Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 246: Khí Tiết Đường Diệc Sâm Rơi Đầy Đất



Nóng đến kinh người, Thủy Tâm Nhu muốn rút tay về, Đường Diệc Sâm không cho phép, anh vẫn như cũ nắm lấy tay cô, muốn cô cảm nhận.

Tắm rửa rồi? Thơm ngào ngạt? Còn xịt nước hoa gửi gắm tình cảm lên?


Ánh mắt u oán của Thủy Tâm Nhu không tự chủ lộ vẻ khinh thường, hàng mày đẹp nhướn lên, cánh môi anh đào đỏ hồng mê người cong lên, còn lộ ra biểu cảm mỉa mai.

“Đường Diệc Sâm, anh là tên lừa đảo, biết nói lời ngon tiếng ngọt lừa gạt em. Anh cút, ngay lập tức!”

Thủy Tâm Nhu hét lên, khuôn mặt xinh đẹp cũng kiên quyết không cho Đường Diệc Sâm toại nguyện. Cô cũng mạnh mẽ rút tay mình về.

Cô mới không muốn đụng chỗ đấy của anh, bẩn chết được!

Đối với phương diện kia, cô yêu cầu sự sạch sẽ, nếu anh đã chạm qua những người phụ nữ khác, đừng mơ chạm được cô.

Huống chi, bọn họ còn chưa ly hôn, anh lại giở trò lưu manh trong cuộc hôn nhân này.

“Mẹ nó, anh có gan dẫn theo phụ nữ đi công tác mà không dám thừa nhận sao? Anh dám nói giữa anh và Nguyễn Hàm một chút xíu quan hệ cũng không có, vậy anh để cô ta ở bên người làm gì? Anh chắc chắn cô ta không phải là tình nhân nhỏ anh lén nuôi bên ngoài sao? Anh còn chưa nói, đêm hôm đó anh làm gì mà không trở về, để mình em ở lại Hong Kong, Đường Diệc Sâm anh là tên khốn nạn! Hôm nay em tiêu mười triệu của anh, anh tránh ra, em hiện tại viết chi phiếu trả lại anh, chị đây không thiếu số tiền kia, anh cút được bao xa thì cút.” Tránh thoát được sự kiềm chế của Đường Diệc Sâm, Thủy Tâm Nhu lập tức dùng sức đẩy anh ra, hai chân cũng dùng sức giãy dụa.


So với phẫn nộ trong lòng, hiện tại cô càng muốn đạp anh dưới giường hơn.

Còn không biết xấu hổ nói với truyền thông chỉ thích cô, cũng tích cực chuẩn bị tạo người, tạo cái rắm! Ai nói muốn sinh con với anh chứ? Tự luyến cuồng!

Phụ nữ hẹp hòi, tính toán, nổi giận đều là chuyện tốt, vậy nói rõ Thủy Tâm Nhu quan tâm anh, cô canh cánh trong lòng là ghen rồi, Đường Diệc Sâm mừng thầm trong bụng.

Vì để Thủy Tâm Nhu lắng nghe anh nói, anh nắm lấy bàn tay nhỏ không an phận kia của cô ép ở hai bên, ánh mắt đầy dục vọng không tan nhìn cô chằm chằm, rất nghiêm túc nói khẽ.

“Bà xã, anh không phải ý tứ kia, anh không thiếu tiền, đồ của anh đều là của em, không có lý do gì em tự tiêu tiền của mình. Em tiêu vui vẻ anh cũng sẽ vui lây.

Anh đi công tác với Nguyễn Hàm là chuyện quyết định ngay lúc đó, bởi vì Jack xảy ra chút chuyện. Cô ta trước kia từng đi công tác cho nên mới tìm cô ta thay thế. Giữa anh và cô ta thật ra chỉ có công việc, mặc dù trước kia là bạn học, nhưng anh cũng tuyệt đối không làm ra bất kỳ chuyện vượt rào nào, anh và cô ta vẫn luôn duy trì khoảng cách nên có.

Anh ở bên ngoài căn bản không có phụ nữ, anh chỉ nuôi một bình mật ngọt là em, sinh con với em. Thật đó, Đường Diệc Sâm sẽ không có hai lòng với Thủy Tâm Nhu. Xế chiều hôm đó anh có gọi điện cho em, nhưng em tắt máy, anh không tìm được em lo lắng muốn chết, đặc biệt là sau khi Đoạn Vô Ngân nói em xảy ra chuyện, anh cả đêm không ngủ, ngay cả bữa tối cũng không ăn.”


“Đường Diệc Sâm, cho tới bây giờ anh còn nói dối. Đêm đó em gọi cho anh, là cô ta nghe máy, còn nói anh đang tắm. Anh gian dối, anh còn nói hai người không có làm gì.”

Dù anh mua bánh mì về ăn nhưng anh chỉ uống mấy ngụm nươc, nào có tâm tư ăn cái gì, như người mất hồn vậy.

Anh và Nguyễn Hàm, anh chắc chắn sẽ không đụng cô ta, cô ta giải phẫu, chuyện kia càng không có khả năng.

Cô ta cũng thật biết diễn kịch, anh quay lại, chẳng những không nói Thủy Tâm Nhu từng gọi điện lại còn xóa cả lịch sử cuộc gọi.

Đúng là con điên!

Nhìn ánh mắt không tin tưởng của Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm nhíu mày, anh tiếp tục giải thích, “Ngày đó anh không nói cho em là bởi vì biết em còn tức giận, sẽ không nghe lọt tai. Lúc đó em gặp khó khăn như vậy anh lại không về Hong Kong được, anh thừa nhận là anh sai, là anh khốn kiếp, em tức giận là phải.

Dự hội thảo xong, anh chuẩn bị quay về, không nghĩ tới Nguyễn Hàm đột nhiên đau bụng, đau đến sắp ngất đi, là anh đưa cô ta đi bệnh viện. Cô ta bị viêm ruột thừa phải giải phẫu gấp, cũng bởi vì thế anh mới phải ở lại thành phố S với cô ta thêm một đêm. Ngày hôm sau Nguyễn Tinh tới, anh liền rời đi.

Đường Diệc Sâm anh dám thề, coi như cô ta có cởi hết ra anh cũng sẽ không chạm vào cô ta, huống chi cô ta mới làm phẫu thuật, càng không có khả năng. Anh cho là cô ta không tỉnh nhanh như vậy, để di động lại phòng bệnh sạc pin, cũng chỉ có mấy phút anh đã trở lại rồi. Anh xem điện thoại, lịch sử cuộc gọi của em bị xóa rồi, cô ta cũng không nói đã nghe máy của em.

Anh thật không biết đêm hôm đó em tìm anh. Dù anh không ở Hong Kong, nhưng anh có hỏi khắp người anh quen ở đây, bọn họ đều nói không biết em đi đâu, cả anh em và mẹ em cũng không biết. Anh cũng nhờ Khả Tâm và chú Huân đi tìm em, bọn họ đều không có tin tức của em.

Anh cũng có gọi điện cho Phí Lạc, anh ta chính miệng nói anh ta chưa gặp qua em. Ngày hôm sau, anh trở lại Hong Kong, anh vừa nhìn thấy trang đầu báo, rõ ràng anh ta đi cùng em, anh lập tức tới thương mại Hoàn Vũ đánh một trận với anh ta. Khốn kiếp, rõ ràng ở cùng em, lại còn nói chưa gặp qua em, anh giận đến điên người.”

Nhìn khuôn mặt tuấn tú nổi giận lại nghiêm túc, biểu cảm muốn đánh người kia của Đường Diệc Sâm, Thủy Tâm Nhu mờ mịt rồi, cô không còn kích động như trước, chậm rãi tỉnh táo lại.

Đường Diệc Sâm, em nên tin tưởng lời anh nói sao?

Anh thật sự có gọi cho Phí Lạc?

Cô thật không biết!

Lúc ấy đầu óc cô trống rỗng, đau lòng khổ sở, cảm xúc sa sút, cô không nghĩ nhiều như vậy.

Thủy Tâm Nhu nháy mắt bình tĩnh ngắm nhìn Đường Diệc Sâm.


“Anh không chỉ một lần gọi cho Phí Lạc, xế chiều hôm đó gọi điện thoại cho em em tắt máy anh liền gọi cho anh ta, anh ta không nhận. Về sau dường như là nửa giờ anh gọi cho anh ta một lần, anh ta không phải không tiếp mà chính là tùy tiện nói vài câu rồi cúp điện thoại. Về sau, anh ta trực tiếp tắt máy. Anh ta chưa bao giờ đề cập em với anh, toàn nói không biết, không rõ lắm.”

“…”

“Nói thật, hiện tại mỗi lần thấy tên đó là anh muốn hung hăng đánh một trận. Nếu như không phải anh ta giấu hành tung của em, có lẽ đã để cho anh và em nói chuyện với nhau rồi, giữa chúng ta sẽ không có hiểu lầm lớn như vậy. Bà xã, thật đó, em là bảo bối quan trọng nhất trong lòng Đường Diệc Sâm anh, anh sẽ không bỏ mặc em. Em đau khổ anh cũng vậy, anh càng đau lòng em hơn.”

Đường Diệc Sâm buông lỏng tay Thủy Tâm Nhu, anh đau lòng xoa lên mặt cô.

“Cô ta thật sự bị viêm ruột thừa? Ngày đó làm phẫu thuật? Anh không có gạt em?”

“Chính xác, ngày mai em có thể gọi điện tới bệnh viện thành phố S kiểm tra một chút, ông xã em thương em còn không kịp, làm sao lại lừa em.” Nhẹ mổ lên cánh môi Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm tháo bỏ cây kẹp trên tóc cô, khiến mái tóc dài xõa ở trên giường.

Vợ anh rất đẹp, rất mê người, anh muốn càng nhiều hơn… Con sâu trong lòng anh lại ngo ngoe muốn động.

Phát hiện ánh mắt không chút nào che giấu của Đường Diệc Sâm di chuyển trên người mình, khóe miệng Thủy Tâm Nhu giật giật.

Cô vô thức đưa tay kéo chăn lại bị Đường Diệc Sâm nhìn thấu, bàn tay của anh bao lấy bàn tay nhỏ của cô, “Bà xã, em rất đẹp, không cần che…”

Dù sao chờ chút nữa không phải cũng cởi, không phải cũng cho anh xem sao, vợ chồng già rồi, không cần thẹn thùng!

Đột nhiên, Đường Diệc Sâm mang theo vẻ mặt mong chờ, khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt cô, đầu khẽ cúi thấp, môi mỏng gợi cảm sẽ vững vàng chiếm lấy cánh môi Thủy Tâm Nhu.

Bị ánh mắt nóng rực của Đường Diệc Sâm cuốn lấy, tâm tư Thủy Tâm Nhu loạn rồi, tim đập loạn nhịp.

“Anh… em.. Đường Diệc Sâm, em buồn ngủ, em muốn đi ngủ. Chờ ngày mai em tìm hiểu rõ rồi, suy nghĩ thêm có muốn tha thứ cho anh không. Nếu để em phát hiện anh gạt em, em chắc chắn sẽ không tha cho anh.”

Ánh mắt giảo hoạt lóe lên, Thủy Tâm Nhu duỗi cái tay khác kéo chăn, Đường Diệc Sâm cũng không tha, anh cầm trong tay.

Thủy Tâm Nhu không tự chủ mở to hai mắt nhìn, mắt đối mắt với Đường Diệc Sâm.

“Bà xã, em thật sự có thể ngủ sao? Em không muốn sao? Dừng cương trước bờ sẽ lấy mạng người, anh.. rất đau!”

Đường Diệc Sâm bỗng dưng lưu manh đâm mạnh vài cái.

Thủy Tâm Nhu chớp hàng mi dài, cô muốn rút hai tay về, Đường Diệc Sâm lại càng nắm chặt.

Hai chân muốn khép lại cũng bị Đường Diệc Sâm đè không động được.

“Em đương nhiên ngủ được rồi, không ngủ trời sáng đó, em không phải đồ ngốc.”

Hơi thở Đường Diệc Sâm hỗn loạn rồi, anh thở ra khí nóng rực lên da thịt Thủy Tâm Nhu, anh trần trụi nhìn chằm chằm vào Thủy Tâm Nhu, mấy giây sau, đột nhiên dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chiếm lấy môi cô, tham lam chiếm lấy hơi thở và sự ngọt ngào của cô.

Nếu hiện tại anh để cô bảo ngừng hoặc trốn thoát, anh liền không gọi là Đường Diệc Sâm rồi.

Quản gì tới khí tiết của anh, anh chỉ biết hiện tại anh rất khó chịu, anh vội vàng muốn giải phóng.

Bờ môi gợi cảm uốn lượn đi xuống theo đường cong hoàn mỹ, anh chiếm lấy đồi núi.

Không ngừng bồi hồi…

Làm cho Thủy Tâm Nhu càng thêm thở dốc, lý trí sắp bị Đường Diệc Sâm gian manh trục xuất rồi, cô sắp không cách nào giữ được phòng tuyến.

“Đường Diệc Sâm… ưm…”

Tay cô không biết nên để chỗ nào, toàn thân giống như hóa thành vũng nước xuân.