Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 243: Không Dám Lộn Xộn



“Chuyện vợ chồng chúng tôi không tới phiên người ngoài như anh chen vào!” Đường Diệc Sâm lạnh lùng liếc Phí Lạc, trực tiếp không để ý tới anh, tiếp tục ôm Thủy Tâm Nhu đi đến xe mình.

Phí Lạc lập tức nắm tay anh kéo qua, “Đường Diệc Sâm, thả Nhu Nhu xuống, cô ấy không muốn đi theo anh.”


“Anh dựa vào cái gì bảo tôi thả cô ấy xuống? Tôi là chồng cô ấy, là người đàn ông của cô ấy, như thế nào tới lượt anh giương oai trước mặt tôi.” Ánh mắt như báo săn lập tức tóe lửa, Đường Diệc Sâm hung dữ trừng mắt nhìn Phí Lạc.

Anh dùng lực hất bàn tay đang kiềm chế bả vai mình ra, nhấn khóa mở cửa xe, quả thực là nhét Thủy Tâm Nhu vào, sau đó lại khóa xe lại nhốt cô trong xe.

Nhìn Đường Diệc Sâm vẫn như cũ làm theo ý mình, Phí Lạc đột ngột vung nắm đấm giận dữ về phía anh.

“Tôi quản anh là ai, tóm lại tôi không để cho anh dẫn Nhu Nhu đi.”

“Mẹ nó, cho anh mặt mũi thì không muốn, hết lần này tới lần khác thích đi làm người thứ ba, là đàn ông làm được đến mức này cũng thật tiện.” Đường Diệc Sâm dùng ngón tay sờ lên khóe miệng, ngón tay lập tức dính ít máu tươi, ngay cả trong miệng cũng có mùi máu tươi.

Phút chốc mặt mày Đường Diệc Sâm nặng nề nổi bão, gân xanh trên huyệt thái dương cũng mơ hồ nhảy động.

Anh bỗng nắm tay thành nắm đấm vung về phía Phí Lạc, hai người ngay lập tức nhào vào nhau.

Thủy Tâm Nhu ở trong xe không ngừng vỗ cửa xe và cửa sổ, cho dù cô ở bên trong lớn tiếng kêu và chửi mắng thế nào, hai người đàn ông đang đánh nhau bên ngoài không ai để ý tới cô.


Lần trước đánh nhau ở thương mại điện tử Hoàn Vũ, Đường Diệc Sâm rõ ràng chiếm thế thượng phong, lần này, anh cũng không cho Phí Lạc bất kỳ cơ hội nào, nhanh chóng đánh anh nằm lăn ra đất. Sau đó anh nhấn khóa xe.

“Mẹ, muốn đánh được tôi thì đi học thêm mấy năm nữa đi.” Đường Diệc Sâm khởi động máy, tức giận gắt một câu.

“Đường Diệc Sâm, anh mở cửa, em muốn đi xuống, em không đi theo anh. Anh cũng thật vô sỉ, dựa vào cái gì anh đánh người chứ? Phí Lạc là vì tốt cho em.”

“Thủy Tâm Nhu, em rõ ràng một chút, anh mới là chồng em, anh mới là người đàn ông của em, mấy tên khốn bên ngoài chẳng là cái thá gì cả.” Đường Diệc Sâm đạp mạnh chân ga, xe lao ra ngoài. Anh căn bản không muốn nhìn cái tên trứng thối Phí Lạc kia.

“Cho dù anh ấy chẳng là cái thá gì vẫn tốt hơn anh nhiều, anh ấy cũng không dối trá như anh vậy! Em biết, anh ấy thẳng không phải cong, anh ấy yêu em còn nhiều hơn mạng mình, ảnh xem em là trời, còn anh?”

“Em câm miệng cho anh, không cho phép nhắc đến anh ta trước mặt anh, nếu không, anh ném em cho cá mập.” Ánh mắt màu đồng nháy mắt đỏ ngầu, Đường Diệc Sâm đen mặt trừng Thủy Tâm Nhu.

Nếu như cô đủ thông minh nên hiểu được có chừng có mực, mà không phải tiếp tục gây hấn với anh.


“Được, vậy bây giờ anh vứt em xuống xe, em sẽ vô cùng cảm kích. Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn, anh.. chuyên quyền, bá đạo, vô sỉ, lưu manh, cường đạo…”

Một tiếng thắng xe chói tai vang lên, Thủy Tâm Nhu còn đang kinh ngạc, Đường Diệc Sâm đã ép người tới, ép cô trên ghế lái phụ.

Nháy mắt, môi mỏng gợi cảm của anh dán chặt lên cánh môi đỏ của cô, mang theo lửa giận, nụ hôn của anh có chút thô bạo, cũng không ôn nhu.

Hơn nữa, râu mép anh đâm đau, thật không dễ chịu.

Trong lúc Thủy Tâm Nhu giãy dụa chống cự, Đường Diệc Sâm dùng sức cắn môi dưới của cô, khiến cô đau đến há miệng thở dốc. Cô cảm giác được một mùi máu tươi trong miệng.

Quả thực Đường Diệc Sâm hôn không dịu dàng chút nào, chỉ có không ngừng xâm nhập cùng bức hiếp, hoàn toàn không cho cô cơ hội né tránh.

Thủy Tâm Nhu cũng không phải đèn đã cạn dầu, cô đánh anh, giãy dụa loạn xạ.

Phát hiện dục vọng của anh chạm vào cô, toàn thân cô bỗng dưng cứng ngắc, không còn dám lộn xộn.

Ngược lại, Đường Diệc Sâm lưu manh thúc cô một cái.

Dời môi gợi cảm đi, đôi mắt đen của anh nhìn cô, hơi thở mang theo khí nóng phun ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ của cô.

“Em tiếp tục quậy xem, anh lập tức ở trên xe làm em, anh tuyệt không để bụng một hồi lửa cháy trong xe.”

Khóe miệng Thủy Tâm Nhu co giật một chút, đôi mắt đẹp cũng lập lòe lửa giận, nhưng cô không dám lộn xộn cũng không dám tùy ý bão nổi.

Nhìn đôi mắt chứa đầy dục vọng kia của Đường Diệc Sâm, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc, lời kia không giống như thuận miệng nói một chút. Có vẻ như anh đang nói thật.

Nhìn thấy Thủy Tâm Nhu yên tĩnh trở lại, thái độ Đường Diệc Sâm cũng dịu xuống, khuôn mặt tuấn tú có chút ôn nhu, anh ôm cô thật chặt.

Chờ đến khi nơi đó không còn đau nữa, anh mới ngồi trở lại tiếp tục lái xe.

——————

Nhìn Đường Diệc Sâm bận rộn trong phòng bếp, Thủy Tâm Nhu cảm thấy lòng mình rối rắm, ngay cả ánh mắt liếc nhìn về phía phòng bếp cũng chứa đầy phức tạp.

Cô đói bụng rồi, đây là sự thật.

Coi như cô muốn gây khó dễ cho anh, vậy cũng phải trước nhét đầy bao tử đã, sao có thể tùy tiện oan uổng bản thân, đây không phải đạo lý.

Huống hồ, người sai cũng không phải cô, là tên khốn bên trong kia!


Đừng tưởng rằng sau khi trở về đưa cái mông sạch sẽ ra thì cô sẽ tha thứ cho anh, không có cửa đâu!

Tục ngữ nói, phụ nữ thích mang thù, cô không cho anh biết tay, sau này cô làm sao làm nữ vương!

Dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, về sau uy nghiêm của cô ở đâu?

Cô cũng không phải quả hồng mềm tùy ý nhào nặn, chị đây tuyệt đối không dễ trêu, cũng không dễ ức hiếp!

Ưm… cơm chiên thịt bò thật ngon, nước ép trái cây này cũng không tệ.

Ăn một miếng thịt bò vào trong bụng, cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Đường Diệc Sâm nhìn tướng ăn của Thủy Tâm Nhu, nhét đầy đồ trong miệng, hàng lông mày của anh không tự chủ nhíu lại, cô quả thực giống như quỷ chết đói.

Cô không chỉ ăn hết bò bít tết, ngay cả cơm chiên cũng ăn ngon đến như vậy.

“Thủy Tâm Nhu, mấy ngày qua em đã ăn những gì?”

“Mì gói!” Thủy Tâm Nhu thành thật trả lời.

Hơn nữa, đã lâu rồi cô chưa ăn thịt.

Mì gói ghi là mì bò kho, kèm theo hình ảnh miếng thịt bò to bằng lòng bàn tay, trong mì không có thịt bò chứ đừng nói đến việc đủ nhét đầy kẽ răng hay không.

Cô hiện tại không thèm chết mới là lạ!

“Đáng chết, mười ngày nay em cũng chỉ ăn mì gói?” Đôi mắt Đường Diệc Sâm tóe lửa, giọng trầm thấp vẫn dịu dàng như cũ.

Anh tức giận rồi, nhưng nhiều hơn đó là đau lòng cho cô.

“Ừm, ăn mì gói, tiết kiệm thời gian và sức lực. Đói thì ăn, ăn no thì ngủ, tỉnh ngủ lại ăn… cuộc sống không có gì không phải trải qua như vậy sao?”

Chỉ là, ăn đến cô muốn ói rồi, hiện tại vừa nhắc tới mì gói, cô liền có loại cảm giác buồn nôn.

Đường Diệc Sâm mấp máy môi, nheo đôi mắt thâm thúy lại.

Xảy ra thay đổi bất ngờ, anh có thể lý giải tâm tình Thủy Tâm Nhu, cô không thích ứng được, cô mờ mịt khiến lòng anh đau.

“Thấy nhàm chán thì đi dạo phố, xem phim, thẻ anh đưa em cứ tùy ý quẹt, không có hạn mức cao nhất… Ban ngày anh nói Khả Tâm ở cùng em, anh sẽ tan làm sớm về với em.”

“Ờ… sau này hãy nói đi, em ăn no rồi.” Uống xong nước ép trái cây, Thủy Tâm Nhu thỏa mãn nấc một cái.

Theo tiềm thức cô cũng né tránh thảo luận với Đường Diệc Sâm về chuyện sau này.

“Chúng ta sinh đứa bé.. thì không nhàm chán như vậy rồi. Con nhỏ sẽ khiến cuộc sống vui hơn rất nhiều, huống hồ, em cũng không nhỏ nữa. Sớm sinh một chút cũng tương đối dễ dàng hồi phục.” Ánh mắt Đường Diệc Sâm tràn đầy chờ mong, anh nói nghiêm túc, anh vẫn luôn muốn một đứa bé.

“À… Đường Diệc Sâm, anh bây giờ nói thật rồi, anh chê em già. Nhàm chán liền sinh đứa bé, không cần chịu trách nhiệm, không cần dạy nó à? Con cái có thể tùy tiện nói muốn là sinh sao? Em cũng không phải công cụ sinh con!”

Thủy Tâm Nhu tức giận liếc mắt nhìn Đường Diệc Sâm, đứng dậy lên lầu.

“Bà xã, anh nào có ghét bỏ em, con gái 18 tuổi cũng không xinh được như em. Em phụ trách sinh, anh phụ trách dạy, chăm con cũng không cần em lo, em vẫn có thể phụ trách xinh đẹp như hoa.” Đường Diệc Sâm đuổi theo, anh như cái đuôi đi theo đằng sau Thủy Tâm Nhu.

“Đường Diệc Sâm, anh qua đây.” Đôi mắt đẹp lóe sáng, Thủy Tâm Nhu dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Đường Diệc Sâm.

Anh đi lên, cô đột nhiên nhấc chân lên đá anh

“A…” Đường Diệc Sâm lập tức cong người, biểu cảm nhìn như rất đau khổ.

“Cảm ơn anh nhiệt tình chiêu đãi, chị đây hiện tại ăn no rồi, muốn ngâm bồn đi ngủ.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu nghênh ngang mở cửa vào phòng ngủ, cũng đóng cửa lại, còn rất khách khí khóa cửa.

Cô trước kia quả thực muốn sinh em bé, hiện tại cô lại không nghĩ như vậy rồi.

Cô không xác định được cô và Đường Diệc Sâm có thể đi bao xa.

Chỉ cần một ngày còn Nguyễn Hàm, nhất định giữa bọn họ có trái bom hẹn giờ, cô không biết cô còn có thể chịu đựng được đả kích bao lớn.

————

Truyền thông ở Hong Kong thật là khủng khiếp, lời bàn tán của người dân cũng cực kỳ đáng sợ!

Chỉ cần Nguyễn Hàm và Nguyễn Tinh vừa xuất hiện, phần lớn truyền thông sẽ bao vây các cô, vô số ánh đèn flash lóe lên, tuyệt đối không buông tha bất kỳ một biểu cảm nào, cũng không ngừng truy vấn tiến triển hoặc là yêu cầu các cô tỏ thái độ đáp lại.

Nguyễn Hàm che chở cho Nguyễn Tinh, dùng áo khoác che kín đầu cô suốt dọc đường, khó khăn rời đi.

“Các người cút ngay, chúng tôi không có gì để nói, chẳng phải còn chưa lên tòa sao? Ai đúng ai sai còn chưa xác định được, tôi tin tưởng em gái tôi trong sạch.”

Nguyễn Tinh chỉ yên lặng rơi lệ, hai tay bịt chặt lỗ tai, toàn thân không tự chủ run rẩy.