Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 189: Là người hay là ma?



Hai người tạm thời được kéo đi nhưng không khí càng lúc càng căng thẳng.

"Hôm nay dù thế nào ta cũng phải đuổi Mục Kinh Trập ra ngoài, bọn trẻ phải do chúng ta nuôi dưỡng!"

"Muốn động đến mấy đứa trẻ, không có cửa, hôm nay nhất định phải đánh thắng tôi!" Mục Kinh Trập không nhúc nhích.

"Đánh đấm cái rắm, ta không quan tâm ngươi nói gì, trả lại bọn trẻ cho bọn ta. Nếu ngươi không trả, ngày mai ta sẽ kiện ngươi về tội bắt cóc con cháu Thiệu gia!"

"Cho dù là mẹ kế, nhưng tôi vẫn là mẹ của bọn nhỏ, bà kiện tôi thì tôi sẽ kiện ngược lại bà tội ngược đãi trẻ con."

Mục Kinh Trập không hề nhân nhượng, Triệu Lan cũng không chùn bước: "Hừ, ngươi là mẹ mà vẫn đi dụ dỗ em trai chồng, còn không sợ dạy hư bọn trẻ sao!"

Triệu Lan nhìn Thiệu Kỳ Dương đứng bên cạnh Mục Kinh Trập, lại chửi rủa một tiếng, hai mắt của Thiệu Kỳ Dương đỏ bừng, nghe đến đây, rất muốn 'vò mẻ không sợ rơi', nói thẳng ra tâm tư của mình là anh thật sự thích Mục Kinh Trập, muốn cùng cô nuôi dưỡng đám trẻ Thiệu Đông.

Một khi Triệu Lan nói ra lời này, Kinh Trập cũng sẽ bị mọi người bàn tán, chi bằng bây giờ trực tiếp nói ra! Thiệu Kỳ Dương cầm sợi dây chuyền trong tay, vừa định lên tiếng đã nghe thấy giọng nói của Thiệu Đông vang lên.

"Mẹ không có, mẹ còn muốn làm mai cho chú nhỏ, đừng có nói xấu mẹ nữa!"

Thiệu Đông vừa dứt lời, Lý Phương và Lý Chiêu Đệ lập tức ủng hộ: "Đúng vậy, không nói được thì câm miệng!"

Lời nói của Thiệu Kỳ Dương nghẹn ở trong cổ họng.

Triệu Lan nhìn Thiệu Kỳ Dương một cách khinh miệt: "Bây giờ còn muốn phủ nhận điều đó, con mắt tôi cũng không mù, người nên câm miệng là các người. Mục Kinh Trập, mau cút khỏi đây, đừng không biết xấu hổ mà ở lỳ trong nhà của ta, còn cướp cháu của ta, nếu ngươi có bản lĩnh thì tự mình sinh con đi!"

Triệu lan không biết từ khi nào đã cầm một cục đá trong tay, ném thẳng về phía Mục Kinh Trập.

Đầu của Mục Kinh Trập bị cục đá đập mạnh vào, đau nhức.

Sau tiếng hét của Lý Chiêu Đệ và hô hào của mọi người, Mục Kinh Trập nhìn cục đá trên mặt đất, ánh mắt trầm xuống, không nói hai lời cúi xuống nhặt lên và ném trở lại.

Triệu Lan còn đang đắc ý, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị ném trúng đầu.

Sức lực của Mục Kinh Trập không phải chuyện đùa, Triệu Lan cảm thấy đầu mìn kêu ong ong, cả người trực tiếp ngã xuống đất, đầu bị sưng vù lên.

Trên trán Mục Kinh Trập có vết ửng đỏ, nhưng Triệu Lan vừa nhìn đã thấy nghiêm trọng hơn, vừa đỏ lại vừa xanh, xét về kích thước và mức độ nghiêm trọng, thì còn tệ gấp ba lần Mục Kinh Trập, hoàn toàn không thể nhìn ra là bị đá đập vào.



Đều là đá đập trúng, nhưng khác nhau một trời một vực.

Triệu Lan ngồi dưới đất ngây người một lúc mới hoàn hồn lại, cảm thấy đau đớn lập tức kêu lên.

"Giết người rồi!"

Tiếng hét đầy mâu thuẫn bùng phát: "Được lắm! Còn đánh trả!"

"Đánh thì đánh."

Hai bên dường như sắp xông lên đánh nhau, Mục Kinh Trập đẩy bọn trẻ cho Lý Phương và Lý Chiêu Đệ, vừa khởi động cổ tay chuẩn bị chiến đâu thì nghe thấy ngoài cửa truyền vào một tiếng hét lớn: "Dừng tay!"

Tiếng hét to lấn át sự ồn ào bên trong, vang vọng bên tai mọi người, Triệu Lan nghe thấy liền sững sờ, cảm giác rất quen thuộc, khi mọi người cùng nhau nhìn ra bên ngoài, thấy một bóng người đứng ở cửa.

Thân hình cao lớn, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt nghiêm nghị, mặc áo khoác ngoài, dưới chân mang theo một túi hành lý thật to, không biết đã đứng ngoài cửa từ lúc nào.

Sắc mặt hắn tràn đầy âm trầm nhìn Mục Kinh Trập thật lâu, cuối cùng chuyển qua trên mặt Triệu Lan: "Hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng, đây là nhà của Mục Kinh Trập, không ai có thể đuổi cô ấy đi."

Mục Kinh Trập nhìn người vừa mới nói, điên cuồng nhớ lại ký ức của nguyên chủ, người này rất quen thuộc... Đây không phải là người tên Thiệu Kỳ Hải trong ký ức sao?

Không phải Thiệu Kỳ Hải đã chết rồi sao? Làm sao có thể sống sờ sờ ngay trước mặt cô thế này? Hắn chưa chết sao?

Mục Kinh Trập dụi dụi con mắt, thầm nghĩ nhất định là nhìn lầm, hoặc là nguyên chủ nhớ lầm, đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

"Ma!"

Tiếng hét kinh thiên động địa, mọi người đang sững sờ sau khi nhìn thấy người đó cũng hét lớn lấy lại tinh thần.

Người hô là Lý Chiêu Đệ, bởi vì bà đã bị dọa sợ.

Nhưng là đám người Triệu Lan mới thật sự kinh ngạc, Triệu Lan kêu lên một tiếng, bủn rủn ngã trên mặt đất, nhìn Thiệu Kỳ Hải đột nhiên xuất hiện ở cửa: "Kỳ Hải, ngươi..."

Môi bà ta run rẩy, cả người chột dạ và sợ hãi, bà ta không thể không sợ, đang làm chuyện xấu để âm mưu hại con của Thiệu Kỳ Hải thì hắn đột nhiên xuất hiện.



Thiệu Kỳ Vân hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, run rẩy đến mức không nói được lời nào, chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Anh đừng tìm em, anh đừng tìm em, tìm mẹ đi, tất cả đều là ý của mẹ..."

Cô ta từ lâu đã quen đùn đẩy trách nhiệm, bộ dáng đắc ý vừa rồi đã biến mất.

Vốn dĩ hành vi của Thiệu Kỳ Vân đã đủ kỳ lạ, nhưng cuối cùng điều đó chẳng là gì cả, bởi vì có những người chật vật hơn cả Thiệu Kỳ Vân.

Đó chính là anh cả Thiệu và chị dâu Thiệu, lúc trước hắn còn dõng dạc kêu cây ngay không sợ chết đứng, bây giờ đã quỳ rạp xuống, còn chưa kể, mọi người nhìn xuống dưới chân anh cả Thiệu đã xuất hiện một vũng nước.

Kèm theo một mùi khai, mọi người mới nhận ra rằng anh cả Thiệu đã sợ đến nỗi tè ra quần.

Trong đám người có người kêu lên: "Vậy mà sợ tè ra quần? Không phải nói là không sợ sao?"

Ban ngày ban mặt gặp ma quỷ, đám người rất muốn chạy đi, nhưng dù sao thấy bộ dạng đó của anh cả Thiệu, ma quỷ chắc chắn đã tìm đến hắn, cũng không tìm đến bọn họ cho nên cũng không cần sợ hãi.

Mọi người thảo luận ầm ĩ, nhưng anh cả Thiệu không nghe lọt ta lời nào, trong lòng hắn sớm đã có bóng đen, bình thường giả vờ giả vịt, bây giờ đã lộ nguyên hình, sau khi run rẩy bắt đầu dập đầu xin lỗi.

"Em hai, anh sai rồi, anh không nên bởi vì vết thương ở chân mà chèn ép em và em ba, là do mẹ một mực nói, anh không thể không đồng ý."

"Anh không phải cố ý phớt lờ mấy đứa Thiệu Đông, tất cả đều do mẹ làm, em yên tâm, sau này anh sẽ bù đắp cho chúng. Anh tuyệt đối sẽ không làm hại bọn chúng, những quần áo đồ ăn của đám Thiệu Phúc anh cũng sẽ trả lại hết, anh cũng sẽ không tiếp tục lấy tiền nuôi dưỡng các con của em, anh sẽ đối xử với bọn chúng thật tốt, cho nên em hãy mau đi đi."

Thiệu Kỳ Hải: "....."

Hơn một năm, sau khi giải quyết sự việc dứt điểm, cuối cùng hắn có thể quay về nhà và lấy lại thân phận của mình.

Lẽ ra hắn phải thông báo trước, nhưng hắn nghĩ mình không thể nói rõ ràng, còn không bằng trực tiếp quay về gây bất ngờ cho người nhà.

Bây giờ hãy nhìn xem, đúng là một sự ngạc nhiên, giống như một cú sốc từ trên trời rơi xuống.

Hắn không hề biết người anh cả thật thà lại làm ra chuyện như vậy, nếu không phải chết một lần, có lẽ hắn sẽ không bao giờ biết được, không bao giờ nhìn rõ sự tình sao?

Thiệu Kỳ Hải suy nghĩ rồi cười giễu cợt, hắn khịt mũi.

Thiệu tổng nghe vậy càng thêm sợ hãi: "Anh thật sự sai rồi, em hai, lúc trước là anh đã sai rồi, sau khi em chết anh không nên xem bọn nhỏ là những thứ vướng víu, để bọn chúng tự sinh tự diệt, cũng không nên nhìn bọn chúng có tiền đồ, nghe lời mẹ đến cướp chúng về, để bọn chúng kiếm tiền nuôi chúng ta. Anh đã sai rồi, xin em đi đi."

Hắn đã sớm nghe Giang Phong nói qua sự việc, nhưng chính tai mình nghe thấy, vẫn là vô cùng kinh ngạc: "Đúng là anh trai tốt của tôi."