Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 229: Đường Diệc Sâm, Có Khi Nào Anh Sẽ Ghét Bỏ Em Không?



Đường Diệc Sâm ôm chặt Thủy Tâm Nhu hơn, cô cũng ôm chặt anh, đầu dán vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Anh luôn có thể nói ra những lời nói thật ấm áp, luôn có thể an ủi cô!


“Đường Diệc Sâm, nếu như có một ngày em bỏ việc, em không còn tỏa sáng nữa, anh có thể ghét bỏ em hay không?”

“Đồ ngốc, Đường Diệc Sâm sẽ không ghét bỏ Thủy Tâm Nhu, anh sẽ thương em, yêu em cả một đời! Đừng suy nghĩ lung tung, đi ngủ sớm một chút!”

Thủy Tâm Nhu gật đầu, ngay sau đó đóng laptop lại.

Đường Diệc Sâm ôm cô lên giường, anh vẫn như cũ ôm cô, ở bên tai cô ôn nhu thì thầm: “Yên tâm, mọi chuyện đã có ông xã rồi!”

“Ừm..” Thủy Tâm Nhu khẽ cong miệng, cô cọ xát vào ngực Đường Diệc Sâm.

Cô không dám lộn xộn, mặc cho anh ôm, bởi vì dì cả của cô còn chưa đi, cô đương nhiên biết chỉ cần cô thoáng cọ lung tung, anh sẽ vô cùng khó chịu.

Ngửi được mùi trên người Đường Diệc Sâm, Thủy Tâm Nhu chậm rãi nhắm mắt lại.

Ông xã nói đúng, cô không nên suy nghĩ lung tung.

————

Xoắn xuýt tới lui, cuối cùng Lã Giai Vi cũng tới cửa tiệm của Hoa Thiên Tầm.

“Thiên Tầm, có rảnh không? Dì muốn nói chuyện với con.” Ngắm nhìn dung mạo không khác mình là mấy, Lã Giai Vi bỗng ngơ ngác một chút.


Ngoại trừ lần đầu Bối Kỳ dẫn cô về nhà họ Bối chơi thì đây là lần thứ hai bà nghiêm túc nhìn cô.

Biểu cảm của Hoa Thiên Tầm không chút thay đổi, cô chỉ khẽ chớp hàng mi thật dài, trầm tư một lúc mới khẽ mở miệng nói: “Được, đến quán trà kế bên đi.”

Hoa Thiên Tầm cởi tạp dề ra, dẫn đầu đi ra tiệm hoa, toàn thân cô tản ra hơi thở lạnh nhạt, trong lòng căn bản càng không có chút dao động.

“Dì Bối, dì muốn nói chuyện gì với tôi? Nói thẳng đi, tiệm tôi rất bận, không có dư thời gian ngồi ở chỗ này.”

Có cảm giác bị nhìn thấu, Lã Giai Vi có chút không được tự nhiên.

Giật giật khóe miệng, bà mới mở miệng: “Thiên Tầm, dì biết con bị oan ức nhiều năm nay, thật xin lỗi! Dì biết cho dù nói thế nào thì với con mà nói đều đã tạo thành tổn thương, dì thật không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Coi như dì cầu xin con, con tốt bụng sẽ nhận báo đáp tốt, con tha cho Bối Kỳ đi, con nói Thủy Mộ Hàn đừng phá hư hạnh phúc và bình an của nhà họ Bối.

Kỳ thật, Bối Kỳ rất đáng thương, con bé hiện tại đã mất đi mọi thứ, chỉ có vợ chồng dì yêu thương nó thôi. Mặc dù không có chúng ta, con còn có Thủy Mộ Hàn, dì thấy nó đối với con rất tốt, con cũng sẽ hạnh phúc. Dì có thể cam đoan với con, Bối Kỳ tuyệt đối sẽ không lại đối xử với con như vậy nữa, con bé sẽ hối cải để làm người mới, mong con cho nó một cơ hội.”


Ha ha… Hoa Thiên Tầm cười cười, nụ cười của cô cực kỳ chua xót, ngay cả trái tim cũng chua xót theo.

Lã Giai Vi xem cô là gì chứ, cô không phải thánh nhân, cô không cần phải chịu oan ức, nhẫn nhịn chịu đựng mọi thứ.

Cô càng không có bất kỳ suy nghĩ không phải nào, đến cùng là ai vẫn luôn không buông tha cho ai?

Thật sự buồn cười!

“Dì Bối, cảm ơn dì đã để mắt tới tôi. Ngại quá, dì nói quá lời rồi, tôi không nhận nổi. Tôi và Thủy Mộ Hàn đã ly hôn, dì bảo tôi dùng thân phận gì cầu anh ta buông tha cho người khác?

Tôi chỉ là bà chủ một tiệm hoa nhỏ, tôi đi thẳng ngồi ngay, tôi vẫn còn đang chật vật mưu sinh, tôi không có khả năng đi tổn thương ai, không buông tha ai. Cuộc sống của tôi rất bình thản, tôi cũng chỉ là một người bình thường, thỉnh cầu của dì tôi thật xin lỗi không thể làm được.”

“…” Lã Giai Vi mấp máy cánh môi, bà bình tĩnh ngắm nhìn Hoa Thiên Tầm, cổ họng giống như bị mắc xương cá, không phát ra được chút âm thanh nào.

Cô lãnh đạm, bà cảm nhận được một luồng khí lạnh toát ra từ trên người cô.

“Tôi tin tưởng pháp luật là công bằng, nếu như cô ta không làm qua chuyện thương thiên hại lý, không ai có thể làm gì được cô ta. Nếu cô ta đã làm rồi, tôi tin sẽ có pháp luật trừng phạt thích đáng. Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt.”

“…”

Thủy Mộ Hàn tới cửa tiệm. Anh nghe Doanh Doanh nói Thiên Tầm ở quán trà, anh lập tức đi sang.

Ánh mắt lộ ra hung quang dữ tợn trừng mắt nhìn Lã Giai Vi, anh lôi kéo Thiên Tầm đi ra, “Đừng ở gần loại người này, bà ta có ý xấu đó.”

“Tôi không nói gì với bà ấy.” Hoa Thiên Tầm đi trở về tiệm hoa đeo tạp dề lên làm việc, biểu cảm nhạt như sương.

Cô vùi đầu vào công việc, không để ý ai khác.

Thủy Mộ Hàn liền đứng ở quầy thu ngân, cau mày ngắm nhìn cô.

Tâm tình cô khẳng định không tốt, anh cảm nhận được, không cần hỏi, anh cũng biết mục đích của Lã Giai Vi.

Người mẹ này thật sự là cực phẩm rồi. Thủy Mộ Hàn anh xin thề, sẽ không lại để cho bất kỳ kẻ nào tổn thương Thiên Tầm. Anh chắc chắn sẽ không để cho Bối Kỳ ung dung ngoài vòng pháp luật.


Đi một Lã Giai Vi lại tới một Lê Dĩ Hoan. Thủy Mộ Hàn lập tức đi lên trước, nhẹ nói: “Bà ngoại, chúng ta có thể nói chút chuyện không. Con cần ngoại hỗ trợ.”

Sau khi cả hai ngồi lên xe Thủy Mộ Hàn, anh đi thẳng vào vấn đề: “Bà ngoại, ngoại thường đến xem Thiên Tầm, con biết người thật tâm đối tốt với cô ấy. Con nhìn ra được người không phải người không phân rõ phải trái. Vật này con muốn nhờ ngoại giúp một tay đặt vào trong phòng Bối Kỳ.”

Nói xong, Thủy Mộ Hàn đặt vào tay Lê Dĩ Hoan thiết bị nghe trộm chất lượng cao.

“Con hoài nghi nó…”

Thủy Mộ Hàn gật đầu một cái, “Rất nhiều chuyện tuyệt đối không phải tự dưng mà có, cũng tuyệt đối không phải trùng hợp, cho dù là phạm nhân thông minh thì kiểu gì cũng sẽ trong lúc vô tình lộ ra chút sơ hở. Vật này là vật theo dõi cô ta trực tiếp nhất, một ngày không làm rõ ràng mọi chuyện, an nguy của Thiên Tầm đều sẽ bị uy hiếp.”

Lê Dĩ Hoan không do dự đồng ý ngay.

Từ sự kiện thuốc kia bà đã thấy tâm địa độc ác của Bối Kỳ. Bà nhất trí với suy đoán của Thủy Mộ Hàn.

Cũng chỉ có đứa con gái với tình thương của người mẹ tràn lan kia của bà đến bây giờ còn tin tưởng cô, một ngày không vạch trần Bối Kỳ cho con gái bà thấy, khẳng định con gái bà sẽ không tỉnh ngộ.

—————

Sự khẩn trương của Thủy Tâm Nhu vượt quá dự kiến của Đường Diệc Sâm. Anh trước kia muốn điều chỉnh lịch trình công tác để ở lại Hong Kong tham gia cuộc thi lớn này của cô, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, hội thảo nghiên cứu kia không hủy bỏ được.

Không chỉ có cấp quản lý của Liên Khải tham gia, ngay cả lãnh đạo của Ủy ban giám sát chất lượng cũng có mặt, anh không thoái thác được, anh nhất định phải có mặt.

Anh tan làm sớm đi đón Thủy Tâm Nhu.

Mặc dù cô nói không sao, tự cô một mình vẫn được nhưng Đường Diệc Sâm vẫn có chút lo lắng cho cô.

Trước khi tan làm, Nguyễn Hàm cầm hai ly cà phê đến văn phòng Jack.

“Jack, lần đầu đến nhà máy thành phố S tham dự hội thảo nghiên cứu có phải có chút khẩn trương không? Tôi đặc biệt pha cho anh ly cà phê. Trước kia tôi và Sam qua bên đó rất tốt, mấy lãnh đạo cũng rất khách khí, môi trường trong khu nhà máy cũng rất tốt, chính phủ đại lục cũng hỗ trợ rất nhiều.”

Jack vô vị nhún vai, nói: “Không có gì phải sợ, tôi đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi, huống hồ không chỉ một mình tôi đi, Sam cũng ở đó. Alice, cảm ơn cà phê của cô, rất thơm!”

“Cà phê phân mèo, bạn tặng, nếu anh thích, lát nữa tôi nói thư ký đưa cho anh.” Ánh mắt gian trá lóe sáng, khuôn mặt Nguyễn Hàm nở nụ cười nhạt không khác gì bình thường. Jack căn bản không nghĩ gì.

Anh uống xong cà phê, giơ ngón cái lên, “Thật sự không tệ, nếu cô còn dư thì cho tôi một ít đi, cảm ơn nhé.”

“Mọi người quen như vậy, không cần khách khí. Nếu anh đã chuẩn bị kỹ càng rồi thì tôi cũng không lo lắng nữa, chờ các anh quay lại mời các anh ăn cơm vậy.”

“Đại mỹ nữ tốt như vậy đi đâu tìm a, chờ tôi quay lại tôi mời khách, cô chớ tranh với tôi ha.”

“Được, tùy anh vậy.” Đưa tay nhìn đồng hồ, Nguyễn Hàm tiếp tục nói: “Đến giờ về rồi, tôi đi trước đây. Tôi có hẹn với em gái ăn cơm. Ngày mai con bé phải tham gia cuộc thi thiết kế trang sức Kim Tử Kinh rồi, tôi động viên nó một chút.”

“Đi đi, chúc cô ấy may mắn!”

“Mượn lời chúc lành của anh, tôi cũng hy vọng con bé đoạt giải.”

Nguyễn Hàm xoay người đi, gương mặt cô nở nụ cười quái dị, tròng mắt cũng âm u.

Ngày mai là ngày lành tháng tốt, cô cực kỳ chờ mong a!

————–

Sắp đến giờ xuất phát rồi mà Đường Diệc Sâm vẫn không thấy Jack ở Liên Khải.

Gọi di động cho anh mới biết anh bây giờ còn đang truyền nước trong bệnh viện.

Không biết làm sao, tối qua anh vừa ói vừa tiêu chảy, đến bệnh viện kiểm tra tình huống mới tốt hơn chút.

“Sam, xin lỗi, hiện tại tôi đi tới run chân rồi, không đi thành phố S được.”

Đường Diệc Sâm khẽ cau mày, “Không sao, anh trước cứ chữa bệnh đi.”

Cúp điện thoại, Đường Diệc Sâm mím chặt môi mỏng, nhất thời muốn tìm người thay thế Jack cũng không phải việc khó. Đoạn Vô Ngân hôm nay có việc cần làm, anh không đi được. Nguyễn Hàm trước kia đảm nhiệm chức vụ của Jack, đi thực địa với cô không là gì.

Đường Diệc Sâm nhíu mắt trầm tư, anh bảo thư ký thông báo cho Nguyễn Hàm thay thế Jack cùng anh tới thành phố S tham gia hội thảo nghiên cứu.

Trước khi đi, Đường Diệc Sâm gọi điện cho Thủy Tâm Nhu: “Bà xã, anh hiện tại phải tới nhà máy ở thành phố S rồi, buổi chiều sẽ trở về nhanh. Đừng sợ, có anh ở đây.”

“Anh ở trên đường cẩn thận một chút, đừng lo lắng cho em, em biết em nhất định được. Anh em cũng đến tham dự, có anh ấy em sẽ không hồi hộp, lúc phát biểu nhất định sẽ rất tuyệt.” Dứt lời, hàm răng Thủy Tâm Nhu không tự chủ cắn chặt môi dưới.

Không biết thế nào, hôm nay mí mắt của cô giật rất nhiều.