Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 166: Công chúa xui xẻo (4)



Edit: Tiêu Tiêu

"Bạch Nhan, lần sau ta nhất định sẽ không lãng phí, những gì có thể mang đều sẽ lấy đi."

Bạch Nhan nhẹ vỗ cằm, nghiêm túc gật đầu: "Tốt, nhớ kỹ lần sau đừng lãng phí, ngươi..."

Một câu chưa xong, sắc mặt nàng đã trầm xuống.

Sở Y Y không rõ chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn qua, dưới ánh nhìn này, bị dọa tới hồn bay phách lạc.

"Bạch Nhan, ta nhớ ra ta còn có việc, ta đi trước một bước nha."

Dứt lời, căn bản nàng cũng không đợi Bạch Nhan đồng ý, vụt một tiếng chạy như điên về hậu viện.

Khóe miệng Bạch Nhan co quắp mấy lần, nhìn nam tử yêu nghiệt trước mặt, cắn răng: "Ngươi thật sự xem nơi ở của ta như nhà mình à?"

Nam nhân nhíu mày: "Vương phủ của ta bị con chúng ta đốt đi rồi."

Hắn nói không phải "ngươi", mà là "chúng ta".

"Ngươi nói Thần Nhi phóng hỏa, có chứng cứ không?"

"Mặc kệ có phải hắn phóng hỏa hay không, bây giờ bổn vương đã không có nhà để về, đương nhiên phải tới tìm ngươi."

Nhìn nam nhân mặt dày mày dạn, Bạch Nhan hít một hơi thật sâu: "Ta có thể cự tuyệt không?"

"Có thể."

Đế Thương trả lời khiến Bạch Nhan cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nàng kinh ngạc nhìn nam nhân: "Vậy ngươi còn ở đây làm gì?"

"Ở lại ngủ với ngươi."

Nam nhân kéo Bạch Nhan vào trong ngực, bàn tay to luồn vào trong lớp y phục, ngón tay thon dài của hắn, nhẹ nhàng xẹt qua phần đùi trắng nõn của nữ tử.

Thân mình Bạch Nhan run nhẹ, thẹn quá hóa giận: "Ngươi nói ta có thể cự tuyệt, sao ngươi còn chưa cút?"

"Bổn vương nói ngươi có thể cự tuyệt, cũng không nói rằng... sẽ đồng ý với ngươi." Đế Thương nhếch miệng, cười đến phong hoa tuyệt đại.

"Vô sỉ!"

Bạch Nhan phẫn nộ tung một cước.

Lần này, Đế Thương không chặn nàng, để mặc một cước của nàng đá trúng háng hắn.

Hắn khẽ rên một tiếng, giữ chặt tay Bạch Nhan: "Ngươi đạp bổn vương, nhất định phải phụ trách với bổn vương, gian phòng cũng không cần thu xếp, chúng ta ngủ một gian là đủ."

"Đế Thương!" Bạch Nhan kéo vạt áo Đế Thương, tức giận nói, "Chờ tới một ngày, thực lực của ta vượt qua ngươi, ta muốn mạnh mẽ đè ép ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn không thể lật mình!"

"Muốn ép như thế nào? Ép trên giường thì như thế nào? Sáu năm trước ngươi đã ép bổn vương một lần, hiện tại bổn vương không ngại cởi sạch y phục một lần nữa..." Ánh mắt Đế Thương tà mị, ý cười thêm sâu.

Bạch Nhan cười lạnh một tiếng: "Xem như cởi hết, ngươi cũng không có năng lực như thế."

Vài ngày trước, nàng đã hạ độc Đế Thương, trong vòng một tháng, hắn không có khả năng xâm phạm đến nàng...

Đế Thương nheo mắt, nắm bàn tay nàng đặt xuống dưới hông: "Được hay không ngươi xem sẽ biết?"

"Ngươi..."

Bạch Nhan vốn định tức giận, tay bỗng nhiên đụng phải cỗ lửa nóng, nhiệt độ nóng rực khiến nàng biến sắc, vội vàng rụt tay về.

"Ngươi không trúng độc của ta?"

Chuyện này... Làm sao lại thế này?

Đế Thương nhếch môi: "Máu của bổn vương có khả năng giải độc, ngày đó sau khi trở về đã giải rồi, Tiểu Nhan, hiện giờ... ngươi muốn tính kế bổn vương thế nào đây?"

Sắc mặt Bạch Nhan hoàn toàn đen, nàng đẩy nam nhân trước mặt, chân lùi ra sau hai bước.

"Đế Thương, ngươi là cầm thú!"

"Ta vốn là thú, ngươi gọi ta là cầm thú cũng không sai, nhưng mà..." Mắt phượng Đế Thương chứa đầy ý cười tà tứ, "Tiếp đến, bổn vương sẽ cho ngươi biết, thế nào là thú chân chính!"

Vừa rồi Bạch Nhan suýt quên, gia hỏa này vốn chính là một con yêu thú, gọi hắn là cầm thú cũng không phải không đúng.

Hơn nữa...

Còn là một con hồ ly giảo hoạt!