Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 153



Vương bà tử chỉ vào Tần Tranh, mắng: “Uổng cho người trong trại đều nói cô có lòng dạ Bồ Tát, giúp mọi người sửa nhà sửa cửa, còn dạy họ làm ngói, ai ngờ cô lại ẩn chứa lòng dạ độc ác đến vậy, muốn gả cháu gái ta cho người như thế! Cô bị đám thủy tặc chà đạp không ra gì, bị trượng phu chán chê, sợ cháu gái ta được trượng phu cô nhìn trúng…”

“Bốp!” Một cái tát nảy lửa vang lên, vỗ vào mặt Vương bà tử.

Tần Tranh quay đầu nhìn Vương đại nương, không ngờ bà sẽ ra tay thật.

Vương bà tử nhổ ra vài cái răng vàng khè dính máu, trong miệng cũng đầy máu, lúc này đây bèn khóc lóc kêu gào: “Giết người này! Nhũ mẫu của Lâm gia muốn giết một bà lão không có con trai như tôi này…”

“Bốp!” Lại một cái tát nổ đom đóm mắt vang lên, gương mặt gầy gò của Vương bà tử có hai dấu tay đối xứng nhau, răng trong miệng cũng gần như rụng sạch.

Vương Tú vừa định la lên bèn bị Vương đại nương phóng một ánh mắt sắc như đao đến. Tuy ánh mắt nàng ta còn có vẻ hậm hực nhưng lại không dám lên tiếng nữa.

Vương đại nương chỉ vào Vương bà tử, mắng lớn: “Cái thứ già mà không biết tích đức như bà, chẳng trách con trai bà chết sớm, đó là Diêm Vương đang trừng phạt bà đó. Bà còn biết cái nhà bà ở được lợp bằng ngói do phu nhân làm à? Lương tâm bà bị chó tha rồi sao? Không có phu nhân, hai bà cháu bà còn có thể đứng đây được à? Ta phải bẩm báo trại chủ đuổi hai bà cháu các người ra khỏi sơn trại mới được!”

Vương Tú chắn trước người Vương bà tử, tự biết kế hoạch của mình đã thất bại hoàn toàn nên không cũng không giả vờ đáng thương nữa mà cười lạnh. “Vậy tôi đáng bị cô ta làm nhục thế à? Bảo tôi gả cho một tên thô lỗ như thế! Thân thế tôi không tốt, từ nhỏ đến lớn không người nào trong trại tôn trọng tôi. Bởi vì mẹ tôi là một kỹ nữ nên tôi đáng bị đám phụ nữ trong trại đặt điều nói xấu ư? Trước kia bị đám người trại tây khi dễ còn bị mỉa mai là không biết xấu hổ. Tôi muốn làm trại chủ phu nhân là vì muốn giẫm những kẻ đó dưới chân mình!”

Nàng ta nhìn Tần Tranh bằng ánh mắt cay độc. “Ta biết cô ghi thù ta vì ta nói cô bị thủy tặc chà đạp. Nhưng dựa vào đâu, ta làm gì cũng bị nói này nói nọ, còn cô và Lâm Chiêu rơi vào ổ thủy tặc vẫn không ai nói tiếng nào? Ta tìm đủ mọi cách lấy lòng những người đó, muốn tạo quan hệ tốt với người trong trại nhưng sau lưng họ nói ta thế nào? Các người tốt số, không cần làm gì thì cũng có được những thứ mình muốn. Sao ông trời lại bất công với ta như thế? Bộ ta muốn đầu thai vào bụng của kỹ nữ ư? Ta muốn trèo cao thì có gì sai?”

Tần Tranh lạnh lùng nhìn nàng ta. “Cách trèo cao của cô chính là gội nước bẩn vào những người sống tốt hơn cô, vắt óc tìm đủ mọi cách để làm trại chủ phu nhân?”

“Cô tưởng ta thích Lâm Nghiêu à?” Nàng ta bật cười ha ha, ánh mắt càng cay nghiệt. “Đời này ta hận nhất chính là đàn ông. Nếu có một ngày ta được nắm quyền, ta ước gì có thể giết hết đàn ông trong thiên hạ. Đàn ông đều là thứ đáng kinh tởm cả. Đưa màn thầu cho phu quân của cô cũng chẳng phải có ý gì với hắn, chẳng qua khi đó tên Lâm Nghiêu đã trở thành kẻ tàn phế, cả trại này đều nghe lời phu quân của cô. Ai nắm quyền, ta sẽ theo người đó, ta chỉ muốn quyền lực trong tay họ!”

Ánh mắt Vương Tú trở nên điên cuồng. “Gội nước bẩn? Ha ha ha… Hà Vân Tinh tát ta bao nhiêu lần? Cô ta có người cha coi cô ta như châu báu, ta không thể đánh lại, chẳng lẽ không thể làm hỏng thanh danh của cô ta, để mọi người mắng cô ta ư? Chẳng phải cô ta coi trọng Lâm Nghiêu sao, trong trại đến con muỗi cái đến gần Lâm Nghiêu cô ta đều tức tối, ta cố tình tiếp cận Lâm Nghiêu để chọc giận cô ta đấy. Nhìn cô ta trở thành trò hề cho mọi người trong trại, ta cảm thấy rất vui. Chẳng phải cô ta khinh thường ta sao, cuối cùng danh dự còn kém hơn cả ta kìa.”

“Về phần cô…” Vương Tú nhìn Tần Tranh, cười điên dại. “Đúng là cô chưa từng đắc tội với ta, nhưng rơi vào ổ thủy tặc tức là không còn sạch sẽ gì, chuyện này ai mà chẳng biết, ta nói những chuyện đó có phải đơm đặt không? Người trong trại không dám nói xấu Lâm Chiêu, cô rơi vào ổ thủy tặc, chẳng lẽ họ còn không dám nói? Người người đều bàn tán chuyện của cô thì ai còn rảnh đâu mà nhắc đến mẹ ta nữa. Hơn nữa… phu quân của cô chê cô bản, chán ghét cô thì ta mới có cơ hội tiếp cận hắn, đúng không? Cho nên chỉ có thể trách cô xui xẻo…”