Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 157: Bi mạc bi hề sinh biệt ly



“Dương tướng qua! Hậu phương bắt được một người đáng nghi!”

Tướng sĩ Đông Ngô quốc đang thăm dò sơn động phía trước, đằng sau đột nhiên có tướng sĩ gấp gáp đến báo, Dương Lệ Nghiệp trách một tiếng: “Chỉ có một người?”

“Hồi tướng quân, đúng a.”

Dương Lệ Nghiệp sờ sờ cằm nói: “Trước tiên đem người mang qua đây, rồi phái người tìm kiếm kỹ lưỡng ở vùng lân cận nơi bắt được hắn.”

Tướng sĩ nhận được mệnh lệnh, gấp gáp đứng dậy đi làm theo, chưa qua một lúc, đem một tên nam tử bị cột hai tay bắt đưa đến, tướng sĩ một chân đá lên đầu gối của người đó, đem người đá quỳ ở dưới đất.

Dương Lệ Nghiệp lật người xuống ngựa, khom lưng đưa tay nắm lấy cằm của người đó, nâng lên quay trái quay phải hai cái, mượn ánh trăng mà quan sát lấy, sau đó ý vị không rõ ràng mà xí một tiếng: “Bộ dạng da mỏng thịt mềm như vậy, trái lại cũng chả giống tướng sĩ, ngươi tự mình nói đi, ngươi là ai?”

Tiêu Dư An làm bộ dạng giả vờ sợ hãi, cúi đầu run lẩy bẩy: “Hồi đại nhân, tiểu nhân chỉ là thôn dân vùng lân cận, không biết chuyện gì mạo phạm đại nhân, hoàn thỉnh đại nhân tha mạng a!”

Dương Lệ Nghiệp thu tay về đứng thẳng dậy, ở bên cạnh Tiêu Dư An đi qua đi lại: “Oh, thôn dân a, theo như ta biết, thôn làng vùng lân cận này bởi vì chiến tranh đã toàn bộ di dời đến trống không rồi a, tiểu huynh đệ ngươi nói ngươi một thôn dân bình thường, đêm tối chạy đến nói chiến trường thị phi này, làm cái gì vậy? A?”

Tiêu Dư An như cũ cúi đầu: “Hồi đại nhân, tiểu nhân vốn muốn đi Tây Thục quốc tị nạn, ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, không nghĩ đến lại gây nên hiểu lầm lớn như vậy a!”

Dương Lệ Nghiệp tạm ngừng lại bước chân, tán thành mà gật gật đầu: “Ừm, có lý có cứ, nhưng ngươi tị nạn, tại sao lại không có mang theo chí thân a?”

Tiêu Dư An nói: “Đại nhân, tiểu nhân chỉ có một mình, một người ăn no cả nhà không sầu.”

“Thành thành thành.” Dương Lệ Nghiệp vẫy vẫy tay, “Đã là như vậy, vậy thì cho một cái nhanh gọn vậy, đao của ta đâu?”

Đầu của Tiêu Dư An cúi càng thêm thấp: “Cho cái nhanh gọn? Đại nhân đây là ý gì a?”

Dương Lệ Nghiệp cười híp mắt mà gật gật đầu: “Tiểu huynh đệ ngươi yên tâm, ta một dao đã có thể toi mạng, ngươi sẽ không cảm thấy đau khổ đâu.”

Phó tướng bên cạnh mang đao đến, nhỏ tiếng hỏi Dương Lệ Nghiệp: “Dương tướng quân, lỡ như người này thật sự là thôn dân?”

“Thôn dân thì làm sao, thà giết nhầm một ngàn cũng không thể bỏ sót một người!” Dương Lệ Nghiệp mặt lộ không tiết, cười nham hiểm nói, chữ chữ mang theo độc, tiếng tiếng hung ác, hắn nhận qua đao, đột nhiên nghe thấy bên kia đến báo.

“Bẩm báo tướng quân, chúng ta ở vùng lân cận không có tìm thấy cái gì dị thường khác!” Tướng sĩ đó vừa mới quỳ nửa gối xuống bẩm bào xong, đột nhiên bị Dương Lệ Nghiệp đá một cước, hắn mặt lộ hung ác, chửi ầm lên một câu, gào nói: “Các ngươi có phải là nghe thấy người này tạo ra động tĩnh, thì toàn bộ đi đuổi theo hết?”

Tướng sĩ đó bị đá đến lờ mờ, tuy rằng đáp lại được kịp thời, nhưng âm thanh có chút run rẩy: “Hồi, hồi, hồi thướng quân, chúng tôi tưởng rằng là, là địch quân Nam Yến quốc, cho nên......”

“Chó má nó.” Dương Lệ Nghiệp quay người bước nhanh đi đến trước mặt Tiêu Dư An, hít sâu một hơi ngồi xổm trước mặt Tiêu Dư An đang quỳ, lại đổi thành bộ mặt đang cười: “Tiểu huynh đệ à, thôn dân đúng không?”

“Hồi đại nhân, đúng ạ… …” Tiêu Dư An một câu chưa nói xong, đôi ngươi đột nhiên co rút.

Dương Lệ Nghiệp giương cao đao ở trong tay, hoàn toàn không lưu tình mà đâm vào chân của hắn, Tiêu Dư An lập tức khom người, sống chết mà cắn lấy môi, gần như cắn ra máu nhưng vẫn không thể làm dịu cơn đau.

“Tiểu huynh đệ, đây đi khỏi nhà ở bên ngoài, một thân một mình, lại không có mang hành lý, thật sự là tị nạn sao?” Dương Lệ Nghiệp ngữ khí ung dung, những lời nói ra cũng là một bộ dạng hời hợt, giống như cái người tay đang cầm đao trong tay còn nhướm theo máu không phải hắn.

Tiêu Dư An liên tục thở gấp vài hơi mới hồi sức trở lại: “Đại nhân, ta thật sự là… …”

Dương Lệ Nghiệp hoàn toàn không do dự mà ở trên chân của Tiêu Dư An gạch một đường, đường cắt rất sâu, nơi gần kề đầu gối âm ỷ lộ ra xương trắng.

Tiếng kêu thảm cuối cùng cũng nhịn không được tràn ra từ trong miệng của Tiêu Dư An, hắn cắn lấy răng, mồ hôi lạnh rả rích, đau đến nổi không nói thêm ra được câu hoàn chỉnh nào.

Tiêu Dư An đột nhiên cảm thấy nực cười, hắn vốn tưởng rằng hắn tốn hết tâm tư cuối cùng cũng đã trốn thoát khỏi vận mệnh bị róc thịt róc xương, không nghĩ đến kết cục vậy mà chôn ở nơi đây, ông trời thật là hoàn toàn không lưu tình, mà thích chơi đùa người khác như vậy.

Dương Lệ Nghiệp đem đao từ trong vết thương của Tiêu Dư An rút ra, máu tươi bắn lên, rơi lên khắp người hắn, Dương Lệ Nghiệp hoàn toàn không lưu tâm mà lau lau bên mặt, đao lên đao xuống, trên tay Tiêu Dư An lỏng ra, dây thừng trói buộc đôi tay hắn rơi xuống đất.

Dương Lệ Nghiệp đứng dậy, ngón tay chầm chậm đem máu tươi trên lưỡi dao vê đi, nói: “Tiểu huynh đệ, ta đã giúp ngươi cởi trói rồi, giúp ta chỉ cái phương hướng thế nào? Ta nhìn ra được tiểu huynh đệ là người thông minh, chắc là biết nên chỉ hướng nào a.”

Sự đau đớn ở chân vẫn còn bứt rứt thấu xương, Tiêu Dư An cấu lấy vết thương, hít thở rất nặng, hắn nuốt một miệng không khí, không lên tiếng.

Dương Lệ Nghiệp trái lại cũng không gấp, đem máu tươi trên tay hướng tay áo lau lau đi, sau đó bắt đầu chậm rì rì mà đếm số.

“Năm, bốn, ba… …”

Dương Lệ Nghiệp không nhanh không chậm mà đếm số, mỗi chữ đều kéo dài âm điệu, nhưng mà không quá năm con chữ, có chậm làm sao nữa cũng lập tức liền có thể đếm hết.

Tiêu Dư An cuối cùng cũng động đậy, hắn gấp gáp thở một hơi, giống như là nội tâm đã làm một trận đấu tranh vậy, sau cùng cuối cùng cũng giơ tay lên, do dự chậm chạp mà chỉ một cái phương hướng.

Dương Lệ Nghiệp thuận theo hướng ngón tay hắn chỉ nhìn đi, vạn lý mênh mông dưới trời sao, nơi xa đường xa xôi, Dương Lệ Nghiệp gật gật đầu, đột nhiên một chân đá lật Tiêu Dư An, rút ra dao găm treo ở nên eo, đem cái tay chỉ phương hướng của hắn dùng dao găm hung hăng mà đóng ở trên đất!

Dao găm xuyên qua lòng bàn tay của Tiêu Dư An đâm vào trong đất, máu tươi và tiếng kêu thảm cùng nhau ngấm vào mặt đất, Tiêu Dư An tiềm thức dùng cái tay không bị thương sống chết mà cấu lấy cổ tay, đau đến nổi nhịn không được từng chút từng chút co quắp lại thân thể.

“Tiểu huynh đệ, làm phiền ngươi chỉ thêm lần nữa, tiểu huynh đệ chắc là cũng biết kết cục chỉ sai rồi chứ? Nếu như chỉ sai rồi, thì sẽ không phải chỉ đơn giản là róc thịt và đâm lòng bàn tay thôi đâu, tiểu huynh đệ ngươi nhất định phải chỉ cho tốt a, cơ hội cuối cùng ắt phải nắm lấy nó a.” Dương Lệ Nghiệp ngắm nghía cây đao trong tay mình, chậm rãi mà nói, giống như đang cùng Tiêu Dư An bàn chuyện gia đình bình thường vậy.

Tiêu Dư An đem đầu chống ở trên đất, những hạt cát thô ráp cùng đá nhỏ cắm đền trán hắn phát đau, giống như như vậy mới có thể giảm đi một chút đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến, hắn không dám có động tác lớn, bởi vì chỉ hơi hơi động một cái, thì cây dao găm xuyên qua lòng bàn tay hắn đóng trên mặt đất liền sẽ càng cắm sâu thêm một tấc, đau đớn cũng sẽ theo đó tăng thêm một phần.

Dương Lệ Nghiệp mặt không biểu tình mà nhìn cái người run lẩy bẩy trên đất, nhìn hắn lần nữa chậm chạp giơ tay lên, lần nữa đã chỉ cái phương hướng mà trước đó hắn đã chỉ.

Chắc chắn, không nghi ngờ.

Âm thanh hắn đang run rẩy, dường như mang theo chút ý khóc, hắn nói: “Ta thật sự không muốn chết, ta có người muốn gặp, ta muốn gặp lại hắn lần nữa.”

Dương Lệ Nghiệp một lời không nói mà nhìn hắn, suy nghĩ nửa khắc sau đó lật người lên ngựa, mang theo binh lính hướng phương hướng Tiêu Dư An chỉ đuổi đi.

Ở lúc đó, ai cũng không biết, đầu cùng của phương hướng mà Tiêu Dư An không buông không bỏ chỉ, là vách núi cao dựng đứng căn bản không có đường đi.

Và ở hướng ngược lại, Trần Ca cõng theo Án Hà Thanh đang ra sức mà chạy nhanh.

Tiêu Dư An dùng cái tay không có bị thương nửa ôm lấy chính mình, hắn còn đang lẩm bẩm: “Ta thật sự… thật sự… rất muốn… gặp lại hắn lần nữa.”

Lời nói đơn mỏng dần dần tiêu tan trong không trung đêm tối lạnh giá, *sa đà tam thiên phù thế, có nhiều là ngôn hành bất nhất, nhiều hơn nữa là ngôn bất do trung*.