Yên Vũ

Chương 65: Thuộc hạ biết sai rồi (1)



Yên Vũ được đưa đến trong phòng Tuyên Thiệu.

Tuyên Thiệu đặt nàng trên giường gỗ đàn hương rộng rãi thoải mái.



Sai người gọi Lộ Nam Phi tới.

Yên Vũ chau mày, sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy trong tai từng trận từng trận đau đớn sâu sắc, cùng tiếng ông ông chợt gần chợt xa. Trừ cái đó ra, nàng không nghe được gì cả.

Lộ Nam Phi đi tới, tư thế có chút không được tự nhiên.

Gương mặt nàng trắng bệch, nhìn về phía Lộ Nam Phi.

Lộ Nam Phi chẩn mạch cho nàng, rồi tỉ mỉ kiểm tra lỗ tai của nàng.

Cách chỗ nàng không xa, hướng về Tuyên Thiệu nói gì đó.

Nàng rõ ràng thấy được miệng của hắn đang động đậy, nhưng vẫn không nghe được một chữ nào.

Yên Vũ chống giường, chậm rãi ngồi dậy, thấy trong con ngươi như hắc diệu thạch của Tuyên Thiệu hiện lên một tầng lo lắng, nàng chỉ cảm thấy lạnh cả người. “Có phải ta bị điếc rồi không? Cái gì cũng không nghe được?”

Nàng muốn hỏi như thế, cũng cảm thấy cổ họng của mình đang động đậy. Nhưng nàng không thể xác định độ lớn âm thanh, không thể chắc Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi có nghe được lời của nàng hay không.

Tuyên Thiệu và Lộ Nam Phi đều giương mắt nhìn về phía nàng.

Lộ Nam Phi động đậy miệng.

Yên Vũ lắc đầu, tỏ vẻ mình không nghe được.

Lộ Nam Phi chau mày.

Tuyên Thiệu nói gì đó. Hắn xoay người đi ra gian ngoài, không bao lâu liền cầm giấy và bút mực quay lại.

Tuyên Thiệu nâng bút ngoáy trên giấy.

Không bao lâu, thu bút đưa giấy đến trước mặt Yên Vũ.

“Trong hộp giấu chấn thiên lôi, màng nhĩ của ngươi trời sinh khác với người thường, tiếng vang quá mức kịch liệt, vả lại cách quá gần, cho nên ngươi mới có thể tạm thời không nghe được. Nhưng đừng lo lắng, nhất định sẽ khoẻ lại, nhất định sẽ.”

Yên Vũ nâng mắt nhìn Tuyên Thiệu.

Hắn nói nhất định sẽ khoẻ lại. Với lại nói đến hai lần. Là vì an ủi mình hay là hắn cũng không có lòng tin?

“Thực sự sẽ khoẻ lại chứ?” Yên Vũ hỏi.

Tuyên Thiệu gật đầu chắc chắn.

Yên Vũ rũ đầu, không bao lâu liền ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Trước đây khi lỗ tai ta tốt, may ra còn có thể giúp ngươi cái gì, thế nhưng… Ngươi có thể không đuổi ta đi không? Có thể cho ta lưu lại không? Cầu xin ngươi…”

Nhìn vẻ không chắc chắn cùng khẩn cầu trên mặt Yên Vũ, Lộ Nam Phi nhịn không được quay mặt qua chỗ khác.

Tuyên Thiệu hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh bàn, tay nâng bút hơi run rẩy.

Không bao lâu, hắn lại đem đến một tờ giấy. “Ta sẽ không đuổi ngươi đi, bất kể ngươi có nghe được hay không cũng sẽ không đuổi ngươi đi. Chuộc ngươi dùng một khoản bạc thật lớn, đuổi ngươi đi chẳng phải là quá tổn thất hay sao?”

Yên Vũ nhịn xuống chua xót trong lòng, nhìn một hàng chữ, ngây ngốc cười một tiếng.

Trên xe của Tuyên Thiệu tuỳ ý bày một bộ chén sứ màu đen hoa văn lông thỏ, hoặc chén men sứ đen, mỗi cái đều có giá trị không nhỏ. Hắn mà là người để ý đến tiền bạc sao?

Nhưng thấy dáng trấn an tươi cười của hắn, Yên Vũ vẫn gật đầu một cái. “Lỗ tai của ta đau, đầu cũng đau…”

Tuyên Thiệu vỗ vỗ đầu giường, ý bảo nàng nằm xuống, rồi xoay người cùng Lộ Phi Nam ra khỏi phòng.

Lúc này Yên Vũ mới phát hiện dáng bước đi của Lộ Phi Nam có chút không được tự nhiên, tựa như thật sự là đã bị đánh?

Lộ Nam Phi theo Tuyên Thiệu ra khỏi phòng chính, xoay người đóng cửa lại.

“Công tử…”

Tuyên Thiệu giơ tay lên ngăn lại Lộ Nam Phi muốn mở miệng nói. “Phái nhiều người chú ý động tĩnh của Nghiêm gia. Mọi cử động của Nghiêm gia đều phải báo lại cho ta. Có lẽ là gần đây ta quá nhân từ mới để cho hắn ngay cả người của ta cũng dám động đến!”

Lộ Nam Phi ngẩng đầu nhìn Tuyên Thiệu một chút, thấy mặt hắn trầm như nước, một đôi con ngươi đen nhánh lăn lộn trong tức giận. Hắn vội cúi đầu: “Dạ!”

“Nghe nói kinh thành ẩn náu một vị thần y không xuất thế, có lẽ hắn có biện pháp chữa trị lỗ tai của Yên Vũ. Phái người tra ra hắn ở đâu.” Tuyên Thiệu lại phân phó.

“Dạ.” Lần này Lộ Nam Phi ngược lại không do dự.

Tuyên Thiệu nhấc chân muốn đi.

Lộ Nam Phi với vẻ mặt giằng co, nhưng vẫn mở miệng nói: “Công tử…”

Tuyên Thiệu dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.

“Công tử, thuộc hạ biết sai rồi… Tối hôm qua nếu không phải thuộc hạ còn có lòng riêng, bỏ Yên Vũ cô nương lại thì có lẽ cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay…” Lộ Nam Phi cúi đầu, trên mặt có vẻ áy náy.

Hắn làm sao cũng không ngờ rằng Nghiêm Yến Sinh lại ra tay ác như vậy, càng không ngờ Nghiêm Yên Sinh lại biết đến bí mật thính lực của Yên Vũ, nghĩ tới dùng biện pháp như vậy để đối phó Yên Vũ.

Hắn chẳng qua là giận Yên Vũ trong lúc vô tình đã mê hoặc lòng của đệ đệ Lộ Minh Dương, nhớ rõ đệ đệ trước khi đi vẫn mịt mờ dặn dò hắn trong nom Yên Vũ. Giận Yên Vũ vừa vào lòng của đệ đệ hắn, mà còn vào mắt của công tử. Hắn chỉ là tức không nhịn nổi, muốn cho nàng một trừng phạt mà thôi.

Nhưng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy…

Tuyên Thiệu nghe thế, không nói lời nào, nhấc chân ra khỏi viện.

Lộ Nam Phi quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt. Màng nhĩ đã bị thương, cho dù có thể tìm được thần y trong truyền thuyết kia cũng chỉ sợ cứu không được lỗ tai cuả nàng ta…

Nghĩ đến có thể cứu công tử ra khỏi thiên lao, có thể tìm thấy bản đồ bố trí phòng thủ thành, có thể moi ra gian tế của Tây Hạ, có thể khiến cho Vương đại nhân đàng hoàng nói ra lời thật nhanh như vậy, đều không thể không kể đến công của Yên Vũ…

Thậm chí lần trước theo dõi Cao Khôn, tìm được sào huyệt ngoài cung của Cao Khôn đều là công lao của Yên Vũ…

Khiến cho nàng với thính lực đặc biệt như vậy sau này đều phải chịu đựng cuộc sống không nghe được, nàng – một cô gái yếu đuối – có thể chịu đựng được kết quả như vậy sao…

Lộ Nam Phi siết chặt nắm tay, hung hăng đấm mình một cái, nhấc chân ra khỏi viện. Hắn thầm hạ quyết tâm, mặc kệ có vài phần hy vọng, cũng nhất định phải tìm được thần ý trong truyền thuyết kia!

Hoàng cung đại nội, Hoa Âm điện.

Mục Thanh Thanh vừa cầm lấy quả nho bỏ vào trong miệng vừa tràn đầy vui vẻ nhìn Cao Khôn.

“Chúc mừng chiêu nghi, chúc mừng chiêu nghi, rốt cuộc đã trút được bực tức ở trong lòng.” Cao Khôn ngồi ở bên cạnh, vừa cười vừa nói.

Mục Thanh Thanh che miệng cười khẽ. Nàng ta chỉ bất quá đã kêu Cao Khôn phái người nói cho Nghiêm Yến Sinh biết một điểm là thính lực của Yên Vũ khác thường, liền nghe thấy Nghiêm Yến Sinh lại dùng chấn thiên lôi nổ điếc lỗ tai Yên Vũ.

Xem nàng ta không có thính lực hơn người nữa, còn làm như thế nào ở lại bên cạnh Tuyên Thiệu, làm sao để Tuyên Thiệu tin cậy nàng ta.

Hôm nay Mục Thanh Thanh tâm tình thật tốt, liên đới nhìn khuôn mặt còn đẹp hơn so với phụ nữ của Cao Khôn cũng cảm thấy vô cùng vui tai vui mắt.

“Chung vui chung vui, Yên Vũ bị điếc, bên cạnh Tuyên Thiệu sẽ thiếu đi một lỗ tai trợ lực, có lẽ Cao tổng quản cũng tâm tình không tệ chứ?” Mục Thanh Thanh lại lột một quả nho bỏ vào trong miệng.

Cao Khôn cười nhưng không nói.

Nếu không phải nghe được Mục Thanh Thanh nói nha đầu kia thính lực khác thường, hắn cho đến nay vẫn không thể nghĩ ra mình rõ ràng vô cùng cẩn thận nhưng tại sao lại bị Tuyên Thiệu phát hiện ra chỗ toà nhà kia, làm hại hắn bị cha nuôi quở trách một trận.

“Đêm nay hoàng thượng muốn giá lâm Hoa Âm điện, chiêu nghi nên sớm đi chuẩn bị đi, nô tài sẽ không ở nơi này chậm trễ thời gian nữa.” Cao Khôn đứng lên nói.

“Cảm ơn Cao tổng quản, ngài đi thong thả.” Mục Thanh Thanh không có ý đứng dậy, quả nho mọng nước, nàng ta ăn cảm thấy rất ngon miệng.

Cao Khôn thấy thế, sắc mặt hơi phai nhạt vài phần, xoay người rời khỏi Hoa Âm điện.

Mục Thanh Thanh đúng là vui vẻ. Nghiêm gia vì giúp Mục Thanh Thanh hả giận mà đắc tội Tuyên Thiệu, hiện giờ dường như đặt mình vào trên mũi đao.

Tấu chương tố cáo Nghiêm gia như là hoa tuyết bay lên ngự án của hoàng đế.

Hoàng thành ty cũng không ngừng trình lên mật báo bất lợi cho Nghiêm gia.

Địa vị của Nghiêm gia tràn ngập nguy cơ.

Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên Thiệu thậm chí chưa từng tận lực làm cái gì, chỉ là lộ ra chút bất mãn đối với Nghiêm gia là có cả đống người dò xét tâm tư của Tuyên gia, tiền hô hậu ủng đến đả kích Nghiêm gia, sợ mình tiến công chậm sẽ không làm được chuyện tốt cho Tuyên gia.

Nghiêm đại nhân nhốt Nghiêm Yến Sinh lại trong phòng, cấm túc mấy ngày, trước sau nhiều lần tới cửa nhận lỗi với Tuyên Thiệu.

Nhưng mỗi lần đều không thể đi vào được cửa chính của Tuyên gia.

Ngay cả Tuyên Văn Bỉnh cũng không chịu gặp hắn.

Hoàng thượng tín nhiệm Tuyên Thiệu, càng tín nhiệm Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên Thiệu cùng dẫn dắt hoàng thành ty.

Khi mật báo bất lợi cho Nghiêm gia từng cái hiện ra trước mặt hoàng thượng, tấu chương cáo tội Nghiêm gia cũng chất cao khoảng một thước thì hoàng đế rốt cuộc phát tác với Nghiêm gia.

Thu hồi chức quan của Nghiêm thị lang, toàn gia lưu vong, vĩnh viễn không dùng người.

Tuy có Mục chiêu nghi ở trong cung nói giúp cho Nghiêm gia, nhưng hoàng đế không nghe vào, lại nghi ngờ lòng của Mục chiêu nghi có dính dấp với công tử nhà họ Nghiêm ở ngoài cung nên lòng càng có khúc mắc.

Mặc dù Mục chiêu nghi thương tiếc cho quân cờ mình có thể sử dụng lại nhanh như vậy trở thành cờ bỏ đi, nhưng không dám góp lời khuyên nhủ hoàng thượng nữa.

Quan viên trong ngày thường có quan hệ tốt với Nghiêm gia cũng không ai dám vào lúc này vì nói tốt cho Nghiêm gia mà đắc tội với Tuyên gia.

Cuối cùng, không ngờ Nghiêm gia dựa vào Cao Khôn, đi con đường nhũ mẫu của hoàng thượng.

Nhũ mẫu của hoàng thượng mở miệng cầu tình, cuối cùng cầu được hoàng đế tha cho Nghiêm gia một đường sống, đánh Nghiêm thị lang một trận, trục xuất Nghiêm gia ra khỏi thành Lâm An, coi như là kết thúc.

Trải qua chuyện này, mọi người càng nhìn thấu hướng gió. Tín nhiệm của hoàng thượng đối với Tuyên gia không phải là bình thường.

Người vội vàng nịnh bợ Tuyên gia càng nhiều.

Nhưng Tuyên gia vào lúc này bắn tiếng, ai có thể mời tới thần y là được nhập vào Tuyên gia.