Xuyên Sách: Nam Chính Muốn Cùng Tôi Yêu Đương

Chương 12: Muốn Cậu Là Của Riêng Tôi



Buổi sáng hôm sau Mộc Ý Vãn thức dậy rất sớm, nhìn bản thân phản chiếu trong gương có chút bơ phờ vì tối cô không thể ngủ được! Nhìn xuống đôi môi của mình gương mặt cô có chút ửng hồng.

Nhớ đến cảnh trong xe bị Phó Lãng cưỡng hôn cô thật sự xấu hổ không dám nhìn mặt cậu nữa, sau khi nụ hôn kết thúc Phó Lãng liền gục xuống vai cô cảnh cáo "Còn chơi trò trốn với tôi! Tôi liền hôn cậu trước mặt mọi người", dưới sự ép buộc này nếu cô từ chối chẳng khác nào tìm đường chết nên gật đầu một cái. Ổn định hơi thở Phó Lãng mới giải thoát cho cô lên nhà, có sự đặc ân này cô chạy nhanh lên nhà không hề quay đầu lại, vừa vào nhà cô liền phi thẳng lên giường liền trốn dưới chăn không ló đầu ra, gương mặt cô hiện giờ rất đỏ. Những lời cậu nói lúc đó là đang tỏ tình với cô phải không? Càng suy diễn tim cô càng đập nhanh hơn, cô ép bản thân không suy nghĩ đến việc đó nữa, một lúc sau lại nghe tiếng mở cửa và tiếng của ba Mộc, vì sợ ba Mộc phát hiện ra nên cô giả vờ ngủ.

Đến khi căn nhà tối om Mộc Ý Vãn mới lò đầu ra ngoài và cũng thức trắng đêm tới sáng vì bận suy nghĩ về những lời của Phó Lãng.Bước ra khỏi phòng ba Mộc nhìn gương mặt bơ phờ của cô thì lo lắng không thôi

" Con không sao đâu người đừng lo!"

" Nếu khó chịu thì phải nói với ba đấy!"

" Dạ vâng."

Mộc Ý Vãn vừa xuống nhà liền thấy một chiếc xe đậu trước chung cư, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc mặt cô bất giác đỏ lên, cô tính giả vờ không thấy định bước đi tiếp, nào ngờ người trong xe kéo cửa kính xuống lên tiếng:

" Lên xe!"

Nghe giọng của Phó Lãng thành công cho bước chân cô dừng lại, cô có chút sợ hãi nhưng vẫn không dám kháng cự miễn cưỡng cắn chặt môi đi vào trong xe ngồi với cậu, đúng lúc này ba Mộc cũng vừa xuống nhà lại thấy cảnh này, ông nhíu mày nhìn chiếc xe sang trọng đang chạy đi, đến khi khuất bóng ông vẫn chưa thoát được mớ hỗn độn trong đầu.

Ở trong xe Mộc Ý Vãn cảm nhận được ánh mắt có chút kì lạ của người lái xe, dường như ông ấy đang quan sát cô. Phó Lãng cũng nhìn ra điều này nhướng mày nhìn vào kính chiếu hậu, người lái xe nhìn thấy ánh mắt ấy liền giật mình chuyên tâm lái xe của mình.

" Xích lại đây!"

" Tôi ngồi ở đây là được rồi."



" Tôi không có kiên nhẫn."

Thấy bản thân đuối lý Mộc Ý Vãn mới từ từ ngồi sát vào người Phó Lãng, nhưng cậu cảm thấy vẫn còn chưa đủ thỏa mãn nên choàng tay qua eo cô, giúp cô gỡ bỏ balô rồi ôm cô ngồi lên đùi của mình, cậu vùi đầu vào hõm cổ để hít lấy mùi hương trên người của cô. Người cô rất mềm mại cho cậu không muốn buông cô ra mà càng siết mạnh hơn.

Động tác của Phó Lãng quá nhanh chờ cô phản ứng lại đã ngồi trên đùi của cậu, người lái xe phía trước cũng khá bất ngờ với hành động này. Mộc Ý Vãn có chút xấu hổ muốn đẩy cậu ra nhưng không đủ sức lực, đôi tai của cô đã đỏ ửng lên còn vô cùng nóng.

Đêm hôm qua sau cậu đã xác nhận được tình cảm của mình, cậu muốn giam giữ cô bên mình. Khi cảm nhận được vị ngọt trên đôi môi cô, cậu rất muốn nó chỉ thuộc về một mình cậu, chỉ có cậu mới được phép thưởng thức nó, những người khác đều không xứng đáng, cho nên từ đêm đó cậu không cần biết cô có đồng ý hay không, những thứ cậu muốn có nhất định sẽ mãi thuộc về cậu.

Cái ôm của Phó Lãng càng siết chặt hơn như muốn khảm cô vào lòng, cảm nhận cái ôm cô khi nãy còn buồn ngủ nhưng hiện giờ cô chẳng còn tâm tình để ngủ nữa, cậu không nói gì chỉ giữ tư thế ôm cô cho đến trường. Chiếc xe dừng lại, người lái xe không biết có nên thông báo với cậu không, lỡ như phá hỏng việc tốt của cậu thì ông không biết có sống nổi với thiếu gia ác ma này nữa không?

" Thiếu gia đã đến trường rồi!"

" P..hó Lãng buông tôi ra đến trường rồi!"

" Một chút nữa."

" Sẽ trễ giờ mất!"

Lúc này Phó Lãng mới ngước mặt lên nhìn gương mặt thiếu nữ trước mặt, dừng mắt đến đôi môi xinh đẹp kia, yết hầu của cậu khẽ lên xuống vài nhịp. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của đối phương cô âm thầm nuốt nước bọt, cô biết ánh mắt kia không đơn giản chút nào.

" Hôn tôi một cái tôi sẽ buông."



Người lái xe ngồi phía trước nghe xong như muốn bùng nổ, gương mặt cố gắng kìm nén coi như bản thân là kẻ mù kẻ điếc, Mộc Ý Vãn thì mất bình tĩnh hơn, gương mặt cô đã đỏ bừng lên, sao cậu lại vô sĩ như vậy, còn trước mặt người lớn nói những lời này.

" Sẽ trễ giờ mất! Cậu buông tôi ra đi."

" Tùy cậu lựa chọn!"

Mộc Ý Vãn hít một hơi sâu rồi hôn lên má cậu một cái, thấy cậu đã buông lỏng tay cô nhân cơ hội chạy ra ngoài phi nhanh vào trường. Nhìn người đang cố gắng sức để chạy trốn kia, đôi môi khẽ nhếch mép, lúc này cậu mới nhìn vào kính chiếu hậu.

" Hôm nay ông thấy những gì?"

" Không thấy gì hết! Hôm nay tôi không thấy gì hết."

" Tốt!"

Người lái xe thấy Phó Lãng bước đi lúc này mới nhẹ nhõm cả người, ông cảm thấy tội cho cô bé kia vì đã trúng tầm ngấm của thiếu gia ác ma nhà ông! Ông là người phụ trách lái xe cho Phó Gia mấy chục năm nên ông biết tính tình của từng người trong nhà họ Phó.

Phó Lãng từ nhỏ đã thông minh hơn người, lúc nhỏ vẫn còn ngoan hiền nhưng lớn lên một chút đã bộc lộ cái tính ngang tàn của mình, ông nhớ có một lần người hầu nữ lên dọn dẹp phòng cho cậu nhưng vố ý làm rớt con đồ chơi yêu quý của cậu, lúc đó người hầu nữ vô cùng hối lỗi còn quỳ xuống xin tha, cậu trước mặt mọi người thì tha lỗi cho cô ta còn bảo rằng lần sau chú ý một chút nhưng ánh mắt cậu lúc nào cũng dán lên đồ chơi đang đổ vỡ của mình.

Đến tối, ông ra vườn để lấy đồ lại thấy Phó Lãng đang ở cùng với người hầu kia, không biết cậu nói gì mà cô ta khóc vô cùng thảm thiết còn van xin liên tục nhưng cậu lại nở một nụ cười quỷ dị rồi trực tiếp đưa tay bẻ gãy tay người hầu kia, ông đứng nép sau bức tường sợ hãi muốn đến giúp đỡ nhưng chân ông dường như tê không bước đi nổi, một lúc sau liền có vài người mặc áo đen lôi người hầu gái đi, ông không biết họ đem cô ta đi đâu.

Chuyện này đến sáng ông cũng chẳng dám kể với ai và còn nghe tin là người hầu kia đã xin nghỉ việc để về quê của mình, ông nghĩ chắc chuyện này đã kết thúc nhưng vài ngày sau ông đã nghe được một tin của người hầu khác nói rằng người hầu trên đường về quê đã bị tai nạn gãy cả hai tay, suy nghĩ lúc này của ông chuyện này nhất định có liên quan đến cậu.

Không đợi ông hết nghi ngờ thì Phó Lãng đã đến tìm ông về vụ việc tối đó, thì ra cậu cũng phát hiện ra ông đứng nhìn lén, cậu cũng thừa nhận về vụ của người hầu kia là do cậu làm và cũng cảnh cáo ông việc gì nên nói việc và gì không nên nói, khi đó ông rất sợ không ngừng hứa đủ kiểu với cậu nên cậu mới tha cho ông một mạng. Nụ cười quỷ dị của Phó Lãng vẫn còn in đậm vào tâm trí của ông, mỗi khi nhớ lại ông liền cảm thấy lạnh sống lưng.