Xuyên Thành Pháo Hôi Phật Hệ Tốt Số Nhất

Chương 32



"Chị Tống Hà, sao chị lại tới đây?" Hạ Uyển vốn dĩ cho rằng hôm nay Tống Hà không có thời gian lại đây tìm cô.

"Trong chốc lát tụi chị cũng phải đi trấn trên, lại đây hỏi một chút mấy giờ tụi em xuất phát, nếu không đi cùng nhau?" Tống Hà giải thích.

Hạ Uyển hỏi: "Hai người đi trấn trên làm gì?"

Tống Hà trả lời: "Chị tìm anh Kỳ mượn tiền, chuẩn bị cho cha chị làm phẫu thuật."

Hạ Uyển nghe đến đó, cười: "Đây là chuyện tốt nha, bác Tống rốt cuộc có thể hoàn toàn khoẻ mạnh, em và Thanh Thanh đã hẹn nhau ở cửa thôn ba giờ xuất phát."

Nhưng mà Hạ Uyển đã từng chăm người bệnh ở bệnh viện hiện đại, nghĩ chu toàn hơn một ít, hỏi: "Vậy còn chuyện dạy học thì sao ạ, ai sẽ ở bệnh viện chiếu cố bác Tống."

Tống Hà mới phát hiện mình chỉ lo cao hứng, tới chuyện này cũng quên suy xét, tóm lại lúc này khẳng định là không thể lại làm Kỳ Thiệu Thành hỗ trợ, cái gì cũng phiền toái người khác làm cô băn khoăn.

"Anh Kỳ, không thì ngày mai chúng ta lại đi bệnh viện, em còn phải đi thôn Tiểu Trình xin nghỉ." Tống Hà về đến nhà nói với Kỳ Thiệu Thành.

Kỳ Thiệu Thành suy tư một chút nói: "Em biết đạp xe đạp không? Đạp xe đạp của anh đi cho nhanh."

Tống Hà khó xử nói: "Nhưng mà em không biết."

Kỳ Thiệu Thành: "Anh đưa em đi, đến đây đi, chỉ đường cho anh." Anh thấy Tống Hà không muốn làm phiền mình, tiếp tục nói: "Giải phẫu sớm một ngày thì chú Tống cũng ít chịu tội một ngày."

Quả nhiên, nhắc tới Tống Vĩnh Trường, Tống Hà có muốn cự tuyệt cũng không nói ra được.

Thôn Tiểu Trình cách Hạ gia trang không xa, đi đường mất một tiếng, Kỳ Thiệu Thành lái xe hơn hai mươi mấy phút liền đến.

Tống Hà ngượng ngùng tìm hiệu trưởng trường thôn Tiểu Trình, đưa ra yêu cầu xin nghỉ mấy ngày, chiếu cố cha phải làm phẫu thuật.

Hiệu trưởng nhìn Tống Hà tới cũng rất ngoài ý muốn, tiếp đón cô ngồi, nói: "Tiểu Tống, cháu đã đến rồi, vừa vặn chú cũng có chuyện muốn nói với con."

Tống Hà không rõ nguyên nhân, vẫn ngồi xuống.

Chỉ thấy hiệu trưởng thở dài, nói: "Là cái dạng này, giáo viên đều là trực tiếp phân công lại đây nhưng năm nay vẫn không có tin tức cho nên ở lúc sắp khai giảng mới tìm con. Hôm qua chú đi họp trong trấn và đột nhiên có tin là trường chúng ta có giáo viên mới, nên Tiểu Tống con......"

Tống Hà ngẩn người, nói: "Vậy ý tứ của hiệu trưởng ngài là?"

Hiệu trưởng: "Con cũng không cần xin nghỉ, tiền lương tháng này sẽ như bình thường đưa cho con, sau này không cần lại đến nữa."

Tin tức này có chút bất ngờ, Tống Hà phải tiêu hóa một lần, biết mình cũng không có tư cách nghi ngờ, trầm mặc gật đầu đồng ý.

Kỳ Thiệu Thành nhìn Tống Hà không cao hứng đi ra, cho rằng cô xin nghỉ không thành công, an ủi nói: "Nếu không em cứ đi làm như bình thường đi, chú Tống anh sẽ hỗ trợ nhìn."

Tống Hà bình phục một chút tâm tình, nói: "Không có, chúng ta đi thôi."

Trên đường trở về, Tống Hà nhàn nhạt cùng Kỳ Thiệu Thành nói: "Em giống như nghỉ việc."

Kỳ Thiệu Thành phản ứng một hồi, đầu óc thông minh lập tức liền minh bạch, nói: "Không phải vừa vặn, em cũng không cần rối rắm, năm nay cùng Hạ Uyển tham gia thi đại học."

Tống Hà không có đáp ứng, chỉ là nói: "Chờ cha em làm xong phẫu thuật rồi nói sau."

Tống Hà vốn tưởng rằng cô có một phần công tác, một ngày nào đó có thể trả hết số tiềnđang nợ, bây giờ thì hay rồi công tác không có, cũng không biết phải làm sao bây giờ.

Cô thật sự không có cách nào yên tâm thoải mái sử dụng tiền của Kỳ Thiệu Thành, nếu là đi thi đại học chẳng lẽ học phí còn muốn nhân gia lót sao?

Chiều 3 giờ, cửa thôn Hạ gia trang.

Hạ Uyển nhìn xe lừa trước mặt mình, Thanh Thanh, bác Tống và Tống Hà cùng với Kỳ Thiệu Thành ngồi ở phía trước đánh xe, trong lòng chỉ có một ý niệm, xe lừa này sẽ không bị quá tải chứ.

Có chút nhàm chán, Hạ Uyển bắt đầu nhìn trái nhìn phải.

Lâm Thanh Thanh đang đọc sách.

Tống Vĩnh Trường thì nhắm mắt dưỡng thần, không biết nghĩ cái gì.

Mà Tống Hà dọc theo đường đi đều tâm sự nặng nề.

Tuy rằng Hạ Uyển đã nhìn ra nhưng ngại nhiều người cũng không tiện hỏi, chờ tới trường học dọn dẹp xong, lại đi bệnh viện tìm Tống Hà.

Tới trấn trên, Kỳ Thiệu Thành trước tiên đem hai bạn học sinh đưa tới trường, lại dẫn Tống Hà và Tống Vĩnh Trường đi bệnh viện.

Hạ Uyển lôi kéo Lâm Thanh Thanh nhanh chóng trở lại ký túc xá dọn dẹp, sau đó trở lại lớp học đã có rất nhiều bạn học bắt đầu đọc sách.

Lỗ Phi vẫn luôn tâm tâm niệm niệm quyển ghi chú trong tay Hạ Uyển, vừa thấy Hạ Uyển xuất hiện liền đến tìm, muốn hỏi kết quả một chút.

Nhưng Hạ Uyển vội vã đi ra ngoài đem Lỗ Phi vứt cho Lâm Thanh Thanh, cô đẩy Lâm Thanh Thanh ra ngoài, nói: "Thanh Thanh, em muốn đi ra ngoài một chuyến, trước tiết tự học sẽ trở về, quyển ghi chú chị tìm giúp Lỗ Phi nha, em đi trước."

Không biết vì cái gì, Lỗ Phi và Hạ Uyển nói chuyện không có vấn đề gì nhưng vừa thấy Lâm Thanh Thanh liền có chút khẩn trương, mặt hơi đen còn nổi lên đỏ ửng không dễ phát hiện.

Hạ Uyển có chút lo lắng cho Tống Hà, ra cổng trường liền thẳng đến bệnh viện, đến bệnh viện hỏi thăm thật lâu mới tìm được phòng bệnh của Tống Vĩnh Trường.

Tống Hà thấy Hạ Uyển vốn dĩ phải ở trường học giờ phút này lại xuất hiện ở bệnh viện, có chút hoảng sợ.

Hạ Uyển đón ánh mắt khó hiểu của Tống Hà, kéo Tống Hà qua một bên thấp giọng hỏi: "Chị Tống Hà, hồi nãy chị làm sao vậy, em cảm thấy chị giống như có tâm sự cho nên không yên tâm liền tới đây."

Tống Hà không biết biểu tình của mình đã rõ ràng đến mức Hạ Uyển đều có thể nhìn ra, đem sự tình thuật lại cho Hạ Uyển một lần, hỏi: "Uyển Uyển, em nói chị phải làm sao bây giờ? Chị thật sự không muốn thiếu người khác."

Hạ Uyển nghe đến đó chưa kịp nghĩ kỹ, liền nói: "Đương nhiên là muốn thi đại học!"

Tống Hà khe khẽ thở dài, nói: "Nhưng mà......"

Hạ Uyển nóng nảy, nói: "Chị Tống Hà suy nghĩ cái gì chứ, tiền anh Kỳ cho mượn khẳng định không bắt chị trả liền, nếu chị thi đậu đại học không cần nộp tiền học phí, hơn nữa quốc gia sẽ phát trợ cấp, chị còn có thể vừa học vừa làm, tốt nghiệp đại học lại được phân công tác, tới lúc đó tiền chị có thể trả nợ rồi."

Thấy Tống Hà vẫn là không dao động, Hạ Uyển lấy ra cuối cùng đòn sát thủ, nói: "Chị Tống Hà, nếu chị có thể thi hạng nhất toàn thành phố thậm chí toàn tỉnh chị không những có học bổng mà còn có tiềnđể trả tiềnđang nợ, còn có thể dư lại một chút tính ra cũng không lỗ nha."

Kỳ Thiệu Thành buồn cười dựa vào góc nghe tiểu lừa dối kích động em gái mình.

Tống Hà lại thích cái kiểu này, do dự mà gật đầu.

Hạ Uyển thấy Tống Hà gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình thi đại học đều không lo lắng, hồi hộp như vậy. Mỗi lần cô thấy nữ chủ đều có một loại cảm giác đang nhìn nhãi con của mình, tình mẫu tử lan tràn khắp lòng.

Lúc này bác sĩ gọi người nhà của Tống Vĩnh Trường, Tống Hà lên tiếng liền chạy qua.

Kỳ Thiệu Thành đến trước mặt Hạ Uyển, cúi đầu nhìn về phía cô, đột nhiên như không có việc gì hỏi: "Tôi có thể hỏi đồng chí cái động tác này là ai dạy cho cô không?" Nói xong, Kỳ Thiệu Thành làm cái động tác OK.

Hạ Uyển mở to hai mắt, hoàn toàn nghĩ không ra cô đã làm cái động tác này khi nào, chẳng lẽ niên đại này còn chưa có cái động tác này sao? Cô bị phát hiện?

Vài giây ngắn ngủn mà suy nghĩ của Hạ Uyển đã xoay N vòng.

Kỳ Thiệu Thành đè thấp thanh âm, hỏi: "Hả?"

Hạ Uyển giật mình một cái, nỗ lực ổn định tâm trạng, nói: " Mấy năm trước có nghe một người thanh niên trí thức nói qua."

Kỳ Thiệu Thành vừa thấy liền biết Hạ Uyển nói dối nhưng cũng không hỏi lại, hỏi cũng hỏi không ra kết quả.

Hạ Uyển chột dạ ngẩng đầu liếc mắt nhìn thần sắc Kỳ Thiệu Thành một cái, lại phát hiện biểu tình của Kỳ Thiệu Thành hình như từ đầu đến cuối đều không có biến hoá, cô không nhìn ra được cái gì.

Kỳ Thiệu Thành không tính dây dưa đề tài này, vươn tay vỗ vỗ đầu Hạ Uyển còn nói thêm: "Cô gái nhỏ, cả ngày đừng nghĩ tới chuyện yêu đương. Phải chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước."

Hạ Uyển không hiểu ý lúc đầu của Kỳ Thiệu Thành là như thế nào nhưng một lát sau, cô nhận ra rằng khả năng cô và Tống Hà nói chuyện lúc giữa trưa bị nghe được, nghĩ đến mình thổi cầu vồng thí cho Kỳ Thiệu Thành khuôn mặt dần dần đỏ lên, cô cảm thấy hiện tại đỉnh đầu mình không chừng đỉnh đều đang bốc khói.

Kỳ Thiệu Thành mắt thấy cô gái nhỏ trước mặt đỏ bừng từ mặt đến tai lan hết cả xuống cổ, khuôn mặt tròn và chiếc cằm nhọn giống quả đào lộn ngược, cảm giác ngón tay mình có chút ngứa, khó thể khống chế muốn chọc vào gương mặt mềm kia một cái.

Kỳ Thiệu Thành nắm chặt nắm tay, âm thầm ở trong lòng tự mắng chính mình: Phi!

Hạ Uyển không biết trong lòng đại lão đối diện có tâm tư gì, theo thói quen bĩu môi phồng má, sau đó lắc lắc bím tóc, đi tìm Tống Hà.

Kỳ Thiệu Thành không có theo sau, anh yêu cầu hoà hoãn một chút, cảnh tựa vừa rồi tựa như bạo kích.

Hạ Uyển trở lại trường học, phát hiện Lỗ Phi còn ngồi trên chỗ của mình mà ngồi kế bên cô là Lâm Thanh Thanh.

Hạ Uyển giơ tay vỗ vỗ bả vai Lỗ Phi, Lỗ Phi hoảng sợ, nhanh chóng đứng lên.

"Sao vẻ mặt cậu chột dạ quá vậy, đang làm gì ở đây?" Hạ Uyển hỏi.

Lỗ Phi ngượng ngùng sờ sờ cái ót, nói: "Tớ có chút vấn đề không hiểu, muốn hỏi bạn học Lâm Thanh Thanh một chút."

Hạ Uyển nhướng mày, u a, đây là có con heo con muốn tới củng cải thìa nhà mình nha.

Hạ gia trang, nhà họ Tống.

Mẹ Tống đứng ngồi không yên, lại lần nữa hướng lão đại nhà họ Tống hỏi lại một lần: "Ngày mai là có thể đi xem lão tam phải không?"

Lão đại nhà họ Tống bị mẹ ruột hỏi muốn mệt mõi: "Đúng vậy, như người ta nói ngày mai người nhà có thể thăm tù đi."

Mẹ Tống nghe được lời này an tâm một chút, sau đó bắt đầu gạt lệ: "Rốt cuộc là ai ác độc như vậy, đem lão tam nhà chúng ta đưa vào, một đứa ngoan ngoãn như vậy khẳng định là bị oan uổng."