Yến Sơn Đình Ngoại

Chương 38



Thấy tin nhắn này, Yến Nhuỵ Tiêu khựng lại một giây sau đó vứt điện thoại tiếp tục đi vào phòng tắm. Chỉ là một đêm thôi, Diệp Lang Đình cứ như thay đổi hoàn toàn, mặc dù vẫn ít nói nhưng lúc nào cũng muốn trêu cô.

Nhưng Yến Nhuỵ Tiêu không thể cứ đắm chìm trong tình yêu được, Kanye khốn kiếp vẫn đang đợi cô đi làm, bán mạng cho anh ta. Vì để thể hiện lòng trung thành của mình, Yến Nhuỵ Tiêu cố tình mặc một bộ vest trắng toát, áo lót đen, chân đi một đôi giày vải màu đen trắng rồi nghiêm túc đi làm.

Đi tới cửa nhìn thấy dây điện trên mặt đất mới nhớ tới cái gì đó, lại quay vào đeo Rolex lên cổ tay rồi cuối cùng mới xuống tầng.

Tài xế mà Kanye sắp xếp đã đợi dưới tầng, đó là một gương mặt xa lạ. Yến Nhuỵ Tiêu nhìn chằm chằm biển số xe một lúc rồi cúi đầu ngồi vào ghế sau. Gần như ngay khoảnh khắc cô ngồi lên xe thì tài xế đã vội vã đạp chân ga.

Tài liệu nhận được sáng nay tới bây giờ Yến Nhuỵ Tiêu mới có thời gian mở ra. Cô cúi đầu đọc năm phút, căn bản không thể đọc rõ bởi cách lái xe vội vã của kẻ này. Cô nhíu mày, trong lòng không vui với sự mất bĩnh tĩnh của kẻ này: “Tài xế ban đầu đâu?” Kẻ kia lái xe cẩn thận, thậm chí cô còn có thể kẻ mắt được.

Kẻ đó nhìn cô qua gương chiếu hậu một cái, không nói gì.

Yến Nhuỵ Tiêu không đợi được câu trả lời cuối cùng tắt điện thoại, nhìn thẳng vào sườn mặt của tài xế. Mắt cô nhìn chằm chằm, kẻ kia vẫn không bị lay động gì ấn nút bấm một cái, tiếp tục lái theo bản đồ của mình, đi trên một con đường mà không thể tới được Hằng Sâm.

“Ai muốn gặp tôi?” Yến Nhuỵ Tiêu biết rõ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, miệng bình tĩnh hỏi, tay bắt đầu thao tác trên điện thoại định gọi cho Kanye.

Người này không nghe.

“Hawley?” Cô biết hôm nay phải nếm trải chút khổ sở rồi, đành cam chịu vứt điện thoại vào túi. Sự căng thẳng nảy sinh khi phát hiện ra vấn đề này dần lắng xuống, cô phải biết được là ai muốn cô bị giày vò.

Kẻ kia vẫn đang lái xe, thề rằng phải duy trì sự im lặng tới cuối cùng. Yến Nhuỵ Tiêu cuối cùng cùng nổi giận khi bị anh ta gây khó dễ, cơ thể nghiêng mạnh về phía trước, cả người đều nghiêng về phía trước, bàn tay nhanh chóng đặt lên bàn tay để ở vô lăng của anh ta, tiện tay vặn một cái, vô lăng vốn đang chạy bị xoay đột ngột, tiếng còi xe theo sát đằng sau vang lên nhắc nhở. Chỉ có ba giây thôi, dòng xe vốn đang bình thường cùng lúc vang lên tiếng còi và tiếng phanh inh ỏi.

Cực kỳ náo nhiệt.

Người vẫn luôn im lặng không đoán trước được sự điên cuồng của cô, bàn tay dùng sức ôm lấy vô lăng, cả người đều toát mồ hôi.

“Người vốn dĩ phải được đưa đi, nửa đường lại chết cùng anh, nhiệm vụ đón người đơn giản thế này cũng không hoàn thành được thì anh nói xem hậu quả là gì?” Yến Nhuỵ Tiêu ở cạnh tai anh ta, giọng điệu không trầm bổng gì hỏi một cách cực kỳ lạnh nhạt: “Tôi không sợ chết, tôi chỉ muốn biết, tôi phải đi gặp ai?”

“Hawley.” Bob cảm thấy người phụ nữ này thật sự quyết tâm chết cùng anh ta, bị ép không còn cách nào khác cuối cùng phải đáp lại.

Câu hỏi của cô cuối cùng cũng có được đáp án, vì thế cô lại ngồi ra sau, chẳng có cảm giác bị ép buộc nào, tuỳ ý bắt chéo chân không lên tiếng nữa.

Chiếc xe lái với tốc độ cao tới một nhà xưởng đổ nát ở ngoài thành phố thì dừng lại, gần đó đều là công xưởng, chúng thậm chí còn chẳng làm gì để chặn tầm nhìn của cô lại. Tới nơi, cảm giác căng thẳng khi phải ngồi một mình với cô trên xe của Bob đã tiêu tan hoàn toàn. Anh ta dẫn cô đi thẳng về phía trước, bước chân nhịp nhàng, bóng lưng không bỏ sót nơi nào, chẳng hề căng thẳng, chắc chắn rằng cô không thể phá được tình hình này.

Yến Nhuỵ Tiêu biết thừa rằng hôm nay cô có thể bị dẫn đi nên không tuỳ tiện đi như thế. Vì vậy lúc này chỉ đi sâu vào trong theo anh ta, đến lúc tới công xưởng màu xám ở góc khuất nhất mới dừng lại. Căn này cao hơn so với căn khác, đi tới mới phát hiện ra bên trong có hai tầng.

Tấm tôn cũ đã gỉ chuyển màu vàng. Lúc cánh cửa vừa mở, ánh sáng bên ngoài chiếu vào chiếu sáng những hạt bụi trôi nổi, Bob giơ tay lên bịt mũi. Yến Nhuỵ Tiêu để chúng lao vào mắt và mũi khiến cô ho mất một lúc, tới khi khôi phục tầm mắt cuối cùng cũng nhìn rõ tình cảnh bên trong. Hai người lần trước tự xưng là nguyên cáo bây giờ đang giơ tay chĩa súng vào đầu cô.

Kể từ giây phút cô bước vào nơi này, lồng ngực có thêm một chấm đỏ. Cô nhìn theo, chỗ cao nhất trên tầng 2 có ba người đang đứng, trên tay chúng đều cầm súng. Mục tiêu của chúng đều là cô.

Lòng bàn tay Yến Nhuỵ Tiêu chi chít mồ hôi, mặt vẫn không có gì khác thường, chỉ có một chút cảm xúc treo trên khóe môi run rẩy của cô.

“Vivian, sinh viên xuất sắc thì không làm, cứ phải tới đây tính kế bọn tao à?” Một tên cầm súng trong đó lên tiếng. Anh ta rất cao, mái tóc màu nâu che trước mắt, chặn nửa tầm nhìn, đôi đồng tử màu xanh lục bên mắt phải phát sáng.

Yến Nhuỵ Tiêu đứng im, không quan tâm câu hỏi của anh ta, cao giọng hỏi: “Tao vẫn chưa biết mày tên là gì.”

Người kia huýt sáo: “Tới lúc này mà mày còn quan tâm tới cái này?”

“Tao phải biết ai muốn tao chết, cũng để Kanye biết rằng anh ta nên đi tìm ai tính toán vì đã làm mất sinh viên giỏi của anh ta.” Yến Nhuỵ Tiêu đứng nguyên tại chỗ, lúc này vẫn nín thở.

Người đối diện như thể nghe thấy chuyện cười, hai người cười to rất lâu, tới khi Yến Nhuỵ Tiêu nhíu mày mới đáp: “Đối với Kanye, quan trọng nhất chính là tiền. Mày có biết mày đáng giá bao nhiêu không?”

Yến Nhuỵ Tiêu từ từ thở ra, cô đoán đúng rồi. Nguyên nhân mấy kẻ này to gan như thế là vì Kanye biết và anh ta cho phép.