Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 211: Con Dám Uy Hiếp Ông



“Không sai, trước khi đi Châu Phi con phải đăng ký kết hôn với Khả Tâm, một năm sau chờ con về sẽ cử hành hôn lễ. Con có thể không kết cái hôn này, nhưng con tuyệt đối đừng mong sờ tới được Bất động sản Vũ Văn, hơn nữa, con cũng phải lăn ra khỏi nhà Vũ Văn, từ đó không thể bước vào nửa bước.”

Vẻ mặt Vũ Văn Huyễn hững hờ, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng, ánh mắt cao thâm khó lường làm cho người ta nhìn không thấu tâm tư.


“Ông nội, cái con nhỏ Đường Khả Tâm đó thật cứ như vậy khiến ông vui vẻ sao? Thật không biết cô ta bỏ bùa mê thuốc lú gì cho ông, ông đã già thế này rồi, trải qua vô số việc trên đời, hừ… còn bị nó làm đầu óc mê muội. Cũng không loại trừ, ông với cô ta có quan hệ mập mờ gì đó.”

Mày kiếm nhếch lên, môi mỏng mím lại, ngay sau đó Vũ Văn Thác lộ ra giọng điệu mỉa mai.

Sâu trong đáy mắt Vũ Văn Huyễn có mấy ngọn lửa nhảy nhót, ông nhìn Vũ Văn Thác chằm chằm, lạnh lùng nói: “Bậy bạ! Có ai như con nói ông nội mình vậy không? Ông nhìn người còn nhiều hơn con ăn cơm, ai tốt ai xấu ông còn không phân biệt được sao? Cho dù con nói thế nào, mắng ông cũng được, hận ông cũng được, tóm lại nếu con muốn có Bất động sản Vũ Văn thì chỉ có thể cưới Đường Khả Tâm, không có lựa chọn nào khác.”

“…”

“Hừ, nếu con không ký, sau khi ra khỏi phòng này thì cút ra khỏi Di Cảnh Viên, nơi này toàn bộ đều là của ông, ông còn chưa chết.”

Im lặng một hồi, Vũ Văn Thác vô tình nhếch môi mỏng lên, đôi mắt rực lửa thiêu đốt nhìn Vũ Văn Huyễn, “Biết rồi, ông còn chưa chết, nếu không là quỷ ở trước mặt con xèo xèo léo nhéo sao? Ông nội, lần này ông làm thật độc, con sẽ nhớ kỹ ý tốt của ông.”


Vũ Văn Huyễn đè nén cơn giận, ông chỉ không vui nhíu chặt hai hàng lông mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm Vũ Văn Thác.

Ông nội thật sự là vì muốn tốt cho con, bất kể làm chuyện gì cũng là vì sự bình an của nhà Vũ Văn!

Ân oán đời trước thật không nên kéo tới thế hệ này của các con, ông dàn xếp ổn thỏa nhưng người ta chưa chắc sẽ nghĩ như vậy.

Trận đấu của bọn họ chỉ mới bắt đầu thôi!

Không khí trong phòng sách có chút căng thẳng, ngưng trệ…

Hai ông cháu nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Giằng co trong chốc lát, Vũ Văn Thác cầm bút trên bàn nhanh chóng ký tên mình, sau đó ném trả lại thỏa thuận cho Vũ Văn Huyễn.

Anh ký thỏa thuận cũng không có nghĩa là anh thỏa hiệp với ý tứ của Vũ Văn Huyễn. Cái hôn này anh kết rồi, anh sẽ không đụng tới Đường Khả Tâm, chờ đoạt được Bất động sản Vũ Văn, anh đá cô ra chỗ khác cưới người phụ nữ anh yêu.

Anh sẽ không làm như ý ông nội!

Liếc thỏa thuận Vũ Văn Thác ném tới, đặc biệt kìm nén nhìn tên anh, cảm xúc trong lòng Vũ Văn Huyễn phức tạp.

Biết anh không tình nguyện, nhưng ông không có cách nào khác, Khả Tâm là một cô gái tốt, ông tin cô có thể đi vào lòng anh. Trịnh Sơ Tuyết đó tuyệt đối không thể ở lại bên cạnh Thác Nhi, sẽ chỉ là cái tai họa.


Tơ tình này ông nhất định phải chém đứt, không thể để cho nó sinh sôi nữa.

Mỗi bước đi của ông đều được tính toán tỉ mỉ, tuyệt đối không thể có sai lầm nữa, bằng không nhà Vũ Văn thật sẽ không thể quay về được.

“Ba giờ chiều, luật sư Hắc Mộc Đồng sẽ ở văn phòng luật, con và Khả Tâm đến đó ký tên đi.”

“Được, nhưng con có một điều kiện, chuyện con và cô ta đăng ký không thể tuyên bố ra ngoài, con muốn ẩn hôn. Nếu không, con tình nguyện làm ăn mày ở Hong Kong cũng sẽ không đi Châu Phi.”

Ngực phập phồng, khóe miệng Vũ Văn Huyễn không tự chủ giật giật một chút.

“Con dám uy hiếp ông!”

“Ông nội, không phải ông cũng đang uy hiếp con sao? Con chỉ học hỏi một chút từ ông thôi.”

Vũ Văn Huyễn im lặng một chút.

Lúc mở miệng lần nữa, khuôn mặt rét lạnh làm người ta không rét mà run, “Được, con muốn ẩn hôn thì ẩn hôn, một năm sau lại tuyên bố.”

Vũ Văn Huyễn siết chặt tay, nắm đấm mơ hồ run run.

Vũ Văn Thác khinh bỉ hừ lạnh, không hề nhìn Vũ Văn Huyễn, anh sải bước rời khỏi phòng sách đi xuống lầu.

—————-

Ma xui quỷ khiến, Bối Trạc cho người tra được cửa hàng của Hoa Thiên Tầm, cho nên ông lái xe tới.

Dừng xe gần cửa hàng cô, ông ngồi trong xe thất thần nhìn cửa tiệm hoa.

Cô thật là con gái ông sao?

Mặc dù chưa có căn cứ chính xác xác minh, nhưng chỉ bằng vào đường nét khuôn mặt cô, thần vận giống như đúc, còn có khí chất ưu nhã mà tự nhiên…. Cô quả thật giống Lã Giai Vi vô cùng, giống như một khuôn mẫu in ra.

Xoắn xuýt một buổi sáng, Bối Trạc đã quyết định muốn đem bí mật này vĩnh viễn giấu trong đáy lòng, không tiết lộ.

Cho dù là với Bối Kỳ hay Lã Giai Vi, duy trì nguyên trạng chính là lựa chọn tốt nhất.


Ông không muốn một nhà vốn hạnh phúc bởi vì một bảng báo cáo DNA mà bị hủy, vết thương chồng chất.

Con gái thương nhiều năm như vậy, bản thân nâng trong tay như hạt minh châu, ông há có thể nói không cần là không cần.

Phần tình cảm và tình thân bao năm kia sao có thể tùy tiện là có thể dứt bỏ được.

Đây chính là cục thịt trong lòng ông và Lã Giai Vi, vì đứa con gái này, bọn họ thế nhưng không sinh thêm nữa, bọn họ sợ sẽ cắt giảm tình yêu với cô. Bọn họ chỉ chăm sóc cho một mình cô.

Ông tình nguyện chưa từng xem kết quả kiểm tra DNA kia, ông tình nguyện mình vẫn chẳng biết gì, cái gì cũng không biết mới tốt.

Dù trong lòng đã có quyết định nhưng cũng không biết tại sao Bối Trạc vẫn phải tới gần tiệm hoa của Hoa Thiên Tầm xem một chút.

Chỉ là nhìn một chút, ông vẫn cảm thấy không đủ. Không tự chủ, ông xuống xe đi vào.

“Xin chào quý khách! Thưa ông, xin hỏi ông cần giúp gì không ạ?”

Mày rậm khí phách, mắt kiếng gọng vàng, bộ râu sắc sảo….. Nhân viên trong tiệm rất khách khí tiến lên chào hỏi.

“Tôi xem một chút trước, không phiền cô.”

Tròng mắt Bối Trạc liếc vào trong, ánh mắt mềm mại của ông rơi vào trên người Hoa Thiên Tầm đang ở quầy thu ngân.

Dáng vẻ điềm tĩnh của cô thật giống Lã Giai Vi, lông mi thật dài cũng giống với bà….. Dùng sự hiểu biết nhiều năm của ông về bà, ông chắc là sẽ không nhìn lầm, hai người có rất nhiều điểm giống nhau.

Giống như nhận thấy có ánh mắt nóng bỏng nhìn mình chằm chằm, Hoa Thiên Tầm đột nhiên ngước mắt lên nhìn chung quanh.

Thình lình, cô thấy Bối Trạc, cô biết ông là cha Bối Kỳ. Ông đến cửa tiệm của cô khiến cô thật kinh ngạc.

“Chú Bối, chú muốn mua gì? Tôi có thể hỗ trợ không?”

Hoa Thiên Tầm chỉ có khúc mắc với Bối Kỳ, cô không có ác ý gì với người nhà họ Bối, cô cũng sẽ không oán hận cả bọn họ.

Cho nên thái độ của cô với Bối Trạc rất khách khí, ôn hòa.

Ý thức được bản thân thất thố, Bối Trạc ngẩn ra, sau đó giật giật khóe miệng, “À.. không có gì, chỉ là tùy tiện xem một chút có hoa nào thích hợp trưng ở phòng khách không thôi.”

“À.. Vậy chú cứ xem đi, nếu mua tôi sẽ giảm giá cho chú.”

Hoa Thiên Tầm chớp hàng mi thật dài, cô cứ cảm thấy ánh mắt Bối Trạc nhìn chằm chằm vào mình.

Không phải người nhà họ Bối vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện cô phá hư hôn lễ chứ, người ta tới tìm cô tính sổ sao?

Nhìn vẻ mặt ông ôn hòa lại không giống như vậy.

Hoa Thiên Tầm giật giật cánh môi, cô thu hồi tầm mắt, lại bắt đầu chỉnh sửa bó hoa và giấy màu.

Có người đặt một giỏ hoa, cô phải chuẩn bị xong trước năm giờ chiều, đến lúc đó khách sẽ đến lấy, cho nên cô cũng không có thời gian nói chuyện với Bối Trạc.

Phát hiện Bối Trạc dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm Hoa Thiên Tầm, cô nhân viên vừa giúp làm giỏ hoa vừa nhỏ giọng nói với Hoa Thiên Tầm: “Chị Hoa, người đàn ông kia có phải hay không có vấn đề? Chúng ta có cần báo cảnh sát không, hay là em đuổi ông ta đi?”

Trong tiệm chỉ có ba người phụ nữ các cô, lỡ như có chuyện gì, vậy thật khó nói nha, huống chi các cô còn có chút sắc đẹp.

“Doanh Doanh, em nghĩ nhiều rồi, người đó chị biết. Vợ ông ấy rất đẹp, còn có một người con gái tầm tuổi chị.” Hoa Thiên Tầm cũng rất buồn bực, cha Bối Kỳ sao lại nhìn chằm chằm cô, thật sự quá quỷ dị rồi.

Chỉ cần cô dời mắt nhìn ông, ánh mắt ông luôn lãng tránh, làm bộ như xem hoa.

“Chị Hoa, chị quá đơn thuần rồi, đàn ông bây giờ cũng không phải như vậy. Mấy người đàn ông lớn tuổi có gia đình ăn vụng cũng không ít, không đáng tin cậy.”

Phải không?

Hoa Thiên Tầm mở to hai mắt, lắc đầu một cái, cô lại tiếp tục làm việc.

Cô hiện tại bận rộn, cũng chỉ nghĩ tới cuộc sống đơn giản, cô không muốn suy đoán lung tung.

Thình lình một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Hoa Thiên Tầm, “A.. Chú Bối, chú tới mua hoa à?”

Nghe thấy, Bối Trạc theo tiếng nhìn lại, ông thấy Thủy Mộ Hàn đột ngột đứng trước mặt mình.

Ông lập tức trưng khuôn mặt trưởng bối, “Đi ngang qua, cho nên mới tới xem một chút… Không có hoa tôi cần, tôi đi trước đây.”

Thủy Mộ Hàn híp mắt nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Bối Trạc, nhất thời thoáng qua tia nghi ngờ.

Lúc không kết hôn được với Bối Kỳ, không phải ông có thành kiến rất lớn với anh sao?

Hiện tại gặp mặt không nói gì liền đi, có chút khác thường.

Hơn nữa, ông quen biết Hoa Thiên Tầm sao?

Ông hẳn phải oán hận cô phá hư hôn lễ con gái mình mới đúng. Ông tới tiệm cô mua hoa, nghĩ một chút liền thấy vô cùng không hợp lý.

Biết là Thủy Mộ Hàn tới, Hoa Thiên Tầm cũng không thèm dời mắt.

Người không liên quan cứ lạnh nhạt là được rồi, cô không cần tốn nước miếng và hơi sức với anh.