Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 187: Xem Đế Thương như đồ đần



Edit: Tiêu Tiêu

Vu Dung không để ý Bạch Chấn Tường đang liều mạng giật ống tay áo của nàng, khóc lóc thê thảm: "Thực sự vương gia, năm đó ngươi trúng xuân dược, người ngươi nhặt được ở ven đường không phải Bạch Nhan, mà là nữ nhi Bạch Chỉ của ta, ta thật sự không đành lòng ngươi bị người lừa gạt như thế, lúc này mới cả gan nói ra sự thật, xin vương gia làm chủ!"

Xoạt!

Đám người xôn xao.

Chưa kể những người khác, ngay cả Nam Cung Dực cũng mở lớn mắt, không thể tin nổi lời của Vu Dung.

Bạch Nhan nhếch môi, Vu Dung vì đạt được mục đích, thật đúng là thề không bỏ qua, bây giờ ngay cả thanh danh của Bạch Chỉ cũng không thèm để ý...

"Vu Dung!"

Bạch Chấn Tường thấy ánh mắt Đế Thương lạnh lùng, sắc mặt hơi tái nhợt, cho dù bọn họ muốn nói ra chuyện này, nhưng cũng không phải vào bây giờ!

"Ý của ngươi là... Ngày đó, người cùng bổn vương... Là Bạch Chỉ?" Gương mặt tuyệt mỹ của Đế Thương tràn ngập ý cười.

Nhưng nụ cười đó rất âm trầm, âm trầm khiến Bạch Tiểu Thần ở một bên theo bản năng lùi ra sau hai bước.

Ngay lúc này cha bại hoại... Thật là đáng sợ...

"Đúng vậy..." Vu Dung ôm bụng thật chặt, "Vương gia, Bạch Nhan chẳng những giả mạo Chỉ Nhi, mà còn cho người đánh ta, hại con của ta... Xin vương gia làm chủ."

Lúc này Bạch Chấn Tường mới kịp phản ứng, Vu Dung ngu xuẩn tự làm mình thảm hại như vậy, còn hại hắn và Bạch Nhan bất hòa, chết không có gì đáng tiếc, nhưng...

Đứa bé trong bụng nàng là người Bạch gia, nếu hiện tại kịp thời cứu, còn có thể nhặt về một mạng, nếu muộn thì thật sự không được nữa.

"Vu Dung, ngươi câm miệng cho ta, " Bạch Chấn Tường gấp gáp trừng mắt với Vu Dung, quay người dập đầu với Đế Thương, "Vương gia, Vu Dung động thai khí, cầu xin vương gia cho chúng ta đi trước, dù sao đứa bé cũng vô tội."

"Sổ sách còn chưa tính rõ ràng, ai dám rời đi?" Đế Thương cong môi cười lạnh, "Nhan Nhi, xem ra Vu Dung này chẳng những là mẹ ghẻ với ngươi, ngay cả đối đãi với con ruột cũng không hơn gì, vì muốn trèo lên bổn vương, liền bôi nhọ thanh danh nữ nhi mình."

Không đúng sao?

Vu Dung ở trước mặt mọi người tuyên bố Bạch Chỉ không còn trong trắng, đây chẳng phải bôi nhọ thanh danh nữ nhi thân sinh sao?

Nghe vậy, Vu Dung ngây ngốc một chút: "Không... Không phải như vậy... Chỉ Nhi nàng thật..."

"Ngươi cho rằng ta không biết chuyện Bạch Chỉ vụng trộm với người, bây giờ còn muốn giá họa cho bổn vương?" Đế Thương ôm chặt Bạch Nhan vào trong ngực, con ngươi bá khí nhìn phu thê Bạch Chấn Tường đang quỳ trên đất, "Huống gì, bổn vương vẫn không biết, các ngươi lấy đâu ra tự tin, cho rằng bổn vương có thể đem Nhan Nhi nhận lầm thành Bạch Chỉ?"

Mọi người nhìn nữ tử được bảo hộ trong ngực Đế Thương, đã hơi hiểu ra.

Xem như ngày đó Đế Thương trúng xuân dược, cũng không có khả năng nghe lời Vu Dung, nhận lầm Bạch Nhan thành Bạch Chỉ được! Dung mạo hai người này vốn không cùng đẳng cấp, ngũ quan cũng không có chỗ nào giống nhau!

Nàng tự tin ở đâu mà cho rằng Đế Thương sẽ tin nàng?

Vu Dung trợn tròn mắt, trong tình huống bình thường, dù Đế Thương không tin cũng phải điều tra chứ? Đợi Đế Thương điều ra ra, sẽ phát hiện nữ nhân đêm đó không phải là Bạch Nhan.

Tại sao Đế Thương không điều tra, đã lập tức tin tưởng nữ nhân đêm đó là Bạch Nhan rồi?

"Bạch Nhan, ngươi mau nói, ngươi nói người đêm đó không phải là ngươi! Ngươi lừa gạt người khác như thế, lương tâm ngươi có an ổn được không?" Vu Dung bặm môi, phẫn hận nhìn chăm chăm vào Bạch Nhan.

Bạch Nhan nhíu mày: "Mỗi đêm ta đều ngủ rất an ổn, không biết được ban đêm ngươi có thấy nương ta tới đòi mạng không."

Vừa dứt lời, Bạch Nhan thấy trong mắt Vu Dung cuống quýt, khóe môi cong lên cười lạnh.