Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 37



Hồi trước, Hà Húc cũng ảo tưởng có thể cùng người nào đó giao phó chân tình, cùng nhau cả đời.

Ngay khi Tạ Thanh Dao kiên định nói hắn nghiêm túc với cậu, Hà Húc ngây thơ nghĩ mình có lẽ có thể thử mở rộng lòng mình với Tạ Thanh Dao, tùy hứng khiến động tâm biến thành hành động.

Nhưng đến cuối cùng bất quá là hắn một bên tình nguyện, ôn nhu cùng bảo vệ đều là thủ thuật che mắt, Tạ Thanh Dao nói yêu cậu căn bản là một âm mưu lừa gạt.

Trên mặt Tạ Thanh Dao hiện lên vẻ áy náy, hắn đứng dậy kéo Hà Húc, muốn giải thích với cậu, nhưng bị Hà Húc mặt không chút thay đổi gạt đi.

Hà Húc đứng ở đó, tựa như một bình thủy tinh lung lay sắp đổ, mặc dù ngày đó gặp Hà Vi cũng không giống như vừa đụng liền vỡ.

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi."

Hà Húc thất thần chán nản cúi đầu chào tạm biệt, giọng nói khó nén run rẩy nhưng cố ý bị khống chế mà bình tĩnh không gợn sóng.

Hà Húc đi thất tha thất thểu, ngay cả Tiết Lạc bên cạnh từ trước đến nay không thích cậu cũng nhịn không được ra tay đỡ cậu, mà Hà Húc chỉ là ánh mắt dại đi chạy ra ngoài, phảng phất không cảm nhận được những thứ này.

Bên ngoài trời rất âm u, gió lạnh thổi dữ dội, cả người Hà Húc từ trong ra ngoài đều lạnh như băng, tâm lạnh, người liền tỉnh táo.

Hồi tưởng lại hành động khác thường của Tạ Thanh Dao đối với cậu mấy ngày gần đây, Hà Húc tự giễu nhếch khóe miệng, cậu cũng không phải người ngây thơ như vậy, sao lúc ấy lại tin tưởng Tạ Thanh Dao có thể thật sự yêu mình.

Con người sẽ không dễ dàng đổi tính như vậy, Tạ Thanh Dao đối tốt với cậu, là tốt cho Tề Nhạc xem, Tạ Thanh Dao nói yêu cậu, là vì để cho cậu càng chân thật phối hợp với hắn diễn tốt cảnh này, mà cuối cùng Tạ Thanh Dao dẫn cậu tới gặp cha mẹ, chỉ là dùng cậu để tôn lên Tề Nhạc mà thôi.

Chính mình bất quá là một quân cờ từ đầu đến cuối, hai chữ tình cảm này cùng cậu dính không vào nửa điểm quan hệ.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Hà Húc nghe ra là Tạ Thanh Dao đuổi theo, nhưng cậu không dừng bước, dù sao Tạ Thanh Dao nói cái gì cậu cũng sẽ không tin.

Một chữ cũng không tin.

Rốt cuộc vẫn là chân Tạ Thanh Dao dài hơn, hắn bước nhanh tới bắt lấy Hà Húc, gấp giọng gọi cậu: "Hà Húc, đứng lại!"

Hà Húc nghe lời đứng lại, cậu hờ hững nhìn về phía Tạ Thanh Dao, thanh âm so với gió bên ngoài còn lạnh hơn: "Tạ tổng còn có chuyện gì sao?"

"Em đừng như vậy, Hà Húc, tôi không có ý định tổn thương em" Nhưng vừa nói, Tạ Thanh Dao mím môi, Hà Húc cứ lẳng lặng nhìn hắn như vậy, cái gì cũng không nói, lại khiến hắn cảm thấy tim như bị dao cắt.

Tạ Thanh Dao nói không có ý định thương tổn cậu, nhưng rõ ràng nói đến cậu không chịu nổi, nói cậu là con trai tội phạm giết người không phải là hắn sao?

Hà Húc cười khẽ, cậu rất muốn vân đạm phong khinh đối mặt với Tạ Thanh Dao, nhưng cuối cùng cậu không thể tâm bình khí hòa đối mặt với sự thật này, thật lâu sau Hà Húc chậm rãi đỏ hốc mắt, vẫn cố gắng cười nói: "Ừ, tôi biết."

Dù ý định ban đầu của Tạ Thanh Dao là gì, Hà Húc căn bản không quan tâm. Không quan trọng suy nghĩ ban đầu của hắn là gì, Tạ Thanh Dao là kim chủ, cậu chỉ là tình nhân thế thân, vốn bọn họ cũng không phải ngang hàng.

Tạ Thanh Dao cho dù muốn tổn thương cậu, cũng không cần giải thích với cậu.

Chỉ là Hà Húc không nghĩ ra, tại sao lại có người ở một khắc trước còn có thể ôm cậu triền miên, mà một giây sau có thể cầm dao đâm vào trong lòng cậu.

Tim cậu đau đến mức sắp nứt ra, nhưng cậu cần phải đối mặt với nó bằng một nụ cười.

"Hà Húc..." Trong lòng Tạ Thanh Dao hốt hoảng, giống như Hà Húc sắp biến mất khỏi mắt hắn, vội vàng gọi tên cậu.

"Tạ tổng, ngài muốn diễn, có thể nói cho tôi biết kịch bản trước." Hà Húc cười khiến người ta lo lắng, cậu chậm rãi đẩy Tạ Thanh Dao ra," Giống như hôm nay, là sợ tôi diễn hỏng sao?"

"Không phải, tôi không nghĩ tới!"

"Ngài vào diễn xong đi, tôi về trước đây."

Hà Húc nói xong liền đi, lần này Tạ Thanh Dao không đuổi theo nữa.

Đường trở về rất bằng phẳng cũng rất rộng rãi, nhưng mỗi bước Hà Húc đi đều từng bước nông từng bước sâu, cậu giống như một du hồn đi ngang trên đường, bên tai chỉ có tiếng gió gào thét.

Hà Húc không biết đi bao lâu, trên mặt bỗng nhiên có một chút băng lạnh, cậu mờ mịt ngẩng đầu, phát hiện bầu trời có tuyết rơi.

Tuyết càng rơi càng lớn, bị gió bao bọc chui thẳng vào trong quần áo, Hà Húc khép chặt quần áo tiếp tục đi về, phía sau vang lên hai tiếng còi xe.

Hà Húc không để ý tới, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, Tiết Lạc đành phải ghé sát vào bên cạnh cậu một chút, bấm còi gọi cậu lên xe.

Hà Húc vẫn làm như không nghe thấy, tự mình đi theo con đường của mình, cuối cùng Tiết Lạc bất đắc dĩ, trực tiếp đưa ngang xe trước mặt Hà Húc, thò đầu ra gọi cậu: "Lên xe, ông chủ bảo tôi đưa cậu về."

Vốn tưởng rằng lần này Hà Húc sẽ nhượng bộ, lại không ngờ cậu trực tiếp vòng qua xe tiếp tục đi về phía trước, bỏ lại một câu: "Anh giúp tôi chuyển lời cảm ơn tổng giám đốc, cảm ơn ý tốt của anh ấy, tôi không cần đâu."

Cậu không phải muốn cậy mạnh, mà là ngồi vào chiếc xe kia sẽ chỉ làm cho cậu nghĩ đến buổi sáng bộ dáng Tạ Thanh Dao cùng cậu triền miên, cậu cảm thấy châm chọc lại ghê tởm.

Thử khuyên vài lần cũng không có kết quả, Tiết Lạc dứt khoát không quản cậu nữa, quay đầu xe lại theo đường cũ trở về nhà Tạ gia.

Hà Húc bất chấp gió tuyết đi hơn hai giờ mới nhìn thấy dòng xe cộ, vẫy tay đón một chiếc taxi, phủi tuyết trên người ngồi vào.

Biệt thự Hương Tạ.

Trở lại biệt thự, Hà Húc bảo tài xế chờ mình một chút, sau đó lên lầu thu dọn hành lý.

Hà Húc hiểu được lúc này mình và Tạ Thanh Dao thật sự xong đời, Tạ Thanh Dao đối với cậu không lưu tình, cậu đối với Tạ Thanh Dao cũng không có quyến luyến, cứ như vậy tách ra cũng không tồi.

Bảo tài xế đưa mình đến cửa một khách sạn, Hà Húc trả tiền xe, xách hành lý vào .

Sau khi vào phòng, Hà Húc lập tức đi tắm nước nóng.

Dòng nước ấm áp cọ rửa làn da lạnh lẽo, Hà Húc đứng thẳng tắp, ngửa đầu mặc cho dòng nước xối lên mặt, sắp hít thở không thông mới cúi đầu lau đi nước trên mặt, che hai gò má lại không nhịn được hốc mắt cay cay.

Dòng nước trong phòng tắm ào ào chuyển động, Hà Húc ngồi xổm trên mặt đất mượn tiếng nước chảy để che giấu, ôm đầu gối sảng khoái khóc một hồi.

Cậu chỉ định vì Tạ Thanh Dao khóc lần này, coi đây là cảnh báo, đời này không bao giờ ngu xuẩn động tâm với bất luận kẻ nào nữa.

Hà Húc tóc ướt nằm trên giường, điện thoại di động truyền đến tiếng vang thứ bảy, cậu không cần nhìn cũng biết là Tạ Thanh Dao, nhưng cậu không muốn nhận.

Giờ này khắc này cậu chỉ cảm thấy may mắn vì chân tâm của mình còn chưa kịp nâng lên, đã làm cho người ta ngã trên mặt đất giẫm nát bấy, để cho cậu có thể thanh tỉnh hiểu được, tình yêu của mình không đáng một đồng.

Điện thoại di động vang lên không dứt, Hà Húc dứt khoát tắt máy, ném sang một bên kéo chăn che đầu, định dùng giấc ngủ để đuổi hết thảy đau đớn kia.

Nhưng cậu làm sao có thể ngủ được, lăn qua lộn lại thật lâu, cuối cùng chỉ có thể lấy thuốc ngủ từ trong hành lý ra, móc ra nuốt một viên.

Có thuốc giúp, Hà Húc ngủ rất nhanh. Nhưng ngủ nhanh cũng không có nghĩa là ngủ an ổn, Hà Húc liên tục nằm mơ mấy giấc, không ngoài việc đều là về Hà Vi, nhưng mà lúc này đây lại có thêm một người.

Trong mộng cảnh mờ ảo, nữ nhân dáng người cao gầy, mặc một thân trang phục nghề nghiệp màu đen đứng ở trước đài, đẩy kính mắt trên sống mũi nói năng có khí phách - -

"Bị cáo xứng đáng nhận án tử hình."