Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 230: Bộ Sưu Tập Truyền Thừa Đoạt Giải Quán Quân



Thủy Tâm Nhu nói càng thoải mái, Đường Diệc Sâm lại càng cau chặt lông mày.

Anh đã hứa với cô rồi, buổi chiều nhất định sẽ nhanh chóng trở về.


Nguyễn Hàm gõ cửa một cái, cô đi vào văn phòng Đường Diệc Sâm, ánh mắt gian trá nhìn chằm chằm anh: “Sam, có thể đi được chưa? Phía em đã chuẩn bị xong xuôi rồi.”

Khẽ nâng mắt liếc nhìn Nguyễn Hàm, Đường Diệc Sâm gật đầu một cái, anh đứng dậy đi ra ngoài.

Nguyễn Hàm đi theo sau đó, “Sam, hôm nay em không đi xe, anh chở em nha.”

Đường Diệc Sâm không lên tiếng, anh đi vào thang máy, Nguyễn Hàm cũng bước nhanh theo vào.

Vẻ mặt anh nghiêm nghị, môi mỏng gợi cảm mím chặt, nét mặt anh lạnh nhạt khiến cô đọc không ra tâm tình anh.

Anh đang lo lắng cho Thủy Tâm Nhu đi, là vì phải rời đi mấy tiếng nên anh cảm thấy khó chịu trong lòng?

Bỗng chốc ánh mắt Nguyễn Hàm trở nên u oán.

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, bầu không khí lại đóng băng hơn bao giờ hết, đột nhiên bọn họ như người xa lạ.

Nghiêng đầu liếc nhìn Đường Diệc Sâm, Nguyễn Hàm rất thức thời không lên tiếng. Cửa thang máy vừa mở ra, cô liền đi theo anh.


Xe lái ra đường lớn một đoạn, Nguyễn Hàm ngại ngùng nhìn Đường Diệc Sâm: “Sam, di động em hết pin rồi, có thể cho em mượn điện thoại của anh được không?”

Nói xong, Nguyễn Hàm giơ điện thoại di động của mình lên cho Đường Diệc Sâm xem.

Tối hôm qua cô cố ý không sạc điện, cô biết Jack khẳng định không đi được, người có thể thay anh đi theo Đường Diệc Sâm tới tham gia hội thảo nghiên cứu ở thành phố S chỉ có cô mà thôi.

Lần trước cô đã đi rồi, ngoại trừ cô ra tuyệt đối không có ứng viên thứ hai.

Lần này khẳng định chuyện sẽ thành công, hừ… Thủy Tâm Nhu cô liền đợi thương hại và hối tiếc đi!

Mấp máy môi mỏng, Đường Diệc Sâm đưa điện thoại của anh cho Nguyễn Hàm.

Chỉ là mượn điện thoại gọi một chút, yêu cầu này cũng không quá mức, mọi người lại quen biết như vậy, thật sự khó mà từ chối.

“Cảm ơn!”

Nguyễn Hàm dùng ánh mắt tò mò hứng thú nhìn Đường Diệc Sâm, tiếp tục nói: “Chị dâu cũng đại diện cho tập đoàn trang sức Vạn Huy tham gia cuộc thi thiết kế lớn Kim Tử Kinh, thật khéo, Nguyễn Tinh cũng đại diện cho Kim Lục Phúc tham gia. Tối hôm qua em ấy không ngủ được, sáng nay lại bỏ bữa sáng đi ra ngoài. Em thật lo cho em ấy, anh chắc cũng đang lo cho chị dâu đi.

Quả thực rất áp lực, ai cũng muốn thắng, nhưng quán quân chỉ có một. Anh nói xem, nếu có thể thêm một quán quân nữa thì tốt rồi. Tối qua em nói với em ấy, cứ bình tĩnh mà làm là được, nặng ở tham dự, là thỏi vàng thì kiểu gì cũng tỏa sáng. Kỳ này không được vậy thì kỳ sau lại thi tiếp.”


“…” Đường Diệc Sâm không chút thay đổi cảm xúc tiếp tục im lặng, anh chăm chú lái xe, không trả lời Nguyễn Hàm.

“Em vẫn trước gọi điện thoại an ủi em ấy một chút, quán quân khẳng định là chị dâu cầm, chị ấy rất tuyệt, Hong Kong có rất nhiều phú hào tìm chị ấy thiết kế trang sức. Nguyễn Tinh vừa từ Mỹ về không lâu, danh tiếng của em ấy quả thực không bằng chị dâu. Sam, anh cũng đừng lo lắng, những tuyển thủ dự thi khác cũng chỉ làm nền cho chị dâu thôi.”

Dù chưa gọi điện nhưng Nguyễn Hàm đã ấn mở những ứng dụng khác làm tiêu hao pin trên điện thoại Đường Diệc Sâm.

“Còn chưa tới phút cuối cùng, kết quả nào cũng có khả năng. Nếu Nguyễn Tinh có thực lực, em ấy thắng cũng không có gì lạ, chỉ cần dốc hết sức là được. Hy vọng người nhà có thể thắng, đây cũng là chuyện dễ hiểu.”

“Đúng vậy a, coi như chúng ta lo lắng cũng không được. Sáng nay chỉ là nghi thức khai mạc, cuộc thi chính thức xế chiều mới bắt đầu, tới lúc công bố đoán chừng chúng ta cũng kết thúc hội thảo, đến lúc đó trực tiếp gọi điện hỏi là được.”

“…”

Đường Diệc Sâm không lên tiếng nữa, Nguyễn Hàm cũng không tiếp tục nói chuyện với anh, cô dùng điện thoại Đường Diệc Sâm gọi cho Nguyễn Tinh.

Cô bắt đầu trò chuyện với em gái.

Thình lình bụng dưới bên phải của cô lại bắt đầu đau, so với trước thì đau hơn rất nhiều.

Buổi sáng cô đã uống thuốc rồi, hôm qua đi tái khám, bác sỹ cũng đề nghị cô nhanh chóng phẫu thuật.

Cô từ chối, chỉ uống thuốc giảm đau và truyền nước để hạn chế bệnh chuyển xấu.

Cô muốn phẫu thuật, nhưng nhất định không phải bây giờ, nếu không, bệnh này của cô không có ý nghĩa gì rồi.

Hôm nay, cô hẳn là sẽ phẫu thuật ở thành phố S, tình huống của cô cô rất rõ ràng.

Nguyễn Hàm nói điện thoại xong, trả di động lại cho Đường Diệc Sâm. Anh vừa cầm liền nhìn thấy pin chỉ còn 30%, hàng lông mày lập tức cau chặt, con ngươi lóe ra vài tia u sóng.

————-

Đến thành phố S đã là giữa trưa rồi, không muốn tăng thêm áp lực cho Thủy Tâm Nhu, Đường Diệc Sâm cũng không gọi điện cho cô.

Anh cơm nước xong xuôi với mấy viên chức lãnh đạo rồi nghỉ ngơi một chút, sau đó hội thảo đã bắt đầu.

Thỉnh thoảng anh liếc nhìn đồng hồ.

Bên này hội nghị bắt đầu, bên kia Hong Kong cuộc thi Kim Tử Kinh cũng bắt đầu rồi, không hiểu sao, anh lo lắng nhíu mày.

Không giống với Đường Diệc Sâm, đôi mắt Nguyễn Hàm lập lòe lóe sáng, nét mặt cô rất bình tĩnh, mừng thầm trong lòng.

Chỉ là đau đớn ở bụng dưới của cô ngày càng khó nhịn rồi, trán cô đã lặng lẽ đổ mồ hôi lạnh.

Nếu không phải hôm nay cô đặc biệt trang điểm đậm để che đi mặt mũi tái nhợt, sự thay đổi của cô đã sớm bị phát hiện rồi.

Hội thảo diễn ra sôi động, cuộc thi Kim Tử Kinh cũng diễn ra như đổ lửa.

Thủy Tâm Nhu ngồi trên bàn tiệc của nhà thiết kế, Thủy Mộ Hàn thì ngồi ở thính phòng, gần như tất cả mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào giá đỡ kéo dài hình chữ T và những hình ảnh cận cảnh của một bộ tác phẩm trên màn hình lớn, nhìn những kiệt tác thiết kế của hết hãng trang sức này đến hãng trang sức khác lần lượt được trưng bày bởi các người mẫu, kèm theo lời giải thích ý tưởng riêng của nhà thiết kế.

“Kế tiếp chính là hãng trang sức Kim Lục Phúc, nhà thiết Nguyễn Tinh từ Mỹ về. Năm ngoái cô ấy đã đoạt được chức quán quân của một cuộc thi thiết kế trang sức lớn ở Mỹ, rất có tài năng, cũng là đối thủ cạnh tranh nặng ký.”

Kèm theo lời của MC, trên màn hình của hội trường xuất hiện tác phẩm dự thi của Nguyễn Tinh.

Nhất thời, ánh mắt Thủy Tâm Nhu không tự chủ trừng lớn, ngón tay bỗng dưng siết chặt.

Sao có thể như vậy, bộ sưu tập thiết kế Truyền Thừa của cô sao lại thành tác phẩm của Nguyễn Tinh?

Chuyện này thật sự quá quỷ dị rồi!

Làm sao cơ mật của Vạn Huy lại bị lộ?

Không chỉ có biểu cảm của Thủy Tâm Nhu thay đổi, vẻ mặt Thủy Mộ Hàn trên thính phòng cũng ngay lập tức trở nên nghiêm nghị, khuôn mặt tuấn tú từ lúc nghe giải thích ý tưởng của nhà thiết kế giống như đúc lúc Thủy Tâm Nhu nói với anh chậm rãi trở nên nặng nề.

Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn Thủy Tâm Nhu ngồi ở bàn tiệc nhà thiết kế đang sửng sốt ngây người.

Giống như đang muốn cô giải thích.

Suy nghĩ của Thủy Tâm Nhu dường như bị rút sạch rồi, trong đầu trống rỗng, cô né tránh, cô không nghĩ tới rất nhiều loại khả năng.

Cô sợ càng tiếp tục nghĩ, càng tiếp cận với sự thật, càng khiến cô sợ hãi.

Chuyện cơ mật này, người Vạn Huy bọn họ giữ bí mật rất tốt, khi nhận lời phỏng vấn trước cuộc thi, cô vẫn luôn không trả lời, cũng không tiết lộ qua chút gì.

Cô cũng chỉ cho Đường Diệc Sâm xem bản thảo, cũng chỉ có anh có khả năng đụng tới laptop của cô…

Thủy Tâm Nhu nhất thời đờ đẫn, cô không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Truyền Thừa của cô, ánh mắt bỗng cảm thấy chát. Nguyễn Tinh đang nói gì, cô đã nghe không vô rồi.

“Vàng K màu hồng đại biểu cho tình yêu, vàng K màu vàng đại biểu cho tình thân, vàng K màu trắng đại biểu cho tình hữu nghị, ba màu này giao thoa ngụ ý hoàn chỉnh nhân sinh. Tôi đặt tên cho bộ sưu tập này là Truyền Thừa, là hy vọng hòa hợp ba loại tình có thể kéo dài một đời… Cảm ơn mọi người, tôi đã giải thích xong.”

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ban giám khảo không hẹn mà cùng gật đầu một cái, bọn họ giống như rất hài lòng với tác phẩm có đường nét độc đáo này.

“Mọi người đã xem qua tác phẩm Truyền Thừa rất tuyệt vời, tuyển thủ dự thi kế tiếp đại diện cho hãng trang sức Vạn Huy, Thủy Tâm Nhu, cũng là quán quân cuộc thi Kim Tử Kinh kỳ trước. Cô ấy nhất định sẽ cho chúng ta một dấu chấm tròn hoàn mỹ. Xin mời cô Thủy Tâm Nhu…”

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lòng Thủy Tâm Nhu chìm xuống từng chút một, chìm đến đáy cốc.

Cô hiện tại chỉ có một cảm giác, cô từ trong tiếng vỗ tay rơi xuống đám mây, vỡ nát, ngay cả giải thích cũng vô lực như vậy.

Thủy Tâm Nhu chậm chạp chưa xuất hiện trước micrô, trên màn hình lớn không có gì, người xem đều ngạc nhiên, MC liên tục gọi cô vài tiếng.

Ngay trong tiếng ầm ĩ, Thủy Tâm Nhu hé môi, nói ra quyết định đau lòng, “Xin lỗi, Vạn Huy bỏ quyền!”

“Vạn Huy bỏ quyền, tôi không nghe lầm chứ, mọi người cũng không nghe lầm chứ…” MC khó có thể tin hỏi một lần, Thủy Tâm Nhu vẫn như cũ nói bỏ quyền.

Thủy Mộ Hàn không vui mím chặt cánh môi, dẫn đầu rời khỏi hội trường.

Sau khi ban giám khảo bàn bạc, MC tuyên bố Vạn Huy bỏ quyền.

Trên khán đài ồn ào, Thủy Tâm Nhu nắm chặt hộp trang sức trong tay mình.

Bên trong cũng có một bộ Truyền Thừa giống Nguyễn Tinh như đúc, cô có thể nói gì, ngoại trừ bỏ quyền, chẳng lẽ cô còn muốn đem tác phẩm này ra sao?

Cô không có chứng cứ chứng minh cô ta đạo nhái tác phẩm của cô!

Trên khán đài nói gì cô không lưu tâm nhiều, lúc công bố quán quân, cô lại hồi hộp lắng nghe, là tác phẩm Truyền Thừa của Nguyễn Tinh đoạt giải quán quân, cô ta lên sân khấu lãnh thưởng rồi…

Mũi chua xót, Thủy Tâm Nhu muốn khóc, cổ họng lại giống như bị cái gì đó chặn lại, hốc mắt không có nước mắt, chỉ có cảm giác chua xót quấn quanh trong lòng, đau nhức nói không ra lời!