Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 289: Nguyễn Hàm Đánh Bị Thương Nhân Viên Y Tế Bỏ Trốn Rồi



Ánh mắt Đường Diệc Sâm không rời cô, thấy thế anh mím môi lắc đầu, than nhỏ, thấy cô sắp đụng vào cây cột, anh bước nhanh tới, bàn tay to kéo eo cô, kéo cô vào trong lòng mình.

“Em cẩn thận một chút, nhìn đường chứ!” Ánh mắt Đường Diệc Sâm tràn đầy tình cảm, ngay cả giọng nói trầm thấp khàn khàn cũng dịu dàng lay động lòng người.


Bị kéo bất ngờ, Thủy Tâm Nhu còn chưa làm rõ tình hình liền ở trong lòng Đường Diệc Sâm rồi, cô ngơ ngác một hồi.

Theo phản xạ, cô kinh ngạc ngoái nhìn Đường Diệc Sâm.

Khí tức thuộc về anh nấn ná nơi chóp mũi cô, buồng tim lạnh lẽo cứng rắn không tự chủ được rung động mãnh liệt.

Thủy Tâm Nhu hơi loạn, lông mi thật dài run rẩy.

Cô và Đường Diệc Sâm đã có một thời gian dài không thân mật như vậy rồi, anh nhìn chằm chằm cô… cô thật không thoải mái.

Khuôn mặt tuấn tú của anh phóng đại trước mặt cô, đôi môi mỏng gợi cảm chỉ cách đôi môi anh đào màu hồng của cô một ngón tay.

Chỉ cần khẽ cúi đầu, anh có thể hôn cô rồi.

Anh thở ra hơi thở ấm áp, trực tiếp phả lên mặt cô, cường thế tuyên cáo sự hiện hữu của anh như vậy.

Thủy Tâm Nhu nháy to mắt, cánh môi mê người cử động, cổ họng cô giống như bị mắc xương cá, nhất thời không nói ra lời.


Thời gian giống như dừng lại, bọn họ chỉ lặng yên nhìn nhau.

Đáng chết, cô không biết đôi môi của cô lại mê người vậy sao? Luôn khiến anh dao động?

Khát vọng từ đáy lòng đột nhiên dâng lên, yết hầu khô khốc của Đường Diệc Sâm chuyển động.

Anh cảm thấy máu trong người mình đang sục sôi, đầu hiển thị hình ảnh đẹp mơ màng của cô.

Chết tiệt, bên dưới anh bỗng siết chặt lại, thật muốn chết a!

Có trời mới biết, anh phải tự chủ thế nào mới kiềm nén bỏ qua cho cô, bởi vì, cho dù cô chỉ tùy tiện ngoắc ngón tay với anh thì đó cũng như một mồi lửa.

Anh biết anh không thể gấp, càng không thể ép buộc cô, cho nên anh lịch thiệp đến đau đớn.

Thở ra một hơi thật dài, Đường Diệc Sâm thả Thủy Tâm Nhu ra, cũng đỡ cô đứng vững.

Vừa mới buông tay, anh liền hối hận, kỳ thật, anh muốn hôn cô.

Nhưng mà anh lại không thể bỏ qua cảm thụ của cô.

“Sao thế? Em không sao chứ?” Nhìn bộ dáng kinh ngạc ngơ ngác của cô, Đường Diệc Sâm rất lịch sự hỏi.

Thủy Tâm Nhu giật khóe miệng, vội vã từ trong thất thần phục hồi, cũng nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình mình.

“Không có việc gì, cảm ơn ha.”

Thủy Tâm Nhu xoay người nhìn một chút, thình lình trước mắt cô có một cây cột.

Cô sao có thể hồ đồ như vậy nha, suýt nữa liền tự mình đụng vào rồi, thật xấu hổ!


Nhíu lông mày, cắn cánh môi, Thủy Tâm Nhu vô lực cúi đầu xuống, cô có thể làm ít chuyện ngu xuẩn một chút không, mất mặt chết.

“Đừng khách khí, tiện tay mà thôi. Có phải gần đây em chỉ lo làm việc mà tinh thần không tốt không? Em nên nghỉ ngơi thật tốt, dù sao sức khỏe là quan trọng.”

Thủy Tâm Nhu thở dài, sau đó cô trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm, “Anh nói đúng, thân thể là quan trọng, em nên nghỉ ngơi thật tốt, không nên liều mạng làm bất kỳ việc gì, em sẽ nhớ kỹ lời khuyên của anh.”

“Em có thể nghĩ như vậy thì không còn gì tốt hơn. Anh còn có việc, không thể tiếp chuyện được nữa.” Đường Diệc Sâm khẽ khom người, thu hồi ánh mắt mình, kiên quyết xoay người rời đi.

Thủy Tâm Nhu còn giật mình tại chỗ, ngây ngốc nhìn chằm chằm đầu kia cây cột.

Trước kia Đường Diệc Sâm tuyệt đối không phải bộ dạng này, anh ôm cô, bọn họ dán sát nhau như vậy, anh vậy mà có thể lịch thiệp như thế.

Anh vậy mà không vô sỉ trêu đùa cô, bờ môi bọn họ gần như là chạm nhau, anh vậy mà không hôn cô, lại còn thả cô ra, anh thật được a!

Đàn ông sẽ có phản ứng như vậy tám phần mười là thay lòng đổi dạ.

Sự thật trần trụi này khiến Thủy Tâm Nhu càng thêm chắc chắn quan hệ giữa anh và Cố Mạn Tư.

“Nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ, đàn ông thế này tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp gì, hừ, không cần cũng được. Mình còn có thời gian quý báu, chính là không thể sống như một oán phụ, chị đây lúc cần tỏa sáng sẽ tỏa sáng.”

Thủy Tâm Nhu gắt một cái, ngạo nghễ ngẩng cao đầu, bước trên giày cao gót rời khỏi nơi hẻo lánh không ai chú ý kia.

Dù là nghĩ như vậy nhưng không hiểu vì sao, nội tâm cô vẫn cảm thấy khó chịu, ngực buồn bã.

Hành động vừa rồi của Đường Diệc Sâm hoàn toàn làm xao động trái tim cô…

———————–

Triển lãm tranh hôm nay được tổ chức cực kỳ thành công, Đường Diệc Sâm rất thân thiết thay Cố Mạn Tư tổ chức tiệc ăn mừng.

Giám đốc khác của Ngải Duy cũng đi rồi, Thủy Tâm Nhu tự nhiên cũng được mời.


Tiệc ăn mừng náo nhiệt, hết thảy những thứ này đều mẹ nó không hợp với Thủy Tâm Nhu, cô tao nhã cầm ly cocktail, chọn một chỗ yên tĩnh vắng người, lặng lẽ nhìn khách khứa.

Cô không thích những trường hợp như thế, cô chỉ muốn nhanh rời đi, nhưng do thân phận cô không thể không có mặt ở bữa tiệc này.

“Tâm Nhu, thì ra cô ở đây à, tôi tưởng là cô không đến.” Thân là nữ chính của bữa tiệc hôm nay, Cố Mạn Tư mang khuôn mặt cười nhiệt tình chào hỏi Thủy Tâm Nhu.

Dù là ở nơi đó, cô vẫn là vì sao chói mắt nhất, dường như trên người cô luôn mang theo hào quang trên đỉnh đầu.

“Ừm… Vừa rồi thấy cô bận chào khách, nên tôi không đi qua quấy rầy. Tôi đã xem qua toàn bộ tác phẩm của cô rồi, rất tuyệt.” Thủy Tâm Nhu nở nụ cười thân thiện.

Mặc kệ trong lòng sóng to gió lớn cỡ nào, cô vẫn như cũ mỉm cười.

“Cảm ơn, hợp tác với cô rất vui.”

“…”

Các cô còn chưa nói được vài câu, Đường Diệc Sâm đã đi tới, đôi mắt anh trong đêm lóe sáng, tràn đầy khí tức tà mị.

Đường Diệc Sâm vô thức liếc nhìn Thủy Tâm Nhu, bàn tay to ôm eo thon của Cố Mạn Tư, anh nở cụ cười gian trá, “Thì ra hai người đều ở đây, Mạn Tư, bên kia có khách muốn bàn với em về chuyện mua tranh.”

“Diệc Sâm, anh cũng tới rồi.”

Đường Diệc Sâm nhìn Cố Mạn Tư gật đầu một cái, sau đó ánh mắt dời tới Thủy Tâm Nhu, “Cô Thủy, ngại quá, chúng tôi xin phép đi trước.”

Thủy Tâm Nhu sững sờ mấy giây, chờ cô lấy lại tinh thần, Đường Diệc Sâm đã ôm Cố Mạn Tư rời đi, hòa vào dòng khách hàn huyên.

Mẹ nó, tên khốn này có ý gì?

Không lúc nào không dẫn theo phụ nữ ra uy với cô?

“Ngây thơ!” Thủy Tâm Nhu không vui hừ lạnh một tiếng, nháy mắt, cô giơ ly lên uống hết ly cocktail.

Không khí nơi này quá nặng nề rồi, Thủy Tâm Nhu chỉ ở lại một hồi liền chào tạm biệt Cố Mạn Tư.

Cần gì phách lối thế làm gì, cô đi là được mà, không cần đến chỗ cô liền dẫn theo phụ nữ.

Sợ cô không biết anh có niềm vui mới sao? Đường Diệc Sâm ti tiện vô địch!

Thủy Tâm Nhu rời khỏi bữa tiệc, cô không lái xe, đi dưới ánh đèn đường chẳng có mục đích.

Cái bóng cô độc dưới ánh đèn kéo dài, lộ ra chút ưu thương cô đơn!

Đường Diệc Sâm nhíu mi tâm, đôi mắt thâm trầm cũng khẽ híp lại, không nhanh không chậm, anh lái chiếc Land Rover đi theo sau lưng Thủy Tâm Nhu.

Cô vừa rời khỏi bữa tiệc anh liền theo ra tới.

Anh không có đi lên mạnh mẽ kéo cô lên xe, aiz… anh chính là sợ cô lại trốn.

Cũng không biết đi được bao lâu, có lẽ Thủy Tâm Nhu mệt rồi, cô bắt đầu dừng bước, muốn đón taxi.

Đã giờ này rồi, chỗ cô có chút xa, hẳn là rất khó gọi taxi.

Thủy Tâm Nhu cười giễu một cái, cô dự định đi tới trước một đoạn nữa, không nghĩ tới cô vậy mà may mắn bắt được taxi rồi.

Nhìn cô an toàn về nhà, chiếc Land Rover của Đường Diệc Sâm dừng dưới nhà trọ của cô.

Thân thể cao ráo thẳng tấp tựa bên cửa sổ xe, hai ngón tay của anh kẹp điếu thuốc lá, đôi mắt thâm thúy ngắm nhìn ánh đèn tầng 28 trên cùng.

Đó là căn nhà có vườn và bể bơi siêu sang, cô ở lại trong thế giới của anh, anh sẽ yên tâm rất nhiều…

————

Dù bận rộn, Đường Diệc Sâm cũng sẽ bớt chút thời gian đến viện dưỡng lão thăm Đường Dụ, bác sĩ nói tình huống của ông đã khá nhiều, chỉ tiêu sinh lý có tiến bộ rất lớn so với năm trước.

Hôm nay ông đã có thể nói vài từ đơn giản rồi, đợi một thời gian, ông nhất định có thể khôi phục khả năng nói.

Hai chân không cảm giác sau khi trải qua châm cứu trị liệu cũng dần dần có chút cảm giác.

Đánh vào hai chân ông đã biết đau rồi, đây là dấu hiệu bệnh tình chuyển biến tốt.

Đường Diệc Sâm đang cùng ông phơi nắng, thình lình điện thoại di động của anh vang lên.

Nhìn màn hình, anh nhận máy: “Vô Ngân, có việc?”

“Anh Sâm, là tin xấu. Bệnh viện tâm thần bên kia vừa mới gọi điện tới, Nguyễn Hàm đánh bị thương nhân viên y tế bỏ trốn rồi.” Vẻ mặt Đoạn Vô Ngân cực kỳ nghiêm túc, giọng nói vô cùng lo lắng.