Xuyên Nhanh: Phản Diện Quá Sủng Quá Mê Người

Chương 11



Ngày thứ hai, khi Thịnh Noãn đến trường, cô để ý thấy mấy người xung quanh nhìn mình có chút kỳ lạ, đặc biệt là mấy người chị em nhựa đó, bọn họ tụ tập nhỏ giọng thảo luận gì đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cô.

Một lúc sau, có người chạy về phía Thịnh Noãn, một người hất cằm: "Noãn Noãn, có người nói cậu giả vờ giàu có và xinh đẹp, kỳ thực là sống trong một căn nhà nhỏ cũ kỹ, tài xế đưa đón cậu là xe thuê hàng tháng, đúng không?"

Thịnh Noãn sửng sốt một chút, sau đó nhớ ra điều này cũng xảy ra trong cốt truyện gốc.

Chỉ là lúc đó nguyên chủ đầy khinh thường, trực tiếp tiết lộ số dư tài khoản của mình, khiến cho mọi người có mặt đều trấn động, liên quan đến tin đồn đều tự được làm rõ.

Nhưng giờ Thịnh Noãn không có ý định là điều này.
Cô biết được từ dịch vụ chăm sóc khách hàng là chuyện này do Thịnh Miên vô tình tiết lộ ra ngoài。

Cô nhận ra Thịnh Miên không hề xinh đẹp và dịu dàng như trong cốt truyện gốc, Thịnh Noãn nhận ra rằng, có thể tận dụng cơ hội này để khiến hai mẹ con Thịnh Miên cảm thấy cô và Thịnh Linh San không có tiền, điều đó cũng khiến Chu Như sẽ không thỉnh thoảng lại đến để chiến đấu với gió mùa thu.

Tiền hay không chỉ là phụ, mấu chốt là nó quá phiền phức, cô phải tập trung vào nhiệm vụ, và chẳng thèm để ý đến hai mẹ con kia.

Cũng chính vì điều này mà Thịnh Noãn đập bàn, tỏ vẻ như lời nói dối bị vạch trần, lương tâm cắn rứt, nhưng vẫn cố chấp, cứng cổ nói lại: "Ai nói? Vớ vẩn!"

Nói xong, cô sải bước ra khỏi lớp học như muốn chạy trốn... Mọi người lập tức nhận ra tin đồn có thể là sự thật.
Thịnh Noãn không phải bạch phú mỹ( trắng, giàu, xinh đẹp), tất cả chỉ là giả vờ.

Biểu cảm của những người chị em nhựa kia đột nhiên thay đổi, họ bĩu môi khinh bỉ nhìn theo bóng lưng Thịnh Noãn.... Sau đó, sau khi tan học, họ không còn gọi Thịnh Noãn đi chung như trước nữa.

Thịnh Noãn căn bản cũng không muốn dây dưa qua lại với mấy người chị em nhựa này, vừa hay có thể thoát khỏi họ.

Trong giờ giải lao sau hai tiết học, Thịnh Miên đến tìm và gọi Thịnh Noãn ra ngoài.

Ở góc cầu thang, Thịnh Miên lấy hộp đựng trang sức đưa cho Thịnh Noãn, mỉm cười nói: "Noãn Noãn, mẹ tôi nhờ tôi đưa cho em sợi dây chuyền, xin hãy chuyển nó lại cho cô."

Thịnh Noãn khẽ nhướn mày, đưa tay đón lấy, lập tức nhận ra có vấn đề.

Chưa kể cô thừa kế kinh nghiệm và ký ức của nguyên chủ, từng thấy qua vô số châu báu... Ngay cả kinh nghiệm của bản thân nàng là một tiểu phú gia mới nổi cũng lập tức phát hiện chỗ không đúng.
Chu Như mượn một chiếc vòng cổ bằng đá quý, không thể nào nhẹ như vậy được.

Giây sau, Thịnh Noãn trực tiếp mở chiếc hộp ra, Thịnh Miên đứng đối diện sắc mặt hơi đổi.

Thịnh Noãn nhếch môi cười nửa miệng và trả lại chiếc hộp: "Không phải cái này."

Thịnh Miên có chút bối rối, nhưng không thể hiện ra mặt, ngược lại trong mắt lộ vẻ kinh ngạc: "Noãn Noãn, em như vậy là có ý gì, rõ ràng chính là cái này."

Thịnh Noãn lười nói nhảm với cô ta, nhét chiếc hộp vào lòng Thịnh Miên: "Muốn trả thì phải trả cái đã mượn."

Cô nói xong liền quay người định rời đi, Thịnh Miên thấy vậy vươn tay liền kéo lấy tay cô, đồng thời hung hăng lớn tiếng: "Noãn Noãn, em rốt cuộc là có ý gì? Đây rõ ràng là đồ chúng tôi mượn của cô, em bây giờ còn muốn như thế nào?"

Giọng nói của Thịnh Miên thu hút rất nhiều người tới, Thịnh Noãn bị cô ta cào vào da thịt đau đớn, lúc này, cô đột nhiên cảm thấy bàn tay của Thịnh Miên đang nắm tay cô trượt về phía sau, đồng thời trong mắt loé lên sự tính toán.

Thịnh Noãn nhướn mày rồi vung tay thật mạnh, ngay sau đó Thịnh Miên hét lên và ngã phịch xuống đất.

Các học sinh xung quanh đột nhiên náo loạn.

Một cô gái có mối quan hệ khá tốt với Thịnh Miên, chạy tới đỡ cô ta dậy và ngước mắt lên nhìn Thịnh Noãn: "Cô làm sao lại có thể động thủ?"

Thịnh Noãn cong môi cười, đi đến trước mặt Thịnh Miên, ngồi xổm xuống nhìn vào thẳng mặt cô ta: "Đau không?"

Vẻ mặt Thịnh Miên có chút nhợt nhạt...

Tất nhiên là đau.

Vốn dĩ cô ta chỉ muốn đóng kịch giả vờ ngã, không ngờ Thịnh Noãn lại nhân cơ hội này đẩy cô ta.

Các học sinh xung quanh đều nhìn hai người họ, Thịnh Miên cắn môi, quầng mắt đỏ lên: "Noãn Noãn, tại sao em lại làm như vậy?"

"Tại sao?"

Thịnh Noãn nhướn mày: "Không phải chị muốn giả vờ ngã xuống để tỏ ra yếu đuối sao? Tôi đang giúp chị trở nên hoàn hảo hơn. Nhìn xem, bây giờ ai cũng cho rằng chị ngây thơ yếu đuối...Chị không cảm ơn tôi sao?"

Thịnh Miên nghẹn ngào, trông càng đau khổ hơn: "Noãn Noãn, em..."

-------------

Hết chương 11.