Xuyên Thư Tổng Tài Biến Thành Thụ

Chương 34: Dụ dỗ trầm luân



Cố Diệp cảm giác thân thể thiêu nóng đến lợi hại, hơi thở càng lúc càng dồn dập. Đôi chân mền nhũn vô lực trượt xuống, cả người anh ngã nằm trên nền gỗ “khốn khiếp, thuốc phát tác rồi.” Cố Diệp đưa tay túm chặt cổ áo, anh cần phải giữ cho bản thân thanh tỉnh, tay run rẩy với chiếc ca hất toàn bộ nước lên mặt, nước theo hàng chảy xuống ướt nhẹp vạt áo, dường như nó chẳng có tác dụng.

Đôi mắt đỏ hoe dần dần phủ đầy hơi nước, tay cào loạn chỉ muốn thoát y giảm bớt đi thân nhiệt, quần áo xô xếch đến lợi hại, hai chân gian nan cọ nhau, anh muốn được giải thoát.

An Thiên Húc mặc áo tắm bước ra ngoài, cậu nhìn Cố Diệp như con thú nhỏ bị thương, cậu lại gần ôm lấy anh vuốt ve:

- Ngoan, đừng khóc, để em giúp anh!

An Thiên Húc bế Cố Diệp vào nhà tắm, bên trong đã chuẩn bị sẵn nước ấm, cậu vươn tay cởi áo giúp anh, bàn tay Cố Diệp run run gượng sức ngăn lại:

Thiên Húc… dừng lại đi… đừng đối xử với anh như vậy… xin… xin em!

An Thiên Húc hôn lên mắt Cố Diệp liếm đi nước mắt, cậu vẫn tiếp tục động tác, thậm chí còn vuốt ve làn da kích phát cơ thể anh tê dại.

- Ưm… khô… ng… đừng chạm.

Vứt chiếc áo ra khỏi người Cố Diệp, An Thiên Húc lại tiến xuống bên dưới trêu chọc:

- Thật không muốn em chạm vào sao?

Cậu giật đứt cúc quần, mạnh bạo kéo xuống thoát ly hoàn toàn, đến cả quần lót cũng không chịu chừa lại. Thân hình kiều mị hiện ra rõ nét, làn da trắng hồng nay đỏ ửng một màu xuân sắc. Tiếng nuốt nước bọt “ực” vang lên rõ ràng, hô hấp An Thiên Húc nặng nề nhưng cậu vẫn ẩn nhẫn chưa ra tay. Giọng nói khàn khàn thổi khí bên tai Cố Diệp:

- Mở mắt ra nào, anh nhìn đi… nhìn cho rõ… không thích đàn ông sao? Mới bị em chạm nhẹ sao đã có phản ứng như vậy?

- Đừng… đừng nói nữa… ưm… không muốn…

An Thiên Húc cười khẽ:

- Không muốn thật sao? Nếu anh không muốn thì thôi vậy, em giúp anh tắm rửa… Nhé!

Âm thanh như câu dẫn người nghe, An Thiên Húc từ từ thêm xà bông mơn trớn xoa loạn cơ thể Cố Diệp.Từng tấc da thịt được bàn tay mát lạnh chạm tới thật thoải mái, xúc cảm tê dại toàn thân khiến Cố Diệp như sắp chìm đắm trong hưởng lạc. Tinh thần ngày một mông lung, Cố Diệp thèm khát nhiều hơn, anh thật muốn An Thiên Húc.

Cố Diệp sực tỉnh “không đúng, sao anh lại có suy nghĩ như vậy trong đầu, anh đang bị khinh nhục mới phải.” Thuốc này quá lợi hại, thần trí thanh minh mồn một mà không thể nào điều khiển được khát vọng bản năng của cơ thể. Cố Diệp cắn môi tới bật máu, anh ép bản thân không được sa ngã như vậy.

Bỗng bàn tay mê chướng kia ngưng lại, Cố Diệp được An Thiên Húc lau khô người, quấn chặt khăn ôm vào giường. Cảm giác khô nóng vì thế mà trỗi dậy mạnh mẽ hơn, An Thiên Húc giúp anh thỏa mãn tạm thời càng giống như dụ dỗ anh gây nghiện. Một phút mất lý trí, trước khi An Thiên Húc đứng lên, Cố Diệp nhanh chóng níu lại cánh tay đẩy người xuống giường chiếm lại thế thượng phong hôn xuống.

Nụ hôn vụng về ngây ngô giống như gặm bánh, Cố Diệp quả thực không có kinh nghiệm, đôi tay bản năng mở áo tắm trên người An Thiên Húc sờ lên bộ ngực có nổi cơ bắp. Cố Diệp đơ người lại “An Thiên Húc là đàn ông, đâu phải con gái, sao anh có thể nổi lên thú tính?” Anh dừng lại động tác, cơ thể trần trụi run rẩy tách người ra, lui về phía đuôi giường.

An Thiên Húc tay chống đầu, hai chân trần bắt chéo, tư thế nằm cực kì khiêu gợi, áo tắm nửa kín nửa mở hiện ra bờ vai tuyết trắng ma mị, cậu cười cười:

- Không muốn em thật sao?

Cố Diệp nuốt “ực”, bàn tay siết lấy ga giường, anh nhắm mắt lại “rõ ràng An Thiên Húc đang dụ dỗ anh.” Vốn không muốn nhìn thấy cảnh sắc dâm như vậy nên mới nhắm mắt, ai ngờ khi chìm trong bóng tối, cảm giác khô nóng và hình ảnh của An Thiên Húc càng hiện ra rõ ràng hơn.

An Thiên Húc táo bạo nâng người tiến lại gần cởi bỏ toàn bộ, cứ thế lõa lồ mà xà vào lòng Cố Diệp. Cậu vuốt ve bộ phận bên dưới giúp anh, bên tai không ngừng nói lời dâm mỹ:

- Nói anh muốn em đi, em cho anh!

- Khô…ng không… đừng làm vậy… anh khó chịu.

Cố Diệp như quả boom bị kích nổ, bộ phận bên dưới ấm nóng trơn trượt, hàm răng cạ cạ đưa đẩy gãi sướng tê dại toàn dây thần kinh, chỉ một vài động tác nhỏ Cố Diệp đã bắn ra dục vọng kìm kẹp nãy giờ. Anh hổn hển không dám tin nhìn An Thiên Húc đang ngước mắt nuốt tinh dịch của anh, cậu ta liếm khóe môi cười cười:

- Muốn nữa không? Hãy nói anh thích em đi, em sẽ cho anh!

Cố Diệp thực sự muốn, cơn đê mê vừa rồi chỉ như gãi ngứa dục vọng đang thiêu đốt trong người anh, được hưởng qua trái ngọt một lần lại càng muốn thử lại lần nữa. Quỷ sai ma ám thế nào Cố Diệp thốt ra băn khoăn trong lòng:

- Thiên… Húc… anh muốn, nhưng anh không thể… anh không biết làm chuyện đó… anh…

“Ha! Cuối cùng cũng chịu nói ra lời thật lòng rồi sao?” An Thiên Húc vui sướng khi đạt được ý đồ, cưỡng bách anh không thú vị, phải khiến anh can tâm tình nguyện như này mới khóa chặt được anh.

- Không sao, nếu anh không được thì để em dạy anh.

An Thiên Húc tiến lên ôm lấy Cố Diệp, cậu trao cho anh nụ hôn nồng nàn tình ý, không công kích chiếm đoạt, rất kiên nhẫn chờ anh theo kịp tốc độ. Đôi tay cũng bận bịu di chuyển trượt lên kéo xuống.

Lần này, Cố Diệp đã bị kéo vào trong sa đọa của dục vọng, anh bị An Thiên Húc dẫn dụ từng bước, ấy vậy mà anh thực sự có cảm giác sung sướng.

Nhân cơ hội, An Thiên Húc vội với tay bên đầu giường mở gen bôi, lấy một lượng lớn ra đầu ngón tay, cậu nhẹ nhàng di chuyển tới hậu vị Cố Diệp, đưa một ngón tay khuếch động.

Thân thể Cố Diệp run lên:

- Em… em không được vào… đau… anh không muốn.

An Thiên Húc động tác rất nhẹ, cậu không vội, từ từ thăm dò tìm vị trí trước, cũng an ủi Cố Diệp:

- Một lát sẽ không còn đau, để em dạy anh, em hứa sẽ thật nhẹ!

An Thiên Húc hôn lên yết hầu Cố Diệp, liếm mút tạo khoái cảm đánh lạc sự chú ý, tiếp tục đưa thêm một ngón nữa, rồi lại thêm một ngón. Tới khi Cố Diệp bỗng dưng xụi lơ vô lực, An Thiên Húc kinh hỉ khi biết tìm đúng điểm, cậu xoa phân thân bên dưới thấm đủ lượng dịch từ từ đẩy sâu vào bên trong.

Cố Diệp thanh tỉnh hoàn toàn, cơn đau xé rách khiến anh nhận ra nãy giờ bản thân đang làm cái gì, anh tức giận cực kì “má nó, có thao cũng là tôi thao cậu, ai cho phép… huhu đau quá!”

- Cút… cút ra ngoài… không muốn!

An Thiên Húc biết rõ lần đầu sẽ rất đau nhưng tới bước này không thể ngưng được nữa, cậu phải khiến anh cả đời không quên được cậu là người đàn ông đầu tiên của anh, anh là của cậu. An Thiên Húc mạnh mẽ đưa đẩy tìm lại đúng điểm nhạy cảm, tập chung thúc chạm mãnh liệt, thôi thúc lại khoái cảm cho anh.

Đau đớn qua đi, cơn tê dại lại trở về, Cố Diệp đưa tay bịt miệng tránh cho bản thân phát ra những âm thanh rên rỉ đáng xấu hổ. Lần giao hoan này có lẽ cả đời anh không quên, anh thế mà cùng một người đàn ông hưởng lạc khoái cảm đến mức ngất đi!

Đến khi tỉnh lại, nhìn qua ô nhỏ, trời đã tối đen, Cố Diệp thẫn thờ nhìn thanh niên bên cạnh đang ngủ rất say. An Thiên Húc xanh xao hơn trước, bên mắt có quầng thâm do thiếu ngủ, anh âm thầm thở dài, có lẽ cậu thực sự lo cho anh nên mới tìm được anh sớm đên vậy, nhanh hơn nguyên tác 4 ngày! Nhưng làm anh tới mức này thì thật khó mà chấp nhận. Rõ ràng cậu ta lợi dụng thuốc dụ dỗ anh trầm luân, anh chỉ bị thuốc điều khiển , anh không thể sinh ra phản ứng đó được.

An Thiên Húc nhận ra Cố Diệp đã tỉnh, cậu cũng đoán được anh đang nghĩ gì. Cậu dứt khoát ép anh phải thừa nhận sự thật hai người vừa cùng nhau trải qua những gì. An Thiên Húc hôn lên môi Cố Diệp, bàn tay giữ hai má anh, trán kề trán:

- Diệp, anh có thấy ghê tởm nụ hôn vừa rồi không?

Cố Diệp không nói, anh sững sờ nhận ra anh không ghê tởm, thậm chí còn có cảm giác tê dại.

An Thiên Húc cười nhẹ, cậu áp tay Cố Diệp, 10 ngón đan nhau, liếm nhẹ vành tai anh:

- Chúng ta thử lại một lần nữa nhé! Anh đừng đổi lỗi do thuốc. Em sẽ giúp anh nhận ra.

- Không… đừng…

An Thiên Húc mặc kệ anh, thân thể anh như thế nào cậu cũng đã rõ. An Thiên Húc theo bản năng vừa dụ vừa dỗ, dùng mọi kỹ năng đưa Cố Diệp lên cuộn trào sóng đỉnh. An Thiên Thúc hơi thở dồn dập:

- Diệp… làm bạn trai em đi… em yêu anh!

Cố Diệp run rẩy, anh sợ hãi nếu cứ tiếp xúc với An Thiên Húc lâu ngày anh sẽ bị bẻ cong thật mất, chuyện đã phát sinh anh nào còn mặt mũi đòi cưới vợ sinh con. Nhưng anh chưa dám đối mặt với sự thật này, anh không hiểu rõ con người An Thiên Húc, anh rất sợ cậu “thật muốn trốn đi thật xa.”