Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 146: Tìm Gặp Sở Tinh Hà



Lại kể chuyện Nguyễn Đông Thanh ở ải Quan Lâm.

Tuy cuộc gặp gỡ với tên thầy bói mập “Gia Cát Lượng” khiến tâm trạng của hắn tệ đi không ít, thế nhưng nó cũng nhắc cho Bích Mặc tiên sinh một việc mà hắn quên khuấy mất bấy lâu nay: hai câu thơ mà “Kiếm tiên” Sở Tinh Hà từng đọc lúc chặn đường cướp bóc.

Khi ấy, Nguyễn Đông Thanh vốn định trên đường từ Mỹ Vị sơn trang về sẽ ghé qua thôn ấy, hỏi chuyện Sở Tinh Hà. Song, việc này không có giá trị ưu tiên quá cao trong đầu Bích Mặc tiên sinh của chúng ta. Lại nói, trước và trên đường về cũng xảy ra bao nhiêu là chuyện. Thành thử, lúc đi qua thôn ấy, hắn hoàn toàn chẳng nhớ gì về kế hoạch khi trước. Mãi đến tận vừa rồi, khi đụng hàng một tên lừa đảo khiến Nguyễn Đông Thanh nghi ngờ cũng là người xuyên không giống bản thân, thì trí tò mò về hai câu thơ kia mới lại trỗi dậy.

Thôn xóm nơi hắn để Sở Tinh Hà và Đặng Không ở lại không tính là quá xa Quan Lâm. Nếu đi xe bò thì có lẽ Nguyễn Đông Thanh còn ngại, thế nhưng nếu nhờ Hồng Đô đằng vân xách hắn theo thì lại chẳng mất mấy thời gian, dù gì thì đằng nào cũng phải nhờ cô nàng đi theo hộ vệ.

Tính toàn tươm tất, Nguyễn Đông Thanh chọn một buổi hắn không có tiết dạy, chuẩn bị lên đường. Trước khi đi, hắn cũng không quên dặn Cố Văn dùng Lưu Ảnh Thạch ghi chép lại nội dung buổi dạy hôm ấy, để khi về sẽ xem lại sau. Cố Thi Âm nghĩ Bích Mặc tiên sinh vẫn còn đang thử thách nàng ta nên nào dám từ chối?

Vì có kế hoạch, nên hôm ấy Nguyễn Đông Thanh không ngủ nướng đến trưa, nhưng cũng phải đâu đó quãng giờ Tỵ (1), hắn mới cùng Hồng Đô lên đường. Hai người đằng vân thẳng đến thôn xóm nọ, không hề giấu giếm tung tích, nên cũng có không ít kẻ hữu tâm để ý đến. Mà trong số này, có hai người đã hạ quyết định âm thầm đi theo phía sau.

[1: giờ Tỵ là từ 9h-11h sáng theo cách tính giờ hiện nay]

Còn cách xóm nọ một quãng khá xa thì Hồng Đô đã cau mày, báo cáo:

“Tiên sinh, hình như đang có đánh nhau tại địa điểm chúng ta đang tới!”

Nguyễn Đông Thanh nghe vậy thì giật mình, đoạn nói:

“Mau đáp xuống gần đó rồi đi xem tình hình!”



Kỳ thực, nếu không có Hồng Đô đi cùng, Nguyễn Đông Thanh khả năng cao sẽ quay xe lánh nạn. Nhưng khi không quá lo lắng về chuyện tính mạng của bản thân thì tính tò mò của Bích Mặc tiên sinh lại thắng thế. Tuy nhiên, hắn vẫn dặn Hồng Đô không hạ xuống quá gần, để nếu tình hình bất lợi, thì còn có thể tùy cơ ứng biến. Cô mèo máy theo y lệnh mà hành động, hai người đáp xuống ở sau một ngôi nhà ở rìa làng, rồi mới rảo bước đi về phía đám đông.

Chỉ thấy nơi đây có kẻ đứng, người quỳ, nhìn rất hỗn loạn. Đám đông vây quanh một người ngã dưới đất, trước ngực y có lỗ máu. Nguyễn Đông Thanh lại gần, nhòm được vào trong thì liền tá hỏa: kẻ nằm dưới đất đang thoi thóp không ai khác chính là mục đích của chuyến đi này của hắn: Sở Tinh Hà. Phía trước lão ta, dân làng như dàn thành hàng ngang che chắn. Cách một quãng, một đám quái nhân, kẻ bụng to, kẻ nanh dài, với đủ loại màu da xanh đỏ tím vàng đang bao vây lấy một lão ăn mày. Trong tay lão ta còn giữ một đứa bé đang kêu khóc. Đám quái nhân này kỳ thực Hồng Đô đã từng nhìn thấy, ngoại trừ đám quỷ từng ca hát nhảy múa với Lý Trầm Châu ở trong rừng hồi mấy tháng trước ra thì còn ai vào đây nữa? Còn lão ăn mày hẳn nhiên là Đặng Không.

Để hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây lúc này, phải kể lại những chuyện ở thôn này trong vòng mấy tháng nay, kể từ khi đám Nguyễn Đông Thanh rời khỏi đây...

oOo

Sở Tinh Hà sau một ngày ngẫm nghĩ, đã quyết định nghe theo lời Nguyễn Đông Thanh, tu chí làm lại cuộc đời.

Lão ta nói chuyện với trưởng thôn, rồi dừng một túp lều nhỏ cho bản thân và Đặng Không ở bìa làng. Từ ngày hôm đó, hai người họ trở thành thành viên của thôn nhỏ ấy. Sáng sáng vào rừng kiếm củi, chiều chiều phụ giúp các việc lớn nhỏ trong xóm.

Cuộc sống nhàn tản này khiến Sở Tinh Hà vui vẻ, nhưng lại khiến Đặng Không bất mãn. Và đó cũng là vết rạn đầu tiên trong quan hệ của hai kẻ từng xưng huynh gọi đệ, coi nhau như anh em ruột thịt này...

Sở Tinh Hà tuy đã bị phế hết tu vi, nhưng dù gì cũng từng là người luyện võ, thành thử, sức lao động của lão không kém thanh niên trai tráng là bao. Mấy lần dã thú tới, lão cũng ra tay đuổi chúng đi. Lại thêm, sau khi quyết định làm lại cuộc đời, tâm kết trong lòng bao lâu của lão được cởi, tính tình của lão cũng trở nên hồ hởi dễ gần. Thế là, chả bao lâu cả cái thôn đã quý lão như người nhà.

Lúc rảnh tay, họ Sở còn thi thoàng dạy võ phòng thân cho đám trẻ trong thôn, cũng như chỉ giáo thêm cho mấy gã thợ săn, tiều phu, nên lại càng được dân làng yêu quý.

Đặng Không thấy vậy thì càng không vui. Theo lão ta thấy thì Sở Tinh Hà đã lâm vào “chán trường” mà “thoái chí”, “sa đọa” bởi ảnh hưởng của đám phàm nhân thôn này mà “đánh mất đi bản tâm”. Tuy lão ta không nói thẳng điều này ra, nhưng việc quan hệ của hai người họ ngày một xấu thì cũng không thể tránh khỏi.

Sở Tinh Hà thấy Đặng Không khác lạ thì lại chỉ nghĩ người huynh đệ này chưa quen nếp sống mới, cần thêm chút thời gian để điều chỉnh, nên cũng cố khuyên bảo, giúp đỡ. Thế nhưng lão nào có biết mình càng cố giúp thì lại càng trở thành cái gai trong mắt họ Đặng.



Thế rồi, đến một ngày, có hai kẻ một béo một gầy đến tận nhà tìm gặp hai người họ...

Hai kẻ này chính là hai con quỷ đói được Nghiêm Hàn sai phái ở lại Quan Lâm âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Bích Mặc tiên sinh. Thời gian này, Nguyễn Đông Thanh rời đi kinh thành, nên chúng mới nhận lệnh từ Đế Mộ đến chiêu mộ hai người Sở, Đặng.

Bốn người trò chuyện to nhỏ rất lâu, cuối cùng Sở Tinh Hà đuổi hai con quỷ đói đi. Lão ta đương nhiên không biết, hành động của mình ngày đó cũng là giọt nước tràn ly, dẫn đến kết cục bi thảm của bản thân về sau này.

oOo

Cũng quãng thời gian ấy, còn phải kể chuyện của đám quỷ rừng.

Nói về quỷ rừng, ở Huyền Hoàng giới có một truyền thuyết. Từ lâu lắm rồi, rất lâu trước Phản Thiên chi chiến, từng có một cuộc chiến khác quyết định vận mệnh thế giới. Trong cuộc chiến này, nhân tộc đã phải đánh với quỷ tộc. Khi ấy, có những kẻ thuộc nhân tộc nhưng đã lâm trận bỏ trốn, hay tệ hơn, đầu hàng quỷ tộc. Sau khi nhân tộc giành chiến thắng, những kẻ phản bội này đã bị thiên đạo trừng phạt, biến thành một đám quái nhân xấu xí. Ấy chính là nguồn gốc của tộc quỷ rừng. Đám quỷ rừng này vì bị thiên đạo bỏ rơi nên muốn tồn tại cần ăn thịt uống máu người. Cũng vì vậy, quỷ rừng bị người của Huyền Hoàng giới căm ghét, hễ gặp là ai cũng có nghĩa vụ đuổi giết. Đương nhiên, khác với Phản Thiên chi chiến là một cuộc chiến được sử sách chép lại, Nhân – Quỷ chi chiến không hề có bất cứ ghi chép nào. Thậm chí, theo như sử gia, nếu Nhân – Quỷ chi chiến thật sự từng xảy ra, thì nó phải diễn ra từ mấy trăm năm trước thời của Phạt Hải Kiếm Thánh – người đã phát hiện ra sự tồn tại của quỷ tộc. Thành thử, bao nhiêu phần của truyền thuyết này là sự thực,. bao nhiêu phần là bịa đặt thì khó mà nói được. Chỉ biết, quỷ rừng bị nhân tộc căm ghét, săn giết thì là thực.

Thế nhưng, việc đàn quỷ rừng sống gần thôn này xưa nay chưa từng hại người thì không chỉ người trong thôn, mà cả Hồng Đô cũng biết. Nếu không phải vậy, thì cũng đã không có chuyện đêm hôm trước với Lý Trầm Châu. Thành thử, muốn hiểu tại sao đám quỷ rừng lại đang bao vây Đặng Không, thì phải kể chuyện xảy ra ở một ngôi miếu hoang độ hơn một tháng trước.

Một nhóm đệ tử của Chân Võ giáo vì bắt cóc người không nên bắt mà bị Bạch Sầu Phi giết sạch, xác chất la liệt khắp miếu. Người của Kiếm Trì khi ấy phần vì vội lo cứu người, phần vì dù gì Chân Võ giáo cũng là kẻ thù, nên đều rời đi luôn. Việc Trần Thanh Lãng nhắn người ở thôn gần đó thu xếp chôn cất cho những kẻ xấu số đã là tử tế lắm rồi. Thế nên, đương nhiên lão ta cũng không hỏi thăm để mà biết, khi người thôn ấy đến được miếu hoang, thì xác đám đạo sĩ Chân Võ đều đã không còn ở đó.

Việc thi thể của Chân Võ giáo biến mất lại trùng hợp có liên quan đến đám quỷ rừng sống ở gần ải Quan Lâm. Tuy việc quỷ rừng ăn thịt uống máu nhân loại để sống chưa xác định được thực hư, thế nhưng việc chúng có khứu giác mẫn cảm với máu người thì lại có thực. Đám quỷ rừng đêm về rừng múa hát nhảy múa, rồi vào hang ngủ, nhưng ban ngày thì lại có thể đi xa cả ngàn dặm để kiếm ăn. Khi ấy vô tình thấy xác đám đạo sĩ Chân Võ, nên đã thương tình, mang về rừng chôn.

Khi đàn quỷ về rừng, có một cái bóng vắt chân lên cổ mà bỏ chạy. Quỷ rừng sớm cũng đã quen với việc con người sợ chúng, nên cũng không nghĩ gì nhiều. Chỉ là, khi chúng chuẩn bị đào đất để chôn đám đạo sĩ phái Chân Võ, thì liền phát hiện ra một cái hố đã được đào sẵn, cùng một người thoi thóp nằm gần đó.

Thì ra, kẻ bị dọa sợ, bỏ trốn ban nãy vốn đang có ý định chôn người bị hắn hại, để phi tang. Mà người này, may nhờ gặp được đám quỷ rừng nên mới được cứu mạng. Sau khi chôn cất đám đạo sĩ, lại cứu tỉnh người chúng tìm được, đám quỷ rừng đưa anh ta về trước thôn gần đó. Người dân thôn này sớm đã quen việc quỷ rừng đưa người gặp nạn trong rừng đến thôn, nên cũng chẳng ai lạ gì, bèn đưa anh ta vào trong chăm sóc.