Xuyên Thành Vai Ác Thiên Kim Ta Bạo Hồng

Chương 17: Cứu tôi



Trần Kỳ trở lại khách sạn sau khi bước ra từ thang máy xa xa đã nhìn thấy Ninh Diệp đứng ở cửa phòng chờ hắn. Trần Kỳ vừa lộ ra nụ cười, trong đầu không hiểu sao lại nhớ tới vừa rồi dưới ánh trăng trong rừng trúc, gương mặt đẹp đến kinh diễm của Ninh Lê.

So sánh một chút, gương mặt của Ninh Diệp cũng xem như xinh đẹp, chính là có chút nhạt nhẽo.

Ninh Diệp vẫn cười dịu dàng như trước, giọng nói nhẹ nhàng: "Hai người quay rất thuận lợi nha, tôi còn tưởng rằng anh khuya lắm mới trở về."

Trần Kỳ không tự nhiên "Ừm".

Ninh Diệp nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng liền trảo phúng một tiếng, chuyện tối nay, sớm đã có người không chê náo nhiệt nói cho cô* biết.

Người trong đoàn phim cho rằng mình và Trần Kỳ là một cặp trong phim, ít nhiều cũng có tâm tư xem náo nhiệt.

Nhưng mà bọn họ không biết rằng Trần Kỳ ở trong lòng cô còn không bằng một ngón tay út của Vân Tử Sâm, hắn cùng lắm chỉ là công cụ mình lấy ra chèn ép Ninh Lê mà thôi.

Chỉ là cô thật sự không nghĩ tới, Trần Kỳ lại động tâm với Ninh Lê.

Tuy rằng chướng mắt Trần Kỳ nhưng Ninh Diệp cảm thấy mình đã tốn không ít tâm tư cho hắn. Trần Kỳ tính tình nóng nảy lại thêm kiêu ngạo. Lúc hắn diễn xuất không tốt bị Lý đạo chỉ trích là cô kiên nhẫn dỗ dành hắn.

Hắn rõ ràng cũng thích bộ dáng dịu dàng của cô.

Sức hấp dẫn của Ninh Lê thật lớn như vậy sao?

Nghĩ đến đây hận ý trong lòng Ninh Diệp càng thêm dâng trào.

Thứ thuộc về cô cho dù cô không muốn cũng không có khả năng nhường cho Ninh Lê!

Bầu không khí giữa hai người có chút không tự nhiên, giọng nói Ninh Diệp mềm mại: "Làm sao vậy, không định mời tôi vào trong ngồi một lát sao?"

"Không phải, làm sao có thể như thế được." Trần Kỳ lấy thẻ phòng ra mở cửa, sau đó mời Ninh Diệp đi vào.

Đây không phải là lần đầu tiên Ninh Diệp vào phòng Trần Kỳ, vừa vào cô liền bước nhẹ đến bên giường ngồi xuống nhìn Trần Kỳ đang đóng cửa cách đó không xa.

"Nghe nói đêm nay có tiệc đóng máy, là Lý đạo cố ý làm cho Ninh Lê" Ninh Diệp như lơ đãng nhắc tới.

Nghe được tên Ninh Lê đáy lòng hắn sửng sốt, hắn đi đến bên cạnh bàn rót cho Ninh Diệp một ly nước: "Ừm, Lý đạo rất thích cô ấy."

"Trước kia Lý đạo không thích nhất chính là cô ta." Ninh Diệp tràn đầy khó hiểu, "Anh không cảm thấy kỳ lạ sao? Kỹ thuật diễn xuất của cô ta sao đột nhiên lại trở nên tốt như vậy?"

"Có khả năng cô ấy thật sự có thiên phú đi." Trần Kỳ thuận miệng trả lời.

Sắc mặt Ninh Diệp liền thay đổi, cô đứng dậy đi tới trước mặt Trần Kỳ: "Anh cũng cảm thấy diễn xuất của cô ta tốt hơn tôi, đúng không?"

Trần Kỳ nghiên đầu nhìn hướng khác: ".. Không có."

"Nhưng tôi nghe nói." Ninh Diệp ngẩng đầu nhìn chăm chú vào hắn, "Hôm nay cô ta tỏ tình với anh, anh đáp ứng theo bản năng, không phải sao?"

Ai đã nói chuyện này với cô?

Trần Kỳ nhíu nhíu mày nhưng vẫn lập tức lắc đầu phủ nhận: "Không có, đó chỉ là quay phim."

Ninh Diệp tiến lên một bước gần như muốn áp sát vào ngực hắn: "Thật sự không có sao? Vậy ý anh là nhân viên đoàn phim là cố ý gạt tôi?"

Nếu trong tình huống bình thường Trần Kỳ sẽ rất vui vẻ trước sự chủ động của Ninh Diệp nhưng hiện tại hắn ngược lại thấy khó chịu với hành động này, không tự chủ được lui về sau một bước, cứng rắn nói: "Em đang nói chuyện tàm phảo gì vậy! Anh chỉ là nhớ nhầm lời thoại mà thôi.

Nhìn hành động của Trần Kỳ, Ninh Diệp lộ ra biểu tình khổ sở lại ủy khuất:" Trần Kỳ, trước kia anh đã từng nói trong lòng anh tôi là duy nhất, anh sẽ không thích thêm ai khác tất cả chỉ là lừa dối thôi sao? "

" Được rồi! Em nháo đủ chưa? ".

Cuối cùng Trần Kỳ không thể chịu đựng nữa hắn to giọng hét một câu sau đó ngồi xuống bên giường, lấy ra một điếu thuốc châm lửa:

" Ninh Diệp, em có thể đừng gây sự vô cớ như vậy được không. Tôi trong đoàn làm phim luôn mang địch ý với cô ấy còn vì vậy mà bị Lý đạo và người đại diện mắng, tất cả những chuyện này đều là vì em, chẳng lẽ em không nhìn thấy sao? "

Hắn chậm rãi phun ra một ngụm khói mất kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Diệp, lại không nghĩ tới hắn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, uỷ khuất khổ sở vừa rồi không còn một chút nào.

Trần Kỳ nhíu chặt mày:" Em.. "

" Nếu anh đã nói như vậy thì, "giọng Ninh Diệp vẫn nhẹ nhàng như cũ" không bằng tôi giúp anh đạt ý nguyện như thế nào? "

Trần Kỳ cảm thấy không thích hợp:" Em có ý gì? "

" Chính là ý tứ anh đang nghĩ đến, cho hai người một cơ hội. "Ninh Diệp cong khoé miệng," Tiệc đóng máy tối nay anh cũng sẽ tham gia, đúng vậy không? "

Cô không để ý sắc mặt Trần Kỳ tiếp tục nói:" Đợi chút nữa ăn cơm xong, chờ cô ta uống nhiều rồi tôi sẽ tìm cách để anh đưa cô ta về khách sạn. "

Trần Kỳ còn đang ngẩn người đột nhiên mở to hai mắt không thể tin được nhìn Ninh Diệp giống như đang nhìn một người xa lạ.

Đây thực sự là Ninh Diệp mà anh ta biết?

" Sao vậy? Tại sao lại nhìn tôi như vậy? "Ninh Diệp nghi hoặc giống như hoàn toàn không biết mình vừa đề cập chuyện kinh khủng gì.

Trần Kỳ trầm mặt," Tôi sẽ không làm vậy. "

" Phải không? Đề nghị của tôi anh suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời. "Ninh Diệp lấy điện thoại tuỳ tiện lướt lướt sau đó đưa đến trước mặt Trần Kỳ," Trước tiên, anh thử xem cái này đã. "

Trần Kỳ cúi đầu nhìn video trên di động của cô nhất thời hoảng loạn mất mật.

* * *

Ninh Lê trở lại khách sạn tẩy trang và thay quần áo sau đó đi đến địa điểm tổ chức tiệc.

Lý đạo đặt một phòng lớn trên lầu bảy, Ninh Lê đi đến đẩy cửa ra không nghĩ đến liền cùng Ninh Diệp mặt đối mặt.

" Nghe nói cô đóng máy rồi, "Ninh Diệp tươi cười nhìn nàng," Chúc mừng cô. "

Ninh Lê hơi bất ngờ nhưng cũng chỉ trong chớp mắt sau đó nàng cũng cười theo:" Ngược lại tôi không nghĩ đến, cô cũng sẽ cố ý trở về tham gia tiệc đóng máy của tôi. "

" Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp cũng đã làm việc cùng nhau lâu như vậy, đương nhiên phải tới chứ. "Nói xong, Ninh Diệp liếc mắt nhìn Trần Kỳ," Hơn nữa nam chính của chúng ta đều tới tôi đương nhiên cũng phải đến, không phải sao? "

Ninh Lê cũng nhìn về phía Trần Kỳ, lại phát hiện sắc mặt Trần Kỳ trông rất kỳ lạ, ánh mắt hắn có chút tránh né giống như không dám nhìn nàng.

" Được rồi, mau đến ngồi đi, chổ ngồi cũng đã chừa lại cho cô. "Ninh Diệp trở lại bên cạnh bàn tròn trực tiếp ngồi ở chổ trống bên cạnh Lý đạo.

Vì thế chổ trống còn lại cũng chỉ có một chổ duy nhất bên cạnh Trần Kỳ.

Bước chân Ninh Lê dừng lại, nàng nhìn chổ trống cố ý chừa lại này cảm giác kỳ lạ vừa rồi càng nặng thêm.

Nàng có thể cảm giác được Ninh Diệp đang âm mưu làm cái gì, lại không biết cụ thể là chuyện gì.

" Sao lại đứng đó, mau đến ngồi đi. "Lý đạo cười ha hả gọi nàng.

Ninh Lê không nói một lời liền ngồi xuống.

Trần Kỳ cũng ngồi xuống, lập tức cầm lấy chai rượu chủ động rót cho nàng một ly.

Hắn dùng ly lớn thoáng một cái đã rót cho nàng 200ml* rượu trắng.

Ninh Lê khẽ nhíu mày nhưng cô biết tửu lượng của mình tốt nên cũng không nói gì, chỉ cười nâng ly lên.

Lý đạo dẫn đầu:" Vậy chúng ta chúc mừng Ninh Lê đóng máy vui vẻ! Cũng chúc bộ phim của chúng ta thành công tốt đẹp! "

" Được! "

" Mượn cát ngôn của Lý đạo vậy! Thành công mỹ mãn! "

Mọi người tranh nhau vỗ tay, sau khi cụng ly tất cả mọi người đều uống cạn, Ninh Lê cũng không ngoại lệ chỉ là sau khi uống xong không bao lâu nàng liền cảm thấy đầu óc choáng váng.

Không ổn.

Tửu lượng bình thường của nàng cũng không tệ như vậy.

Ninh Lê dùng sức chớp chớp mắt nhìn ly rượu của mình, đáy chén chỉ có một lượng nhỏ chất lỏng còn sót lại không nhìn ra thứ gì khác.

" Ninh Lê, làm sao vậy? "Ninh Diệp ngồi đối diện vẻ mặt thân thiết hỏi," Có phải uống quá nhanh, choáng váng không? "

Lý đạo cũng chú ý tới ly rượu của Ninh Lê to bằng ly của nhưng người đàn ông, ông lập tức không vui:" Ai lấy cho Ninh Lê ly lớn như vậy? Còn không mau đổi ly khác! Một cô gái nhỏ như vậy lấy đâu ra tửu lượng? "

Lập tức có nhân viên phục vụ tiến tới đổi ly cho Ninh Lê.

Ninh Lê nhanh chóng rút một tờ khăn giấy lau miệng, thừa lúc đổi ly mọi người không chú ý, đem chất lỏng còn sót lại trong ly rượu đổ lên khăn giấy sau đó bỏ khăn giấy vào trong túi xách.

Không biết là do tác dụng của rượu hay thứ gì khác, Ninh Lê không chỉ cảm thấy choáng váng mà thân thể nàng cũng dần dần nóng lên.

Trên bàn ly rượu đan xen, mọi người đều uống đến hứng khởi lại bởi vì nàng là nhân vật chính hôm nay nên cũng bị không ít người tiến đến mời rượu.

Ninh Lê uống toàn bộ.

Ninh Diệp vốn đã nắm chắc mọi thứ trong tay nhưng mắt thấy thời gian từng chút từng chút trôi qua, Ninh Lê ngoại trừ hai má đỏ bừng thì không có gì khác thường.

Chuyện gì xảy ra vậy, không phải cô đã bỏ thuốc sao?

Lúc này, lại có người đến mời rượu Ninh Diệp, Ninh Diệp không thể không căng da đầu tiếp.

Không biết qua bao lâu mọi người cũng đã uống đủ, phần lớn say đến ngã trái ngã phải, trên bàn rượu đã có hai người đàn ông bắt đầu nổi điên ca hát, Ninh Lê vẫn vững vàng ngồi tại chỗ cười cười nhìn bọn họ biểu diễn.

Ninh Diệp chờ lại chờ rốt cuộc không kiềm chế được nữa mở miệng:

" Ninh Lê, mặt cô thật đỏ, có muốn về khách sản nghỉ ngơi trước không? "

Lý đạo cũng uống nhiều, nghe vậy nhìn về phía Ninh Lê, quả nhiên nhìn thất hai má cô gái nhỏ đã đỏ như quả táo chín ông bèn gật đầu:" Sao lại uống nhiều như vậy a, mau trở về nghỉ ngơi đi. "

Được đà, Ninh Diệp liền lập tức tiếp lời:" Trần Kỳ, anh mau đưa Ninh Lê về đi, cô ấy say thành như vậy một mình trở về không an toàn. "

Trần Kỳ tuy rằng uống nhiều nhưng lúc này người vẫn rất thanh tỉnh, hắn nhìn Ninh Lê bên cạnh, nàng tựa như đã say đến không biết trời chăng gì, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ ửng.

Hắn nhớ tới những gì Ninh Diệp đã nói với mình trong lòng lại do dự.

" Trần Kỳ, "Ninh Diệp lại tăng âm lượng lặp lại một lần," Mau đi! "

Trần Kỳ ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt mỉm cười của Ninh Diệp. Lúc trước hắn vẫn cảm thấy Ninh Diệp là một người dịu dàng an tĩnh lại tốt đẹp, bây giờ nhìn cô vẫn cười như trước Trần Kỳ lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Thực sự phải làm sao?

Nhưng nếu không làm, Ninh Diệp nắm nhược điểm của hắn..

" Không cần, "Ninh Lê mỉm cười, trực tiếp đứng lên," Tôi không say, tôi tự mình trở về là được. "

Ninh Lê ngoại trừ mặt đỏ ửng giọng nói nàng cũng như bình thường không có gì khác biệt, ngay cả bước chân cũng rất ổn định, so với bất cứ ai ở nơi này đều thanh tĩnh hơn.

Lý đạo lo lắng xác nhận thêm một lần:" Thật sự không cần người đưa cô về sao? "

" Không cần, "Ninh Lê tiện tay vén mái tóc dài bên tai xuống," Tửu lượng của tôi vẫn ổn, làm sao có thể dễ say như vậy. "

" Hơn nữa làm sao có thể để nam chính đưa tôi trở về đây? "Nàng nhìn thẳng vào Ninh Diệp," Muốn đưa cũng là đưa nữ chính của chúng ta, có đúng không? "

Ánh mắt Ninh Diệp trầm xuống.

Lý đạo biết Ninh Lê uống không ít lúc này không khỏi giơ ngón tay cái lên tán thưởng nàng:" Nhìn không ra nha Ninh Lê, tửu lượng tốt như vậy! "

Ninh Lê cười khách sáo vài câu sau đó cầm lấy túi xách của mình xoay người rời đi.

Ninh Diệp nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của nàng, ngón tay nắm chặt ly rượu trong tay khớp xương đều trắng bệch.

Kế hoạch của mình hẳn là tuyệt đối không có sai lằm mới đúng, tại sao lại như vậy?

Không có khả năng, thuốc kia cho dù liều lượng ít nhưng cũng không đến mức một chút phản ứng cũng không có, nói không chừng cô ta giả bộ.

Sau khi Ninh Lê rời đi không bao lâu, Ninh Diệp còn chưa từ bỏ ý định:" Trần Kỳ, anh đi tiễn cô ấy một chút đi, tửu lượng của cô ấy có lớn đi nữa thì lúc này cũng hơn nửa đêm, một cô gái đi một mình cũng không an toàn. "

Mọi người ai cũng không cảm thấy lòi này có vấn đề gì, Lý đạo cũng gật đầu đồng ý:" Đúng vậy vẫn là Ninh Diệp suy nghĩ cẩn thận. "

Sắc mặt Trần Kỳ phức tạp đáp:".. Được rồi. ".

- -

Ninh Lê vừa đi ra khỏi phòng xém chút đã ngã quỵ trên mặt đất, vừa rồi nàng sử dụng toàn bộ sức lực và khả năng diễn xuất của mình mới trông có vẻ giống như không có chuyện gì.

Trên thực tế chỉ có nàng biết, ý thức nàng sắp mơ mơ hồ hồ, toàn thân nóng như lửa đốt.

Hiện tại phải nhanh chóng trở về khách sạn nếu không chỉ cần Ninh Diệp khuyến khích Trần Kỳ đưa nàng về, quỷ mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Cố gắng chống đỡ đi ra khỏi khách sạn, Ninh Lê cảm giác mình một chút khí lực cũng không còn, không còn vách tường bám vào Ninh Lê lảo đảo đi được hai bước đôi chân liền mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất.

Nhưng không ngờ không ngã trên mặt đất ngược lại ngã vào trong lòng ngực ấm áp.

" Ninh Lê? Cô làm sao vậy? Uống quá nhiều? "

Ninh Lê cố gắng mở mắt đập vào mắt nàng là đôi mắt màu xám khói quen thuộc, trong ánh mắt ấy còn chứa vài phần lo lắng. Nàng dùng chút sức lực còn lại của mình đem thẻ phòng khách sạn nhét vào lòng bàn tay hắn:" Cứu tôi.."Vừa nói được hai từ trước mắt liền tối sầm hôn mê bất tỉnh.