Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 245: Vô Sỉ Không Có Giới Hạn



Khốn kiếp, anh đây là muốn cô thăm hỏi anh chứ gì?

Thủy Tâm Nhu dùng ánh mắt không che giấu sự khinh thường chế giễu nhìn Đường Diệc Sâm, thấy khóe miệng anh lưu manh nhếch lên, cô liền có loại xúc động muốn xé nát miệng anh.

Ánh mắt nóng bỏng kia nhìn cô chằm chằm khiến toàn thân cô không được tự nhiên, cảm giác anh có ánh mắt nhìn xuyên thấu, chỉ cần thoáng nhìn là có thể nhìn thủng bên trong cô.

Ừm… nên móc đôi mắt này!

Khốn kiếp! Cô làm gì mà quẹt được vui vẻ, cô đi dạo một buổi chiều lại xem phim cả tối, cô mệt đến chết có được không!

Hơn nữa, bản thân cô cũng không có xài của anh bao nhiêu, cô toàn thay người nhà anh mua đồ thôi!


Bộ trang sức tặng cho mẹ chồng kia đã trị giá mấy triệu rồi, hàng vỉa hè có bán sao?

Xì, lương thực nộp thuế? Ai mà thèm lương thực nộp thuế của anh, không biết xấu hổ!

Ngựa đực, còn là loại siêu cấp vô sỉ!

Thủy Tâm Nhu không tự chủ nhíu mày, cô híp mắt, cắn môi dưới, tức giận trừng mắt Đường Diệc Sâm.

Khuôn mặt xinh đẹp nhiễm ý cười nhạt khách khí, trên thực tế trong lòng cô thầm mắng anh, xem thường anh.

Đường Diệc Sâm, đồ bỉ ổi, hừ… còn biết tìm thang leo cửa sổ vào trong đây, đủ lưu manh!

Hừ… Không phải là tiêu mấy đồng tiền bẩn của anh thôi à, anh còn không biết xấu hổ muốn phúc lợi từ cô, hơn nữa còn nói qua với cô cho dù tiêu xài hoang phí vẫn thừa tiền nuôi con, không có giới hạn hạn mức, thì ra chỉ để lòe người.

Cô đây không phải vừa mới bắt đầu tiêu xài sao? Đường Diệc Sâm âm hiểm, đê tiện, tiểu nhân!

Muốn làm gì thì làm, cửa cũng không có, chị đây không phải đồ ngốc!

Thủy Tâm Nhu chớp đôi mắt đẹp, hừ cười: “Ờ… anh ban ngày kiếm tiền cực khổ rồi, buổi tối nên tắm sớm rồi đi ngủ để mai có tinh thần tiếp tục kiếm tiền ha. Anh bây giờ muốn phúc lợi à? Được, em có thể gọi điện cho mấy cô em massage tới nhà xoa vai đấm lưng cho anh, lật lưng hủy xương cũng được.”


Giọng nói mềm nhỏ rít ra từ kẽ răng, Đường Diệc Sâm nghe ra Thủy Tâm Nhu muốn xé anh ra để nới lỏng xương cốt.

Anh không tức giận, ánh mắt sắc bén lại lóe lên vài phần hứng thú nhìn cô. Khóe miệng mang ý cười thật sâu.

Trong nháy mắt cô muốn trốn tránh ánh mắt anh lấy điện thoại gọi, Đường Diệc Sâm đã vươn cánh tay dài kéo Thủy Tâm Nhu vào ngực.

Giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, ngưa ngứa, “Không cần đâu, bà xã tự mình tới là được, anh tương đối thích bàn tay nhỏ kia của em, xoa bóp khá dễ chịu, em nắm giữ lực đạo rất tốt, anh yêu chết được. Huống hồ, em cũng biết anh thích kiểu phục vụ gì, em cũng tương đối rõ anh cần xoa chỗ nào. Chỗ nào anh mệt nhất em cũng biết ha!”

Đôi mắt đen lóe sáng, nhìn chăm chú Thủy Tâm Nhu.

Đường Diệc Sâm chậm rãi lắc đầu, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên lấn tới trước mắt cô, hơi thở lưu manh tán loạn trong không khí.

Nheo đôi mắt đẹp lại, khuôn mặt như đang kìm nén sự giận dữ, Thủy Tâm Nhu theo phản xạ chống tay lên ngực Đường Diệc Sâm, không cho anh nhích lại gần.


Cô chỉ lo kháng cự Đường Diệc Sâm, quên mất rằng chỉ cần cô vừa buông lỏng tay trước ngực, đường cong hoàn mỹ sẽ hiện ra.

Một mảng lớn da thịt lộ ra ngoài khiến cổ họng Đường Diệc Sâm đột nhiên khô khốc, hầu kết không tự chủ mà run vài lần.

Khát vọng đã sớm từ trong lòng dâng lên rồi, anh cảm thấy lúc này máu mình đang sục sôi trong người, trong đầu là hình ảnh mơ màng tốt đẹp.

Bờ mông tròn trịa, còn có sự khít chặt đến nghẹt thở kia… Ờ, anh chỉ nghĩ thôi, dưới lưng lại co rút một trận.

Bà xã, em thật sự là tiểu yêu tinh trời sinh, quá mê người rồi!

Ánh mắt Đường Diệc Sâm nhìn cô không tự chủ trở nên nóng bỏng hơn.

Thủy Tâm Nhu chỉ lo không cho Đường Diệc Sâm tới gần cô, hoàn toàn không biết bản thân mình đã lộ hàng, cô còn nở nụ cười giễu cợt.

“Ha ha… Tài nghệ của em tạm thôi, không dám ra tay nha, sao có thể so với mấy cô gái massage chuyên nghiệp. Nếu tổn thương gân cốt của anh thì quá thua thiệt rồi, ngày mai anh còn phải kiếm tiền nuôi gia đình. Em có thể cái gì cũng không cần, chỉ là không thể không cần tiền, đúng không? Tiền là tổ tông cũng không phải tên khốn nào! À… em muốn gọi điện thoại.”

Nói xong, Thủy Tâm Nhu ghét bỏ dùng ngón tay nhỏ đẩy tay Đường Diệc Sâm ra, cô không cho phép anh ôm eo cô.

—————

Tay mới vừa chạm vào điện thoại, nhất thời, Thủy Tâm Nhu ngơ ngẩn, đôi mắt đẹp lập lòe lửa giận.

Cô thật sự có một loại xúc động muốn bóp chết Đường Diệc Sâm, răng nghiến kèn kẹt.

Cô không cho phép anh ôm eo cô, nhưng mà không nói không cho anh chạm chỗ nào khác nha. Đường Diệc Sâm lưu manh chớp chớp mắt, bàn tay tà tứ thăm dò vào bên trong áo choàng tắm, nắm chặt đồi núi mềm mại….

Một bàn tay khác trực tiếp ôm lấy eo cô, không cho phép cô rời đi.

Từng dòng điện chạy tán loạn trong cơ thể, khiến lòng Thủy Tâm Nhu cũng gợn sóng, cô tức giận hóa xấu hổ, lớn tiếng hét.


“Đường Diệc Sâm, anh.. lưu manh, vô sỉ, khốn kiếp!” Thủy Tâm Nhu vứt điện thoại xuống muốn rút tay Đường Diệc Sâm ra, lại bị anh khiêng lên ném lên giường, cũng áp người đè xuống.

Anh đều nhìn thấy rồi, cặp đùi đẹp khẽ nâng lên, bên trong không có gì, da thịt như tuyết, không sót chỗ nào…

Quá tốt rồi, bà xã đêm nay không mặc gì, quá thuận tiện cho anh rồi, tiết kiệm rất nhiều phiền phức.

Đường Diệc Sâm lấn chóp mũi đến gần khuôn mặt Thủy Tâm Nhu, khóe môi lướt qua một chút không đứng đắn, ở bên môi cô tùy tiện than nhẹ:

“Bà xã, không dùng sẽ hư mất. Mấy ngày trước bị em đá một cái rất đau nha, anh hiện tại muốn kiểm hàng. Lỡ như hư rồi, em liền không có hạnh phúc, hiện tại cần phải trị, phải cẩn thận che chở một chút.”

“…”

“Em.. đợi lát nữa nhớ nhẹ chút nha!”

Thủy Tâm Nhu giãy dụa lung tung, vặn vẹo, hai tay cô bị Đường Diệc Sâm nắm lấy, cô muốn đẩy anh ra cũng không được.

Hai chân cũng bị đè ép, lưu manh thối đáng chết, anh còn dùng chỗ đó đụng vào cô, chậm rãi ma sát… Thật sự là vô sỉ không có giới hạn!

Cô nhận thấy phản ứng bình thường rất lớn, hơn nữa còn rất áp đảo.

Nhiệt độ cơ thể anh cũng cực kỳ kinh người, nóng rực khiến cô hoảng hốt.

Đường Diệc Sâm dùng một tay kiềm chế đôi tay nhỏ của cô, một tay khác không đứng đắn di chuyển trên đường cong hoàn mỹ của cô, trêu đùa, châm lửa…

Đôi mắt đẹp của Thủy Tâm Nhu tóe lửa, cô hung ác trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm, hàm răng cắn chặt, không cho phép bản thân bộc lộ một chút xíu phản ứng chân thực nào.

Thình lình cô khom lưng dùng đầu đụng anh một cái.

“Đường Diệc Sâm, anh lập tức đi chết cho em, chị đây không quan hệ với anh, em chuẩn bị ở riêng với anh rồi. Anh yêu ai thì đi tìm người đó, đừng đụng em!”

Đường Diệc Sâm lưu manh nhíu mày, “Bà xã, em thật là đỉnh, đụng đầu có đau không?”

Anh cảm thấy đau rồi, Thủy Tâm Nhu không có lý do nói không đau. Đường Diệc Sâm cúi đầu hôn lên cái trán hơi ửng đỏ của cô.

“Em nói anh yêu ai thì đi tìm người đó, anh cũng chỉ yêu em, anh không tìm em thì tìm ai nha? Lại nói, chúng ta bây giờ không phải còn chưa ở riêng sao, vẫn là vợ chồng danh chính ngôn thuận, tự nhiên là cho phép làm chuyện yêu đương giữa vợ chồng. Cũng sắp một tháng không có giao lương thực nộp thuế rồi, lương thực tồn nhiều, thả một chút, nếu không sẽ mốc meo.”

“Đường Diệc Sâm, anh giở trò lưu manh!” Tay chân không thể phản kháng, Thủy Tâm Nhu liền dùng miệng, chỉ cần Đường Diệc Sâm khẽ tựa gần cô, không cần biết anh có đau hay không, cô cắn anh.

“Ai da… bà xã, thì ra em thích loại khẩu vị nặng này!” Đường Diệc Sâm không kịp né tránh, anh bị Thủy Tâm Nhu cắn mấy cái lên mặt, còn có lỗ tai rất đau đây này.

Có điều rất kích thích!

Đôi mắt che kín dục vọng trở nên đen kịt, Đường Diệc Sâm bỗng dưng áp người lại gần Thủy Tâm Nhu, anh dùng răng cắn mở dây lưng.

Anh không do dự, không chút e dè, chỉ cần là da thịt lộ ra ngoài, anh đều muốn in dấu ấn và hơi thở của mình lên.

“Đường Diệc Sâm, anh không thể… cút ngay cho em, em chê anh bẩn!”

Giống như bị sét đánh trúng, Đường Diệc Sâm ngẩng đầu từ chỗ ngực lên, anh cau mày híp mắt nhìn Thủy Tâm Nhu, hỏi: “Sao anh lại bẩn rồi? Anh đã tắm rửa, chắc chắn toàn thân thơm phức, còn xịt lên ít nước hoa gửi gắm tình cảm.”

“Cút! Anh chạm qua người phụ nữ khác là bẩn rồi, đừng tới gần em, em mặc kệ anh có tắm hay không, không liên quan tới em.” Hốc mắt Thủy Tâm Nhu phiếm hồng, cô u oán trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm.

Đường Diệc Sâm nhíu chặt chân mày hơn, giọng nói khàn khàn ngột ngạt rất dịu dàng, rất kiên nhẫn giải thích với Thủy Tâm Nhu, “Bà xã, anh chỉ có một người phụ nữ là em. Thật đó, anh ngay cả hôn cũng không hôn qua người phụ nữ nào khác, nụ hôn đầu của anh, lần đầu tiên, thể xác và tinh thần trước kia, thể xác và tinh thần hiện tại và về sau, bao gồm cả môi anh, tất cả đều là của em. Nó đã bị em khắc tên lên rồi, bị em dưỡng hư, chỉ thuộc về một người là Thủy Tâm Nhu, nó chỉ nhận em.”

Nói xong, môi mỏng gợi cảm của Đường Diệc Sâm mơn trớn cánh môi Thủy Tâm Nhu, bàn tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, khiến cô cảm nhận được cảm xúc nguyên thủy.