Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 272: Anh Còn Dám Vô Sỉ Thử Xem, Em Giết Anh



Đôi mắt sáng chớp chớp giống như ngôi sao sáng khảm trên bầu trời đêm.

“Không thể nào, tụi anh không quen nhau!”

“Không thể nào, tụi em không quen nhau!”

“Ai muốn kết hôn với cô ta, bát tự còn chưa xem nữa là.”

“Ai muốn kết hôn với anh ta, bát tự còn chưa xem nữa là.”


Trăm miệng một lời, sau một hồi kinh ngạc, Phí Lạc và Chu Mạt không hẹn mà gặp trừng nhau, ánh mắt bọn họ đều u oán, còn tóe lửa, nghiêm mặt.

Thủy Tâm Nhu có chút không tin liếc nhìn bọn họ, chớp đôi mắt đẹp, trêu tức: “Nếu nói hai người không hề có chút quan hệ ai mà tin nha! Nghe xem, hai người ăn ý vậy, đừng nói em là hai người đã hẹn xong trước ha.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Thủy Tâm Nhu nháy mắt nở nụ cười dịu dàng.

Khóe miệng Đường Khả Tâm cũng khẽ cong, đôi mắt nhìn Phí Lạc và Chu Mạt mang theo ý vị sâu xa.

“Tâm Nhu, đừng nghĩ bậy, em và anh ta không hề có chút quan hệ. Bộ dạng như anh ta, ai sẽ coi trọng chứ?” Nhíu lông mày, Chu Mạt trừng mắt nhìn Phí Lạc, ánh mắt toát ra ánh sáng khinh thường.

Cô muốn bóp chết anh còn không kịp đây, còn gả cho anh, cô rất chắc chắn não cô không bị vào nước!

“Nhu Nhu, đừng ghép bậy bạ, anh và cô ta sao có thể. Cô ta không phải đồ anh ăn, anh nuốt không trôi.” Phí Lạc trừng mắt nhìn Chu Mạt, ánh mắt bao phủ bởi sương lạnh ngàn năm, ánh mắt hung ác kia của anh giống như hận không thể hiện tại bóp chết cô.

Người phụ nữ đáng chết, còn dám chạy tới quán bar của anh, chờ chút anh liền hạ lệnh cho quản lý, về sau nếu là cô đến thì không cho phép tiến vào.


“Em lại cho rằng, em cảm thấy hai người tuyệt đối có hy vọng. Phí Lạc, Chu Mạt người ta là một cô gái tốt, anh liền bớt bớt cái tính thiếu gia kia của anh một chút đi. Chu Mạt, Phí Lạc mặc dù bề ngoài nhìn thì như vậy nhưng tính tình anh ấy vẫn không tệ, rất tốt, tuyệt đối là người đàn ông tốt.”

“Đúng thế, đúng thế, Chu Mạt, nếu cảm thấy phù hợp liền nhanh chóng ra tay, trước biến thành người một nhà, sau đó lại từ từ nói.” Đường Khả Tâm phụ họa. Theo quan sát của cô, hai người bọn họ mạnh miệng khẳng định có chút gì đó, bọn họ mặc dù trừng đối phương nhưng ánh mắt kia có ý tránh né.

Khẳng định có chuyện bên trong!

Bọn họ đã sớm thành người một nhà rồi nhưng tuyệt đối không phải cái loại kia, đêm đó là ngoài ý muốn, đáng chết, cô nằm mơ cũng muốn quên đi.

“Em có việc đi trước, mọi người cứ từ từ nói chuyện.” Nói tới nói lui một hồi Chu Mạt sợ bị người xem thấu, nói xong, nhanh chóng đứng dậy đi ra quán bar.

——————-

“Nhu Nhu, em cũng đừng nói bậy, nếu em muốn lập nghiệp, anh có thể giới thiệu cho em.”

Như nghĩ đến cái gì, đôi mắt Phí Lạc bỗng nhiên co rụt lại, “Em quyết định rời khỏi giới trang sức sao? Lời này kỳ thật không cần cho là thật, dù em đã nói nhưng sẽ có mấy ai tin thật chứ? Huống hồ, án đạo nhái kia đã tra ra manh mối rồi, em hoàn toàn có thể tiếp tục làm chuyện em thích, anh tin mọi người đều rất chờ mong tác phẩm mới của em.”


“Em đã nghĩ rất kỹ rồi, em hiện tại chính là đang làm chuyện em muốn làm. Em hiện tại muốn lập nghiệp, đừng giội nước lạnh lên người em, em nhất định phải tạo ra thành tích.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu uống một ngụm bia, cô cầm lấy miếng gà bắt đầu ăn.

“Lập nghiệp thật sự là chuyện em thích làm sao?” Phí Lạc cũng không cho rằng như vậy.

Thủy Tâm Nhu thích thiết kế trang sức nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói buông là có thể tùy tiện buông xuống.

Cô làm như vậy, cô không nhất định vui vẻ, anh cũng không tin cô không hề yêu thiết kế trang sức.

Nội tâm cô hẳn là rất khó vượt qua mới đúng.

Phí Lạc ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh nhạt kia của Thủy Tâm Nhu, cảm giác cô che giấu cảm xúc rất tốt. Anh đau lòng nhìn cô.

Thủy Tâm Nhu giật giật khóe miệng, chuyển mắt, vô vị nhún vai.

Đường Diệc Sâm thế tới hung hăng, ánh mắt giống như ưng sắc bén nhìn quanh, thình lình nhìn thấy Thủy Tâm Nhu ở bàn kia.

Anh liếc mắt nhìn thấy Phí Lạc ngồi bên cạnh Thủy Tâm Nhu, hơn nữa còn gần cô như vậy, anh lập tức nổi giận, lửa giận thiêu đốt lý trí của anh.

Giả bộ tình cờ gặp mặt?

Mẹ nó, anh không cần như vậy, anh trực tiếp đi tới bàn bọn họ.

Đường Diệc Sâm đi vào, bartender rất thức thời thông báo cho Phí Lạc. Anh đang muốn đứng dậy đi ngăn anh, không nghĩ tới Đường Diệc Sâm lại ấn anh ngồi xuống.

“Phí tổng, hân hạnh, tới đây thế nào cũng phải bắt chuyện với anh. Vội như vậy, anh muốn đi đâu hả?” Lửa giận dần dần kéo lên, bề ngoài Đường Diệc Sâm còn duy trì khách khí, nhưng lại dùng sức nhấn bả vai Phí Lạc, không đau mới lạ.

Nhướng mày, sắc mặt trầm xuống, Phí Lạc tức giận ngước đầu trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm, trào phúng: “Là ngọn gió nào thổi Đường tổng tới đây? Lúc nào anh lại có hứng thú với quán bar nhỏ của tôi vậy? Đường tổng đại giá quang lâm, thật sự khó có được a!”

Phí Lạc muốn tránh kiềm chế của Đường Diệc Sâm nhưng mặc kệ anh dùng sức vung tay thế nào, bàn tay Đường Diệc Sâm chính là dùng thêm sức chụp lấy bờ vai anh.

Mẹ nó, Đường Diệc Sâm khốn kiếp!

Gây hấn này quá rõ ràng rồi!

Thủy Tâm Nhu chỉ khẽ liếc mắt nhìn Đường Diệc Sâm, khuôn mặt lạnh nhạt không chút ấm áp.

Anh tới tuyệt đối không phải trùng hợp, cô vô thức lạnh lùng nhìn Đường Khả Tâm.


Cũng không thể chỉ trách cô, chỉ cần cô quay lại, cô ở Hong Kong, không có việc Đường Diệc Sâm tìm không ra.

Thủy Tâm Nhu cũng không để tâm, lạnh nhạt cũng xuất p hát từ đáy lòng. Cô không để ý Đường Diệc Sâm đang phân cao thấp với Phí Lạc mà tiếp tục uống bia, ăn đồ ăn trên bàn của cô.

Hai người đàn ông cộng lại cũng hơn 50 tuổi rồi, vừa gặp liền ngây thơ như vậy, thật sự là mất mặt!

Đường Diệc Sâm mặc dù mỉm cười quỷ dị nhưng thần sắc sâu xa khó hiểu có phần thâm trầm khiến người không rõ tâm tư, “Nhàm chán nên uống một ly mà thôi, tôi chẳng qua là tới thử thời vận, không nghĩ tới thật lại đụng phải Phí tổng ở đây.”

Nói dối! Thủy Tâm Nhu khinh bỉ trong lòng.

Hướng về phía ai tới, đừng tưởng rằng người nơi này đều mù mắt.

“Ồ, Đường tổng anh thật biết tìm vận may a, nếu tôi không ở đây, anh còn tới quán bar của tôi sao?”

Nhìn thấy Đường Diệc Sâm thật vô vị, uống xong ly bia trong tay, Thủy Tâm Nhu không định uống tiếp, vỗ hai tay, lấy khăn lau miệng, cô đứng dậy.

“Hai người từ từ trò chuyện đi, em đi.”

“Ha ha, em cũng đi.” Đường Khả Tâm cũng theo đuôi Thủy Tâm Nhu rời đi.

Nhìn thấy Thủy Tâm Nhu muốn rời đi, Đường Diệc Sâm rốt cuộc thả Phí Lạc ra, ngay sau đó anh đuổi theo.

“Bà xã, bà xã…”

Đường Khả Tâm lái xe rời đi trước, cô không đưa Thủy Tâm Nhu đi, dù sao anh cả tới rồi, tất cả bóng đèn đều phải né ra.

Không tránh chính là người không thức thời rồi.

Thủy Tâm Nhu nghe anh luôn miệng gọi bà xã liền thấy phiền, hơn nữa tên khốn này còn dính như kẹo, không sợ mất mặt đi theo cô.

Nháy mắt, Thủy Tâm Nhu cũng nổi giận, đôi mắt đẹp lập lòe lửa giận.

Cô dừng bước, ngoái nhìn Đường Diệc Sâm, tức giận quát anh, “Đường Diệc Sâm, anh câm miệng cho em, không cho phép anh gọi em là bà xã, chúng ta đã ở riêng rồi.”

“Không phải là ở riêng nha, chúng ta còn chưa ly hôn, em vẫn là vợ anh.” Đường Diệc Sâm lưu manh nhìn Thủy Tâm Nhu, anh còn nắm lấy tay cô.

Chỉ có điều bị Thủy Tâm Nhu ghét bỏ hất ra mà thôi.

“Anh cút cho em, cút được bao xa thì cút, đừng quấn lấy em. Khốn kiếp, em thấy anh sao lại sinh ra với bản mặt vô sỉ lưu manh như thế.”

Đường Diệc Sâm đã nhiều ngày không cạo râu rồi, nói đúng hơn, sau khi Thủy Tâm Nhu đi anh liền không cạo râu.

Anh trải qua toàn bộ kỳ nghỉ đông có chút chán chường.

Hiện tại, râu anh rất dài, dù mặc âu phục giày da, bộ dáng ngược lại có chút giống lưu manh, nhất là ánh mắt nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu, anh hận không thể ăn hết cô.

Đường Diệc Sâm không nghe Thủy Tâm Nhu quát, anh vẫn như cũ làm theo ý mình tới gần cô, cũng ôm eo nhỏ của cô, ôn nhu dỗ dành: “Bà xã, đừng nóng giận, có được không? Chúng ta về nhà, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa. Đêm nay nói không thông vậy đêm mai lại tiếp tục, sẽ có một đêm nói thông, không phải sao?”

“Đường Diệc Sâm, em nói lại lần nữa, em không phải vợ anh, đừng gọi bậy. Anh còn dám vô sỉ thử xem, em giết anh!”

Nói xong, Thủy Tâm Nhu dùng sức đẩy, Đường Diệc Sâm bị ngã lên đầu xe người ta.

Mặc kệ tiếng chuông chống trộm vẫn vang không ngừng, khóe miệng Đường Diệc Sâm nở nụ cười tà mị, anh lưu manh nhìn Thủy Tâm Nhu, hai tay còn ôm eo nhỏ của cô, khiến cô nằm sấp trên người anh, “Bà xã, đừng gấp như vậy, em muốn ông xã, anh biết, nhưng em cũng không thể ở trước mặt bao người cường ngạnh anh nha.”