Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 283: Môi Của Cô Cố Ý Tới Gần Anh



“Chị và anh ta cùng ăn phải món đồ kia? Giống tình tiết máu chó trong tiểu thuyết hả? Ai muốn hại hai người? Ai có lá gan kia?”

Ha ha… Chu Mạt xoay mặt cười cười.

Đây không phải chuyện đùa buồn cười nhất cô nghe qua sao? Tại sao nhiều người như vậy lại thay tên khốn kia nói chuyện, cô lại không làm gì sai?

Đáng chết chính là anh ta, có được hay không?

Cho dù anh ta không cẩn thận ăn món đồ kia, anh có thể tìm người phụ nữ khác giải quyết, tại sao hết lần này tới lần khác là cô?

Vừa nhắc tới Phí Lạc, Chu Mạt liền thấy tức giận bất bình trong lòng, anh dựa vào cái gì đối xử với cô như vậy?

Cô chẳng qua không cẩn thận cùng anh qua một buổi tối mà thôi, cô cũng rất thiệt thòi.

Tóm lại, nội tâm cô hiện tại rất mất cân bằng.

“Chu Mạt, chị biết xảy ra loại chuyện này với em khẳng định không công bằng, chị cũng không mong em tha thứ cho Phí Lạc. Chị cũng không biết ai muốn hại bọn chị, lúc ấy chị mê mang rồi. Đường Diệc Sâm nói không phải anh ấy, chị chẳng qua là kể lại sự thật cho em mà thôi.

Nếu để chị biết tên khốn nào làm ra chuyện tốt đó, chị khẳng định không buông tha. Chị giống như em, khuya hôm trước cũng là người bị hại. Chỉ là, em có phải nên tỉnh táo một chút, có lẽ có cách giải quyết khác chăng? Nói thật, em có thích Phí Lạc hay không? Nếu như hai người có ý kia…”


“Em và anh ta trăm lần không được, em hiện tại rất tỉnh táo, em vẫn luôn biết mình đang làm gì. Em không sợ chuyện này công khai bị người chỉ trích sẽ sống không nổi, em chỉ cần công bằng.

Tâm Nhu, chị không biết tên khốn kia đáng đánh thế nào đâu, xong việc một câu xin lỗi cũng không có, còn nhét chi phiếu cho em. Nghĩ em là gái à, ai mà thèm tiền anh ta, chị đây là người tùy tiện vậy sao?”

Cảm xúc Chu Mạt còn rất kích động, gân xanh trên trán sắp trồi lên, đôi mắt đẹp cũng luồn lên ngọn lửa giận.

“Ầy… em và anh ấy… chị thế nào lại cảm thấy hai người có hy vọng đây? Em nghĩ thử xem, trên bữa tiệc nhiều phụ nữ như vậy, anh ấy sao không cùng người phụ nữ khác mà lại chọn em chứ? Em một lòng muốn kiện anh ấy, em chỉ là vì ảnh không giải thích với em, ảnh nhét cho em một tờ chi phiếu mà không nói lời phụ trách, tức giận đơn giản như vậy thôi?”

“Tâm Nhu, chị đừng có nghĩ lệch lạc, em có người mình thích, không thể nào có hứng thú với anh ta, trừ phi mắt em bị mù rồi.”

“Ờ… tình huống của hai người chị không hiểu nhiều, đoán chừng chính hai người cũng không hiểu rõ. Người ngoài cuộc thật khó mà nói, chị im miệng đây.”


“Được rồi, em cũng trở về làm việc, cảm ơn cà phê của chị.” Nói xong, Chu Mạt bưng ly cà phê lên ra khỏi văn phòng Thủy Tâm Nhu.

Cô nếu coi trọng tên khốn Phí Lạc kia, khẳng định là não úng nước rồi.

Cô cũng đương nhiên biết, người anh thích là Thủy Tâm Nhu, tuyệt đối không phải có hứng thú với cô.

Ỷ Kình Thiên, em xảy ra chuyện như vậy rồi, chúng ta còn có khả năng sao? Anh sẽ ghét bỏ em sao?

————-

Đã sắp được 48 giờ rồi, Phí Lạc ở trong phòng thẩm vấn vẫn không chịu nói một câu.

Anh không lên tiếng, nhân viên cảnh sát cũng không thể làm gì được anh, chỉ có thể như cũ kiểm tra DNA của anh.

Nếu kết quả kiểm tra khớp với kết quả DNA bên Chu Mạt, dù Phí Lạc không tiếp tục lên tiếng vẫn có thể chuyển giao đến tòa án để nhận thẩm tra.

Tới tận đêm khuya, Dạ Vũ Dực và người nhà họ Phí vẫn không thể gặp anh, luật sư Dạ vẫn luôn chờ trong cục cảnh sát, vừa thương lượng vừa chờ tin, vừa gọi điện thoại tìm quan hệ.


Điện thoại trong văn phòng Chu Đào thình lình vang lên, cô nghe vài câu xong liền vội vàng cúp máy.

Sau đó, cô hơi xụ mặt đi đến phòng thẩm vấn, “Các anh ra ngoài, mời luật sư Dạ vào đây.”

“Đội trưởng, chúng ta vẫn chưa có kết quả thẩm vấn, chưa hết 48 giờ.”

“Người ta khiếu nại với tổng giám cục cảnh sát rồi, trước hết để cho luật sư Dạ gặp anh ta một lúc. Chờ báo cáo kiểm tra DNA ra tới, nếu khớp, lập tức xin lệnh bắt.”

Đôi mắt sắc bén lạnh lùng liếc nhìn Phí Lạc, Chu Đào đi rồi, sau đó, Sa Triển và đồng sự cũng lần lượt rời khỏi phòng thẩm vấn.

Dạ Vũ Dực đi vào, anh ngồi xuống, nhìn chằm chằm Phí Lạc đang hết sức yên tĩnh, một lúc sau, anh híp mắt nói: “Phí đại công tử, anh và tôi chỉ có mười phút đồng hồ mà thôi, anh không nói câu nào, tôi làm sao giúp anh?”

“Anh giúp tôi?” Ha ha… Phí Lạc cười rồi, “Để cô ta kiện đi, tôi không sao cả! Làm cũng làm rồi, có gì hay để nói.”

Nói xong, Phí Lạc vô vị nhún vai.

“Đúng a, làm cũng đã làm rồi, anh có cái gì không dám, nhưng bây giờ không phải lúc cậy mạnh. Tôi là luật sư của anh, chỉ có khi anh nói ra sự thật, tôi mới biết được nên giúp anh thế nào, tôi muốn biết chuyện gì xảy ra.”

“Luật sư Dạ, chẳng lẽ anh không rõ ràng quá trình XXOO sao? Có phải muốn tôi tỉ mỉ kể lại từng động tác, mỗi một biểu cảm, mỗi một lần cảm nhận?”

“Nếu như anh nói, tôi sẽ rửa tai lắng nghe.”

“Tôi nói Dạ Vũ Dực, anh thật không phải ti tiện loại thường! Tôi biết tất cả chứng cứ đều gây bất lợi cho tôi, cô ta muốn tôi ngồi tù thôi, chỉ cần không phải muốn tôi cưới cô ta là được.”

Dạ Vũ Dực giật giật cánh môi, anh đang muốn mở miệng, Sa Triển đẩy cửa đi vào, “Luật sư Dạ, hết giờ rồi.”

“Dạ Vũ Dực, cảm ơn anh, anh có thể đi về nói cho ông già nhà tôi rồi, không cần làm gì cả, để tôi ở trong đây, tôi không muốn ra ngoài.”

“Quái nhân!” Dạ Vũ Dực gắt một tiếng, đi ra, anh nói lại chi tiết với Phí Đằng.

Nghe vậy, Phí Đằng quả thực bị chọc tức không hề nhẹ.


Thằng nhóc thối, ông ở bên ngoài chạy quan hệ khắp nơi, anh ngược lại thì đồng ý ở bên trong, còn bảo ông đừng làm gì hết.

Nếu không phải niệm tình anh là con trai ông, ông cũng lười để ý đến anh.

Chu Mạt một người ngồi ở quán bar rất lâu, ánh mắt cô trống rỗng, biểu cảm đờ đẫn.

Trước mặt cô là một chai Whisky, một ly rượu còn chưa uống.

Nhẹ chớp hàng mi, giống như nghĩ kỹ rồi, cô lấy điện thoại ra gọi điện.

“Alo… Kình Thiên à? Hức… em uống say rồi, tối nay anh qua chở em về nhà đi… hức… em buồn ngủ quá, em muốn ngủ…”

Chu Mạt nói năng lộn xộn, bên kia điện thoại Ỷ Kình Thiên không khỏi nhíu mày, “Được, em đừng chạy lung tung, ở đó đợi, anh qua đưa em về.”

Cúp điện thoại, Chu Mạt âm thầm mừng thầm, Ỷ Kình Thiên lập tức tới rồi, anh hẳn là quan tâm cô đi.

Bỗng dưng cô giơ cái chai lên, uống liên tục mấy ngụm Whisky cay xè.

Cô không say, cô hoàn toàn tỉnh táo, vì để cho giống thật, cô uống chút rượu để người có mùi rượu, Ỷ Kình Thiên mới có thể tin là cô uống say rồi.

Sau đó, cô nằm sấp trên bàn, yên tĩnh chờ Ỷ Kình Thiên tới.

“Chu Mạt, đi thôi, anh thanh toán cho em rồi, anh đưa em về. Con gái đừng uống nhiều rượu như vậy, đặc biệt là một mình, bộ dáng này ở quán bar nguy hiểm thế nào chứ.”

Ỷ Kình Thiên vừa nói vừa đỡ Chu Mạt lên, cũng đi về phía xe anh.

“Kình Thiên, ha ha ha… Anh tới rồi, anh vẫn quan tâm em đúng không?” Chu Mạt dính sát người lên người Ỷ Kình Thiên, bờ môi cô cố ý tới gần anh.

“Chu Mạt, em say rồi, đừng làm rộn. Chúng ta là bạn tốt, anh nên quan tâm em. Về sau đừng một mình như thế, rất nguy hiểm.” Giống như nhìn thấu ý đồ của Chu Mạt, Ỷ Kình Thiên ngước cằm lên, anh kéo ra khoảng cách với cô.

Anh sẽ không để cho môi mình chạm vào môi cô, đó là chuyện không thể nào.

Chỉ là bạn tốt mà thôi?

Chu Mạt dừng bước, cô đau lòng trừng mắt nhìn Ỷ Kình Thiên, rống to, “Ỷ Kình Thiên, anh vừa đến liền nhìn ra em giả say đúng không? Anh cũng vẫn luôn biết là em thích anh, đúng không? Anh đến cùng có yêu em hay không? Không yêu em, anh cũng đừng đối tốt với em như vậy, em sẽ cảm thấy mình còn hy vọng.”

Cô không muốn anh đỡ, chính cô tự đứng lên.

Uống rượu, hiện tại cô có dũng khí nói ra rồi.

“Chu Mạt, anh vẫn luôn xem em là bạn tốt, anh cho tới bây giờ chưa từng cho em hy vọng, anh cho là em hiểu. Anh rất quý trọng tình bạn này, anh không muốn phá hư nó.”

“Anh biết, em muốn không phải là tình bạn đơn giản như vậy, em muốn làm người yêu của anh.”

“Xin lỗi, điều em muốn anh cho không được, em gặp được người kia của em, em sẽ có hạnh phúc của chính mình.” Ỷ Kình Thiên giang tay ra, rất chân thành mà nói.

Một tiếng ‘bốp’ vang lên, Chu Mạt đau lòng gần chết tát Ỷ Kình Thiên, “Khốn kiếp!”

Tức giận liếc anh, cô nhanh chóng rời đi, nước mắt đau khổ nháy mắt làm mơ hồ mắt cô.

Ngồi trong xe taxi, cô gọi điện cho Chu Kỳ Dương, “Con như ba mong muốn, con sẽ hủy bỏ bản án, không kiện tên đó nữa. Tùy ba sắp xếp thế nào, không cần hỏi ý kiến con.”

“…”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Mạt bị nước mắt thấm ướt rồi, biểu cảm cô chết lặng.

—————-

Mới gặp Dạ Vũ Dực không bao lâu, Phí Lạc liền biết được anh có thể đi.

Anh sửng sốt trong giây lát, nghĩ không thông.

“Chuyện gì xảy ra? Không tiếp tục nhốt tôi sao?”

Sa Triển buồn cười nhìn Phí Lạc, lần đầu tiên anh thấy có người ước được ngồi tù.

“Anh tương đối may mắn đó, Chu Mạt tự nhận là vợ anh hủy bỏ bản án rồi, cô ấy nói chẳng qua vợ chồng hai người cãi nhau mà thôi, còn xin lỗi chúng tôi một hồi.”

Vợ? Anh lúc nào thì cưới cô rồi?

Khóe miệng Phí Lạc co giật một chút, nháy mắt, đôi mắt thâm thúy lóe ra ngọn lửa sáng rực.