Yêu Anh Là Em Sai Sao?

Chương 68: Trêu cô



Cô đúng là đang xấu hổ không ngờ bị anh vạch trần ra hết, biết vậy ở yên một chỗ sẽ không có chuyện gì xảy ra rồi? Cô định ngồi dậy thì bị anh bế lên anh ngồi xuống ghế, còn cô thì ngồi lên đùi anh,cô tròn mắt nhìn anh ngây ngốc,anh bật cười gõ nhẹ vào trán cô, cô nhíu mày lên,môi chu ra tỏ ý bất mãn, tay cô xoa xoa ngay chỗ cô bị gõ, nhìn cô bây giờ rất đáng yêu làm sao? Anh nhìn cô chỉ biết cười rồi chiều chuộng cô như báo vật vậy.

- - Em còn chu môi nữa, là anh hôn em đấy.

Cô băm môi lại rồi nói nhỏ trong miệng.

- - Hôn thì hôn đi còn tỏ ý như khiêm tốn lắm chắc.

Cô nói nhỏ trong miệng nhưng anh vẫn nghe được, không nói gì anh liền nhắm vào  môi cô mà hôn, vì bất ngờ cô tròn mắt nhìn anh,thấy cô cứ bất động,anh cắn nhẹ vào môi cô, cô la lên nhanh cơ hội anh liền đưa lưỡi vào trong miệng cô, anh khoáy đảo bên trong cô,hút hết nước ngọt của cô,lưỡi cô cũng bị anh quấn lấy cô muốn thụt lại nhưng không được. Hôn được một lúc lâu,anh mới rời môi cô mãn nguyện cười nói.

- - Anh thực hiện như những gì em mới nói lúc nãy.

Cô ngã vào lòng anh thở hì hục, nghe anh nói vậy thì tay cô đánh vào ngực anh,anh chụp lại nắm tay cô lại,và tất nhiên người có lợi trong vụ việc này chỉ có anh tươi cười, còn cô thì thầm rủa anh,hơi thở của cô cũng dần đều lại cô lên tiếng nói.

- - Anh không làm việc sao cứ ôm em mãi thế?

- - Công việc thì ngày nào chẳng có,ôm em em lâu một chút có sao, đằng nào  sớm hay muộn cũng phải làm sao.

- - Như vậy lam gì có thời gian cho em?

- - Hửm...bữa tối đó.

- - Không thích có bữa tối không, ngắn lắm.

- - Vậy em muốn một ngày lẫn tối luôn sao?

- - Đúng vậy.

- - Anh sợ là em đi không nổi thôi.

- - Ai nói em khỏe lắm đấy!

- - Vậy sao? Theo như anh nhớ chỉ bữa tối không thì em xụi lơ rồi.

- - Hả có sao?

- - Có mà hai buổi tối luôn chỉ cách nhau một ngày.

- - Chơi gì ta sao em không nhớ?

- - Trên giường.

- - Tên biến thái nha anh, anh không thể nào chính chắn một chút sao?

- - Ở với em cái đó lam gì mà có.

- - Anh nãy giờ lừa em.

- - Anh có lừa gì đâu.

- - Vậy anh nói nãy giờ là gì chứ?

- - Thì trên giường.

- - Lưu manh, chẳng muốn nói với anh nữa, đầu óc anh toàn chứa gì đâu không a.

- - Đầu anh chứa óc thôi chứ gì đâu.

- - Anh...em cạn lời rồi.

Cô tức tối không thể nói lại anh, cái gì cũng có thể nói ra được hết, cô nằm trong lòng anh không ngừng rủa anh, anh nghe chỉ biết cười và cười sao cô lại đáng yêu như vậy chứ. Giá như năm đó anh nhận ra sớm mình yêu cô, thì bây giờ không chừng anh và cô là vợ chồng với nhau và có con với nhau rồi, là anh không nắm bắt cơ hội để bây giờ mới có thể yêu cô sâu đâm như vậy, dù thế nào anh sẽ không thay lòng hay làm tổn thương cô thêm lần,anh sẽ dùng cuộc đời của mình để thương yêu cô, cưng chiều cô.

Đến trưa anh và cô cùng nhau đi ăn trưa, cả hai chọn nhà hàng trung hoa để an trưa cùng nhau, cả hai vào trong chọn một địa điểm thích hợp rồi vào ngồi, sao đó mới gọi món ăn. Gọi xong thì thời gian đó cả hai nói chuyện rất vui vẻ, nhưng đâu biết từ xa có ánh mắt ghen ghét nhìn cô, cô ta căm phẫn cô,những thứ cô ta muốn có nhất định phải có, nếu không có được thì cô đừng hòng mà có.

Bữa nay tui hơi mệt nên không viết nhiều, để mai tui viết nhiều một chút cho mọi người đọc, thông cảm cho tui nhé! À còn nữa, đầu tuần cho tui một phiếu vote nhé!