Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 236: Đường Diệc Sâm, Tôi Muốn Tuyên Chiến Với Anh



Phí Lạc vốn bất mãn với Đường Diệc Sâm, tên khốn này vừa tới liền nhào đến đánh anh, anh không đánh trả tưởng anh là mèo bệnh à?

Đừng tưởng rằng anh dễ khi dễ, anh cũng mặc xác anh ta, anh cũng nhìn anh ta không vừa mắt.


Anh ta dựa vào cái gì mà trách anh, lúc Nhu Nhu xảy ra chuyện anh ta ở đâu?

Tối hôm qua cô thế nhưng mắng Đường Diệc Sâm rất lâu với anh, cô khóc không biết có bao nhiêu đau lòng, khóc đến lòng anh cũng đau.

Anh có thể ở lúc Thủy Tâm Nhu vui vẻ lẫn thật xa, lúc cô bị người khi dễ, anh tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Anh tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn bất kỳ kẻ nào làm tổn thương cô, cho dù là ĐườngDiệc Sâm cũng không thể.

Anh đã nói với anh ta, chỉ cần Thủy Tâm Nhu không hạnh phúc, anh nhất định sẽ cướp cô trở về.

“Đường Diệc Sâm, anh làm như vậy mới gọi là yêu cô ấy sao? Phương thức yêu của anh là vứt cô ấy không để ý? Đồ khốn kiếp! Nếu như anh quan tâm cô ấy, anh không nên để cô ấy một thân một mình đau lòng, tối qua cô ấy khóc, anh có biết không? Cô ấy uống hết một chai Whisky, anh biết không? Cô ấy tự chuốc cho mình say!

Bên ngoài cô ấy làm ra vẻ như không có gì, cũng có thể nói với người khác không sao cả, đó chính là bộ mặt yếu ớt của cô ấy, bây giờ bị người ta bóp chết, anh giúp gì được cho cô ấy? Đến cùng là ai đẩy cô ấy vào trong hố lửa hả? Rõ ràng chính anh không quý trọng, là chính anh khốn kiếp!

Cô ấy thích thiết kế trang sức như vậy, hiện tại lại tuyên bố nghỉ việc, rời khỏi giới trang sức, anh biết trái tim cô ấy đau biết bao không? Sao có thể để anh dăm ba câu dụ dỗ quay lại. Tôi không phủ nhận, tôi yêu Thủy Tâm Nhu, không quan tâm cô ấy có phải vợ anh hay không, tôi đều yêu cô ấy, tôi cũng chỉ muốn cô ấy. Mẹ nó, muốn ăn đòn!”


Phí Lạc cũng tương đối kích động, hai con ngươi lóe sáng, gân xanh trên trán nổi lên.

Anh cũng không chịu yếu thế, giơ nắm đấm lên mạnh mẽ đánh trả Đường Diệc Sâm.

Anh tức giận thế nào sức lực liền nặng thế ấy.

Cho dù là ai, bị trúng một đấm kia thật không nhẹ, nhưng không ai cau mày.

“Mẹ nó, Thủy Tâm Nhu vĩnh viễn là vợ tôi, anh vĩnh viễn đừng hy vọng có thể chui vào, căn bản không có phần của anh. Đây cũng chỉ là mong muốn đơn phương, tương tư đơn phương của anh.

Tôi có quan tâm tới vợ tôi hay không không phải do anh quyết định. Tôi đến cùng có yêu cô ấy hay không cũng không phải anh có quyền phủ nhận. Tình cảm giữa chúng tôi không tới phiên người ngoài như anh tới nói đạo lý.

Nếu như cô ấy có gì ngoài ý muốn, tôi cũng nhất định không bỏ qua cho anh. Người muốn hại cô ấy, tôi tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua. Đối với chuyện tối hôm qua, tôi không cần thiết phải giải thích với anh. Người khiến vợ tôi không dễ chịu, tôi cũng nhất định bắt tới để lấy lại công đạo cho cô ấy.

Nhưng anh khiến cô ấy rơi vào bê bối như vậy thì anh sai rồi, là anh làm việc không cẩn thận. Hiện tại thân phận của cô ấy là người đã kết hôn, anh biết thanh danh với cô ấy quan trọng bao nhiêu sao? Rõ ràng chính là tên khốn nhà anh cố tình, tôi đánh chết anh.”


Tiếng la hét cùng lửa giận không cách nào ngăn cản dần dần thăng cấp, thể hiện rõ ràng trên từng nắm đấm, hung hăng đánh đối phương.

Hai đại tổng giám đốc mang bộ dạng này ở trong văn phòng quần nhau, bên trong cũng trở thành một mảnh hỗn độn. Thư ký đều nôn nóng, các cô không khuyên nổi, cũng không đến gần kéo bọn họ ra được.

Các cô đành phải nhờ bảo vệ cùng trợ lý Ngụy Lai tới giúp.

Dưới sự cưỡng ép lôi kéo của bọn họ mới có thể tách Đường Diệc Sâm và Phí Lạc ra.

“Ngụy Lai, cậu cút cho tôi, để hôm nay tôi tính sổ với tên khốn đáng chết này, tránh gây tai họa cho người khác.”

Bị bảo vệ và Ngụy Lai ôm chặt, Phí Lạc không ngừng giãy dụa, kích động, lửa giận trong lòng anh không giảm ngược lại càng tăng cao.

Mắt anh lộ ra sự hung tợn, trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm, hai ngọn lửa giận ẩn chứa khinh miệt cùng trào phúng.

“Các người đều cút cho tôi, để tôi đánh chết cái tên không cần mặt mũi này! Đàn ông tôi gặp qua nhiều, chưa thấy ai đê tiện như anh. Vợ tôi không yêu anh, anh còn cứng rắn chen vào, phá hư quan hệ vợ chồng nhà người ta, lương tâm anh không áy náy à? Đây mới là cái anh gọi là yêu?”

Đường Diệc Sâm cũng đang liều mạng giãy dụa, bảo vệ ôm anh còn nhiều hơn Phí Lạc, bọn họ khó khăn đi ra phía cửa.

“Đường tổng, mong anh tỉnh táo một chút, tốt xấu nơi này cũng là địa bàn Hoàn Vũ, cho chúng tôi chút mặt mũi đi.” Bảo vệ còn kém không nói cầu xin rồi.

“Phí Lạc, vợ tôi hiện ở đâu?”

“Coi như tôi biết cũng sẽ không nói cho anh. Đường Diệc Sâm, tôi muốn tuyên chiến với anh. Từ giờ trở đi, tôi muốn theo đuổi Thủy Tâm Nhu, bất chấp mọi thứ!”

Ha ha… Đường Diệc Sâm cười khẽ một tiếng: “Chỉ bằng anh? Chỉ cần có tôi ở đây, Thủy Tâm Nhu sẽ không yêu anh, người cô ấy yêu là tôi!”

“Khốn kiếp, tôi đánh chết anh. Bốn năm trước chính anh dùng thủ đoạn lừa gạt Nhu Nhu kết hôn, Đường Diệc Sâm, do anh giở thủ đoạn lưu manh…” Phí Lạc vừa gầm thét vừa vung nắm đấm. Ngụy Lai và nhân viên bảo vệ bởi vậy mà ăn vài đấm, bị đánh cho đau nhức, giống như dùng hết sức lực toàn thân.

“Phí Lạc, con ngậm miệng lại cho ba, quả thực hồ đồ!” Phí Đằng nghe tiếng chạy đến, vẻ mặt nghiêm túc, trừng mắt nghiêm nghị nhìn Phí Lạc, giận dữ mắng anh.


Ông ở cửa văn phòng đứng trong chốc lát, thấy thế, mặt ông cũng đen rồi.

“Đường tổng, là thằng con tôi nói bậy nói bạ, cậu đại nhân có đại lượng, cho tôi chút thể diện đi. Tôi cam đoan với cậu, về sau nó sẽ an phận thủ thường, chuyện liên quan tới cô Đường, sau này tôi sẽ tổ chức họp báo, tôi sẽ cho cậu một lời giải thích hài lòng.”

Có Phí Đằng can dự, căng thẳng ở hiện trường có chút dịu lại.

Dù Đường Diệc Sâm có tức nhưng anh cũng phải cho ông thể diện.

Bảo vệ thấy anh không giãy dụa nữa mới buông tay ra, nhưng vẫn đứng cạnh anh để phòng hờ.

Phí Lạc không nháo nữa, nhưng tay anh vẫn nắm chặt, giận không thể đè nén. Anh u oán trừng mắt nhìn Phí Đằng, nắm đấm mơ hồ lay động.

“Ba, con không ăn nói linh tinh, con thích Thủy Tâm Nhu thì sao, con yêu cô ấy, con muốn theo đuổi cô ấy!”

Một tiếng bốp trong trẻo vang lên, Phí Đằng tức giận tát Phí Lạc, “Ba cho rằng con tiến bộ rồi, không nghĩ tới con vẫn xúc động như vậy, không giữ được bình tĩnh. Phí Lạc, con không còn nhỏ nữa, đừng cả ngày giống như đứa trẻ không lớn.”

Phí Đằng thở dài một tiếng, môi ông mím thật chặt.

Phí Lạc sau đó cũng không lên tiếng.

“Chủ tịch Phí, tôi nể mặt ông, chuyện nhà người khác, hy vọng anh Phí đây có thể hiểu.” Đường Diệc Sâm bình ổn lại cảm xúc, khuôn mặt lạnh nhạt tuấn tú khiến người đọc không ra bất kỳ tâm tình gì.

Cho dù là ở phương diện gì, anh thật sự trầm ổn hơn Phí Lạc rất nhiều.

“Đường tổng, cảm ơn cậu đại nhân không chấp kẻ nhỏ, tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt.” Nói xong, Phí Đằng để trợ lý của mình đưa tiễn Đường Diệc Sâm.

Đường Diệc Sâm đi rồi, bảo vệ thả lỏng Phí Lạc, Ngụy Lai vẫn còn nắm lấy anh, quả thực, lão đại của anh xúc động như vậy sao có thể đấu lại Đường Diệc Sâm, người ta kia mới gọi là thâm tàng bất lộ.

“Cha con các anh nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước.” Ngụy Lai vỗ vai Phí Lạc, anh cùng bảo vệ lui ra ngoài.

—————-

Trong văn phòng bừa bãi, bốn phía đông lạnh.

Phí Lạc không để ý tới Phí Đằng, anh ngồi trở lại bàn làm việc hút thuốc, đôi mắt u oán híp lại.

Cha anh vậy mà vì Đường Diệc Sâm mà đánh anh, mẹ nó!

Liếc nhìn Phí Lạc, Phí Đằng lắc đầu, “Chớ tới gần Thủy Tâm Nhu, cô ta không phải người phụ nữ con có thể muốn. Trong lòng cô ta có con hay không, tự con rõ ràng nhất, đừng tiếp tục làm chuyện vô vị. Dù cô ta đau lòng khổ sở, cô ta khóc, đều có liên quan tới người đàn ông họ Đường kia, bởi vì cô ta yêu cậu ta.

Phí Lạc, cho tới bây giờ con vẫn chưa rõ sao? Con lấy cái gì tuyên chiến với Đường Diệc Sâm? Người ta là vợ chồng. Cậu ta nói không sai, cho dù giữa vợ chồng bọn họ thế nào, người ta vẫn là vợ chồng, chuyện của người ta không tới phiên con tới khoa tay múa chân. Con dùng thân phận gì chen vào? Chồng hờ không được yêu thương ư? Người ta chỉ có thể nói con tiện!”

“..”

“Con tự xem xét lại bản thân đi, Chu Mạt vừa về đến, các con lập tức kết hôn. Đừng tiếp tục gây thêm phiền phức cho ba, ba không phải trời sinh thay con đi chùi đít.”

“Con không kết hôn, muốn kết tự ba đi kết. Con không ngại có thêm mẹ nhỏ nhỏ tuổi hơn con.” Phí Lạc chỉ khẽ hí mắt, khuôn mặt lạnh tanh không chút ấm áp, nét mặt anh cũng tương đối lạnh lẽo cứng rắn.

“Con… thật sự tức chết ba rồi! Ba cảnh cáo con, nếu con còn dây dưa với Thủy Tâm Nhu, con cuốn gói rời khỏi chức tổng giám đốc đi.”

“Phí Đằng, ba dám uy hiếp con?” Phí Lạc nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt anh nhìn Phí Đằng như phủ một lớp sương lạnh ngàn năm.

Mẹ nó, dám gọi thẳng tên ông, ngay cả tiếng ba cũng lược bỏ bớt, Phí Đằng rất không vui: “Ba là ba con, chỉ muốn tốt cho con!”

“Nếu ba muốn tốt cho con thì bốn năm trước đã không ném con sang Mỹ, hiện tại vừa cưỡng ép vừa nhét phụ nữ cho con.”

“Mặc kệ con có bằng lòng hay không, hôn này con nhất định phải kết.”

“Không! Từ hôm nay trở đi, con muốn theo đuổi Thủy Tâm Nhu, chẳng cần biết ba là ai.” Phí Lạc tiện tay vứt tàn thuốc xuống, anh đứng dậy đi ra ngoài, “Ba không cần bảo người cho con cuốn gói khỏi đây, con tự đi.”

Nói xong, anh cũng không quay đầu bỏ đi.

“Sao tôi lại sinh ra đứa con khốn kiếp như nó chứ?” Phí Đằng vô lực đỡ trán.

Haizz, phải tới khi nào ông mới không phải bận tâm tới anh đây?

Mẹ nó, Thủy Tâm Nhu chính là một tai họa!