thiết lập phương án đối phó cho từng khả năng có thể có, không thể lơ là. Nhất là vợ tôi, tuyệt đối không thể để cho cô ấy rời khỏi tầm mắt của tôi, tôi muốn cô ấy an toàn.”

“Anh Sâm, có nên nói cho chị dâu biết không?”

“Không cần, tôi không muốn cô ấy lo sợ, cô ấy rất mẫn cảm với Nguyễn Hàm.”

“Em biết nên làm thế nào rồi, em hiện tại liền đi sắp xếp.”


Cúp điện thoại, Đường Diệc Sâm nhíu mày lo lắng, nét mặt anh cũng bắt đầu có chút u sầu.

Anh tuyệt đối không cho phép Thủy Tâm Nhu xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

“Ba, con đưa ba trở về phòng bệnh, con phải đi rồi, con có việc gấp. Đoán chừng con sẽ không thể tới thăm ba một thời gian.” Nói xong Đường Diệc Sâm đẩy xe lăn đi về phòng bệnh của ông.

Trên đường đi, hai cha con đều không lên tiếng.

Cho đến khi Đường Diệc Sâm ôm Đường Dụ đặt lên giường, anh chuẩn bị rời đi thì kinh ngạc nghe được Đường Dụ gọi tên anh.

“Diệc Sâm…”

Đường Diệc Sâm khựng lại ngoái nhìn Đường Dụ, “Con chỉ đi làm mà thôi, rất nhanh sẽ trở lại, mẹ và chú Huân sẽ đến thăm ba. Khả Tâm cũng rất tốt, em ấy có sự nghiệp của mình rồi, em ấy rất cố gắng. Ba không cần lo lắng cho tụi con, tụi con đều rất tốt.”

Nghe vậy, Đường Dụ chỉ trừng mắt nhìn, nhưng ánh mắt ông lại phức tạp như vậy.


Đường Diệc Sâm cũng bỏ đi, vừa đóng cửa đã nhanh chân rời đi.

——————

Tin tức hai đại hào môn Phí – Chu sắp kết thông gia đã sớm tuyên bố ra ngoài rồi, hôn kỳ cũng sắp đến, Ngải Duy cũng đã chuẩn bị xong xuôi hội trường và các hạng mục liên quan.

Phí Lạc ngây ngốc phối hợp với mọi thứ này, Thủy Tâm Nhu muốn anh phụ trách với Chu Mạt, anh không nên bỏ mặc cô, anh nên giống một người đàn ông có trách nhiệm… Chỉ cần cô vui, anh liền theo ý cô cưới cô ta, cho Chu Mạt một danh phận.

Cũng chỉ thế thôi, anh chỉ cấp nổi cho cô danh phận mợ Phí, những chuyện khác anh vô lực cung ứng.

Nhưng anh sẽ không yêu cô, vẫn không ai có thể ngăn cản anh tiếp tục yêu Thủy Tâm Nhu.

Ngoại trừ những sự kiện hôn lễ không thể đùn đẩy được, Phí Lạc gần như đều ở thương mại điện tử Hoàn Vũ, chỉ có lúc bận rộn làm việc anh mới phát giác được bản thân giống một người đàn ông chân chính, không chịu bất kỳ sự sắp xếp nào, có thể làm chuyện anh muốn.

Tới gần hôn kỳ, anh bị ông già ra lệnh nhất định phải phối hợp với Chu Mạt đi thử lễ phục. Phí Lạc mang khuôn mặt ủ rũ đi tới studio ảnh của Ngải Duy.


Thủy Tâm Nhu cũng ở đó, cô và Đường Khả Tâm cùng nhau góp ý cho Chu Mạt, giúp cô chọn áo cưới và lễ phục thay tiệc tối.

“Phí Lạc, còn đứng đờ ra đó làm gì, có phải cảm thấy Chu Mạt mặc áo cưới vào rất xinh đẹp không? Anh ngẩn người, hận không thể lấy cô ấy về nhà à?”

Thấy Phí Lạc vẫn ngây ngốc đứng không nhúc nhích ở đó, không có ý định đi qua, Thủy Tâm Nhu kéo anh một cái, ra hiệu cho anh đừng làm mất mặt.

Phí Lạc bỗng dưng nắm lấy tay Thủy Tâm Nhu, dùng sức kéo một cái, kéo cô vào trong ngực mình.

Không nhìn ánh mắt khác thường của Chu Mạt và Đường Khả Tâm, anh ghé vào bên tai cô âm trầm nói: “Cô ấy nào có dáng vẻ xinh đẹp lúc mặc áo cưới như em, bốn năm trước trong hôn lễ của em, anh liền muốn đoạt lấy em từ tay Đường Diệc Sâm.”

Thủy Tâm Nhu nổi giận, cô dùng sức nhéo Phí Lạc một cái, nghiến răng nghiến lợi hừ nhẹ: “Chu Mạt đang ở đây, anh đừng quá phận. Hôn này em không ép anh kết, cô ấy cũng không ép anh, là do anh quyết định cưới cô ấy, anh nên sinh sống thật tốt với cô ấy, quên những ý niệm khác đi.

Anh sắp là chồng người ta rồi, nên có dáng vẻ chồng người ta, đừng làm hư chuyện, cũng đừng tổn thương Chu Mạt, nếu không em sẽ bóp chết anh, đừng nói tới mặt mũi bạn thân. Cười cái coi, khuôn mặt hầm hầm khó coi quá, ở dưới mí mắt em, đừng để Chu Mạt mất mặt, hiểu?”

Nói xong, Thủy Tâm Nhu hung ác nhéo Phí Lạc một cái, cô khẽ động khóe miệng, nở cụ cười hiểu ý.

“Phí Lạc nói với chị, hôm nay Chu Mạt rất xinh đẹp, anh ta là người tương đối ngây ngô, cho nên ngượng miệng, cái mặt nhăn nhăn nhó nhó là do ngại đó, ha ha ha…”

Xem như nửa kéo nửa lôi, Thủy Tâm Nhu cuối cùng cũng đưa Phí Lạc đến trước mặt Chu Mạt, cô nhìn anh chằm chằm, ra hiệu cho anh nói chuyện.

Thủy Tâm Nhu nhéo tiếp, hơn nữa còn rất đau, Phí Lạc nhếch miệng, nhìn chằm chằm Chu Mạt một lúc, anh mới bất đắc dĩ nói: “Ừm, giống như Nhu Nhu nói, hôm nay em rất đẹp.”

Chu Mạt khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Phí Lạc, không tự chủ, ánh mắt cô toát ra sự khinh bỉ.

Cô nhìn ra được, chỉ là Thủy Tâm Nhu nói cô đẹp mà thôi, chút biểu cảm này của Phí Lạc cô sao lại nhìn không ra, cô cũng không phải đồ ngốc.


Anh không thích cô, tốt thôi, cô cũng không thích anh, cô cũng chỉ tìm đàn ông để gả mình đi mà thôi nha.

Xì… lôi kéo giống như cô không phải anh thì không thể, chị đây xinh đẹp tự biết, dáng người cũng không tệ, gia thế tốt, tuyệt đối nổi bật hơn danh phận cậu chủ nhà họ Phí của anh, sẽ không để anh mất mặt.

Ngược lại là anh, cô nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt!

Cô đã nghĩ kỹ rồi, đêm tân hôn liền cùng anh quy định ba điều, nước giếng không phạm nước sông, anh đừng mơ tưởng lại chạm vào cô.

Chuyện của anh cô cũng sẽ không quản, anh thích làm gì thì làm, chỉ cần không chọc đến cô là được!

Người vợ tốt biết lý lẽ như cô Phí Lạc anh tuyệt đối được hời rồi, treo lên bán cô cũng không nể mặt anh rồi.

“Nếu tất cả mọi người đều nói bộ áo này đẹp vậy thì bộ này đi.” Kỳ thật Chu Mạt cảm thấy thử áo cưới cũng rất phiền, nếu là theo chính ý cô, cô tùy tiện mặc một bộ lên người là được.

Chỉ là Thủy Tâm Nhu và Đường Khả Tâm nói, phụ nữ kết hôn là chuyện một đời, như thế nào cũng phải mặc đẹp chút, cho nên cô mới để cho các cô ấy kéo cô tới nơi này thử áo cưới.

Cảm giác bản thân cũng sắp biến thành người mẫu rồi, thử tới thử lui… vẫn là tha cho cô đi.

Chu Mạt đi thay lễ phục, Thủy Tâm Nhu cũng cầm một bộ lễ phục của nam, đẩy Phí Lạc vào phòng thay đồ.

Khi bọn họ cùng bước ra, Đường Khả Tâm và Thủy Tâm Nhu cùng mở to mắt.

“Theo em thấy, muốn nói hai người không phải trời sinh một đôi em cũng không tin, quả thực là tuyệt phối nha!”

Nghe vậy, Phí Lạc khẽ liếc mắt nhìn Chu Mạt, người phụ nữ này không hung dữ ngược lại có chút đáng xem, chiếc váy ống ôm chặt cơ thể lộ ra đường cong hoàn mỹ.

Xinh đẹp nhất định có, làm cho đàn ông ăn thèm muốn không phải là không thể.

“Em mặc bộ này được không? Em cảm thấy không tệ, chọn cái này đi.” Chu Mạt nhìn gương xoay trái xoay phải nói, cô hài lòng rồi, bản thân cô nên mặc dạng này.

Phí Lạc liếc nhìn cô, đôi mắt thâm thúy híp lại, màu champagne khiến chiếc váy ôm của Chu Mạt trở nên gợi cảm, toàn bộ phần lưng còn trống không.

Nếu để cho ông già và bà mẹ anh nhìn thấy, không phải không tốt, bọn họ có lẽ sẽ cảm thấy đó là đồi bại, phụ nữ nhà họ Phí sao có thể để lộ bộ dáng này cho người khác xem, thua thiệt chết rồi!

“Không được, đổi cái khác đi.”

Đường Khả Tâm và Thủy Tâm Nhu người ta cũng không có ý kiến, hừ… tên khốn này bị chạm dây thần kinh nào rồi, anh vậy mà phản đối, cô cảm thấy rất đẹp nha.

Chu Mạt tức giận trợn mắt nhìn Phí Lạc, “Tôi cảm thấy rất đẹp nha, nên lộ thì lộ, không nên lộ một chút cũng không lộ, vừa đúng, rất hoàn mỹ.”

“Nàng dâu nhà họ Phí không phải bán thịt, không cần phơi ra cho người khác xem. Đây… đây… đây… những này tùy em chọn.” Đôi mắt chớp động một chút, Phí Lạc cầm lễ phục treo một bên ném từng cái cho Chu Mạt, ra hiệu cho cô mặc những bộ này.

Nếu không phải để tránh ông già nhà anh mè nheo bên lỗ tai thì anh đã mặc kệ cô.

Nhìn những chiếc váy rất bảo thủ đó, đôi mắt đẹp của Chu Mạt lập tức sáng lên như lửa.

Dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân với cô… Chu Mạt đang muốn nổi bão, Thủy Tâm Nhu cầm lấy bộ lễ phục nhìn cũng được, kéo cô ra, “Mạt Mạt, chị thấy hai bộ này không tệ, em thử trước xem. Phí Lạc vì tốt cho em, anh ấy không muốn để người khác ngắm vẻ đẹp của em thôi, không có ý gì khác.”

Phí Lạc muốn giải thích cho chính mình nhưng nhận được ánh mắt hung ác của Thủy Tâm Nhu thì ngậm miệng.

Sau vài lời thuyết phục, Chu Mạt đã hạ hỏa, Thủy Tâm Nhu đau đau xoa thái dương.

Từ này, cô đã có thể dự đoán được hôn nhân của Chu Mạt và Phí Lạc chắc chắn sẽ không vô vị, nói không chừng mỗi ngày đều sẽ đặc sắc như thế.

Thật không rõ, hai người bọn họ làm sao sẽ đi tới cùng nhau?

Cùng bọn họ chọn lễ phục này cũng đủ khiến Thủy Tâm Nhu mệt mỏi, may mà cuối cùng vẫn thuận lợi chọn xong.

Thủy Tâm Nhu cùng Đường Khả Tâm còn có chuyện phải làm, các cô cùng nhau quay lại Ngải Duy.

Xuống xe, các cô đi tới thang máy, không hiểu ra sao, Thủy Tâm Nhu luôn có cảm giác sau lưng cô lạnh buốt, nhưng lúc cô ngoái nhìn lại thì không có ai hết.

Bắt đầu từ lúc rời khỏi studio ảnh, cô đã thấy kỳ quái vì sao bản thân sẽ có loại cảm giác này.

Là cô đa nghi sao? Hay là thần kinh căng thẳng rồi?