Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 81: (13) Thế kỷ sao



“Thị trấn Diệp gia” trở nên nổi tiếng, cô không chỉ rất nổi tiếng ở khu dân thường mà mọi người đều ca ngợi “Diệp tiểu thư”, trong giới thượng lưu cũng có rất nhiều tin đồn, tại thời điểm khi tất cả mọi người đều đang giữ chặt tài nguyên trong tay mình thì có một người phân phát tài nguyên đó cho những người bình thường vô dụng nhất mà không cần hồi báo, chuyện này đã trở thành một câu chuyện khác thường và kỳ lạ trong miệng bọn họ, sôi nổi hỏi thăm “Diệp tiểu thư” là ai?

Thẩm Lan cũng nghe nói về danh tiếng của Diệp tiểu thư, cô còn biết khu rừng mà thiếu tướng quân Diêm Lịch đang khai hoang gần đây chính là của Diệp tiểu thư.

Thiếu tướng quân và Diệp tiểu thư?

Trong lòng Thẩm Lan đột nhiên sinh ra một loại cảm giác khủng hoảng không nói nên lời, so với những gì cô đã làm thì Diệp tiểu thư mới thực sự thu hút sự chú ý của mọi người.

Suy cho cùng, phóng tầm mắt ra nhìn khắp đế quốc hoặc thậm chí là so với các quốc gia khác thì ai có thể mở tài nguyên miễn phí cho dân thường giống như Diệp tiểu thư?

Ngay cả khi cô ra ngoài gần đây, hầu hết các bạn bè của cô đều đang thảo luận về cô ấy, thảo luận xem tại sao thiếu tướng quân lại mặc kệ nguy hiểm giúp đỡ Diệp tiểu thư khai hoang? Không phải bọn họ có mối quan hệ đặc biệt nào đó chứ? Là do Diệp tiểu thư rất xinh đẹp? Rất có tài? Gia thế rất tốt? Hay là đầy đủ lòng tốt và đặc biệt? Nên mới thu hút sự chú ý của thiếu tướng quân?

“Vậy thì cô ấy đã thành công, bây giờ đi đâu cũng có thể nghe thấy mọi người nói về cô ấy!”

“Cô ấy cũng dám bỏ, một ngọn núi lớn như vậy mà lại mở ra cho người thường?”

“Nhưng mà bồi dưỡng thêm quân đội riêng không phải tốt hơn sao?”

“Điều này chứng tỏ Diệp tiểu thư có một trái tim nhân hậu, có lòng từ bi to lớn.”

Cô hụt hẫng khi nghe thấy, muốn phản bác nhưng lại không nói nên lời. Hơn nữa từ sau lần cô tự mình đến phủ tướng quân xin gặp thì đã vài tháng rồi cô chưa gặp anh, cô hẹn anh mấy lần nhưng anh đều thất hẹn, cô cũng từng đến cửa hỏi thăm nhưng mỗi lần anh đều có việc, thật sự gặp mặt một lần cũng chưa từng.

Cô không tránh khỏi thất vọng và buồn bực, cô còn tưởng thiếu tướng quân vốn chính là người không hiểu phong tình, trong lòng chỉ có thiết huyết nam nhi(*) quốc gia thiên hạ, anh vẫn chưa thông suốt, không biết nhi nữ tình trường nên sẽ có phản ứng như vậy, cô cũng có thể giải thích được, dù sao bên cạnh anh chưa từng có một người phụ nữ.

*Thiết huyết là ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, nam nhi là đàn ông con trai.

Nghĩ như vậy cuối cùng cũng cho cô một chút sự an ủi, cô có thể chờ, có thể từ từ tiến tới, cô tin Diêm Lịch sẽ nhìn thấy điểm tốt của cô.

Nhưng bây giờ lại xuất hiện một Diệp tiểu thư?

Thẩm Lan nhịn mấy ngày cuối cùng không nhịn được, hỏi thăm người trong nhà xem Diệp tiểu thư là ai? Gia thế như thế nào? Tại sao cô chưa bao giờ nghe nói về cô ấy? Cô có thể gặp cô ấy nếu muốn chứ?

Anh trai Thẩm Khánh của cô cau mày, có hơi khó xử và bất lực: “Thật ra bọn anh cũng đang tìm cô ấy.”

Không chỉ có bọn họ mà anh tin những gia tộc lớn đã tham gia buổi đấu giá kia đều đang tìm kiếm Diệp tiểu thư, nhưng thông tin về người này được Diêm gia bảo vệ quá kỹ càng, trước đó không hề được tiết lộ, bọn họ đoán người bán đấu giá《 Thiên Tự Văn 》rất có thể là Diệp tiểu thư trong lời đồn, từ khi cô mở tài nguyên rừng miễn phí thì cuối cùng bọn họ cũng tìm ra manh mối, chỉ là vẫn chưa thể xác nhận hoàn toàn, rốt cuộc truyền đến tin tức nói người có khả năng là Diệp tiểu thư nhất có thể là cô gái tiếp xúc gần nhất với Diệp Tiêu và Nguyên Khải.

Anh đã xem những bức ảnh do cấp dưới của anh chụp, Diệp Trăn cùng lắm chỉ mới 15-16 tuổi, cô rất gầy yếu, là một cô gái trầm tính sống nội tâm, nghe nói giáo viên và bạn học đều không thích cô, thành tích của cô cũng không tốt, thường xuyên xin nghỉ bệnh hoặc là trực tiếp không đi học, tóm lại, cô chỉ là một cô gái không muốn tiến bộ.

Một người như vậy không liên quan gì đến Diệp tiểu thư trong lời đồn.

Thẩm Lan ngạc nhiên nói: “Anh cũng đang tìm Diệp tiểu thư? Anh tìm cô ấy làm gì?”

Thẩm Khánh nói: “Anh có một số việc muốn hỏi cô ấy, còn em thì sao, em tìm cô ấy để làm gì?”

Thẩm Lan mím môi, rũ mắt buồn bã nói: “Em chỉ muốn gặp cô ấy một lần xem cô ấy có thật sự ưu tú giống như trong lời đồn hay không.”

Có thể biết văn tự cổ đại thì nhất định phải cực kỳ ưu tú, Thẩm Khánh nói: “Chắc cô ấy là một người phụ nữ rất ưu tú.”

Thẩm Lan hơi giật mình: “…… Ngay cả anh cũng nói như vậy?”

Thẩm Khánh nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ý cười: “Lan Lan, em đến hỏi anh về Diệp tiểu thư là giả, thật ra là muốn biết về việc của thiếu tướng quân có phải không?”

Thẩm Lan bĩu môi: “Không có đâu.”

Thẩm Khánh lắc đầu cười nói: “Lan Lan, thiếu tướng quân không phải người bình thường, nếu như không có lợi thì làm sao anh ta lại làm việc miễn phí cho người khác? Huống hồ việc khai hoang rất nguy hiểm, tốn thời gian công sức, chỉ cần không cẩn thận một tí là sẽ tổn thất 3000, thiếu tướng quân không phải là người xử trí theo tình cảm, sẽ không vì nụ cười của người đẹp mà đặt cược quân đội của mình?”

Thẩm Lan vui vẻ: “Cho nên giữa thiếu tướng quân và Diệp tiểu thư là quan hệ hợp tác? Anh ơi, có phải anh còn biết cái gì nữa hay không? Anh mau nói cho em biết đi!”

Thẩm Khánh nói: “Em đừng nghĩ nhiều, anh còn công việc phải xử lý, em chơi một mình đi, còn có viện nghiên cứu bên kia, nghe nói gần đây em không chuyên tâm nghiên cứu, như vậy không tốt đâu.”

Thẩm Lan nghe nói thiếu tướng quân và Diệp tiểu thư không thân thiết như bên ngoài đồn đãi thì trong lòng được an ủi không ít, lập tức tỏ vẻ sẽ chuyên tâm học tập, có kết quả nghiên cứu càng sớm càng tốt cống hiến cho gia tộc vân vân, tuyệt đối sẽ không phụ lòng bồi dưỡng và kỳ vọng của gia tộc, sau đó vui vẻ xách làn váy chạy đi.

Thẩm Khánh gõ mặt bàn, gọi hộ vệ bên người đến, ra lệnh nói: “Nghĩ cách mời Diệp Trăn đến đây.”

Dù có phải hay không thì anh cũng sẽ không bỏ qua một phần vạn cơ hội.

Mà bên kia, hai người Diệp Tiêu và Nguyên Khải vốn đang hài lòng với hiện tại đột nhiên bị Diệp Trăn khơi dậy cảm giác nguy cơ vô hạn, chưa kể càng ra sức làm việc chăm chỉ mà ngay cả khi sửa nhà bọn họ cũng sẽ đi giám sát một chút, hơn nữa còn chủ động yêu cầu xây tường dày hơn, cao hơn và dài hơn, tóm lại, nhất định phải cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn, biết đâu sau này bọn họ sẽ chuyển về đây sinh sống để bảo vệ khu rừng này thì sao? Xét đến sự an toàn của nơi ở, ngôi nhà không những phải được xây kiên cố mà tường phải đủ cao, đủ dày, thậm chí bọn họ đã bắt đầu nghĩ đến việc đào hầm tránh nạn ở chỗ nào chỉ để chuẩn bị cho những trường hợp khẩn cấp……

Suy nghĩ nhiều đủ thứ chuyện, tóc bị cào gãi rụng một đống, sợ khoai lang đến tay sẽ trốn thoát.

Diệp Trăn vẫn ung dung bình tĩnh, cô đưa toàn bộ châm pháp thêu thùa mà cô có thể nghĩ ra cho Trương béo, ngoài ra cô còn vẽ thêm vài mẫu sườn xám, đều là những kiểu mà lúc trước cô đã từng mặc, vẽ xong cũng coi như thuận buồm xuôi gió, mặc dù trong quá trình vẽ đã vứt không ít giấy vẽ nhưng cuối cùng vẫn có thể nhìn được. Sườn xám thêu mới thực sự thanh lịch và đẹp đẽ, ngày nay người ta theo đuổi văn hóa cổ xưa như vậy thì cô tin sườn xám sẽ lại càng khó cưỡng đối với những phụ nữ yêu cái đẹp, chưa kể trời sắp nắng nóng, vừa lúc thích hợp mặc.



Bây giờ cô đã không còn yêu cầu vật tư từ Trương béo, tất cả đều được đổi thành tiền cất trong số thẻ mới mở của cô, với ngọn núi này, sẽ có nhiều chỗ cần tiền hơn trong tương lai.

Bây giờ Trương béo rất thích hợp tác với Diệp Trăn, ngay sau khi nhận được bản thiết kế, ông lập tức cho người đi làm, rất nhanh gọn, ông còn nói với cô thị trấn Diệp gia không chỉ có danh tiếng rộng lớn trong khu vực dân thường mà còn được giới thượng lưu biết đến, tiếng tăm truyền xa như vậy đương nhiên không có gì không tốt, nhưng lúc này nhất định sẽ có rất nhiều người thông qua Diêm Lịch và thị trấn Diệp gia để tìm cô, mấy ngày gần đây cô phải cẩn thận không được chạy lung tung, chỉ sợ sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.

Diệp Trăn đồng ý, cô thật sự không chạy loạn, không phải ở nhà thì chính là trường học, cũng không có nơi nào khác để đi, nhưng tiếc là cô vừa mới đồng ý không lâu, khi đang bước vào nhà với đống vật tư trên lưng thì đã bị người ta đánh bất tỉnh bắt đi.

Thậm chí cô còn không kịp phản kháng, cô lập tức mất đi ý thức, tốc độ, sức mạnh và sự nhanh nhẹn của thân thể người tiến hóa không phải là thứ mà người bình thường có thể chống lại được, đương nhiên cô cũng không biết khi cô đang chống cự ra khỏi nhà thì lại có một nhóm người nhảy vào sân, hai bên vung tay đánh nhau, trong sân hỗn loạn còn kèm theo vết máu của người bị thương và thi thể để lại.

Người áo đen đang cõng Diệp Trăn thấy mình không địch lại thì lập tức bóp cổ Diệp Trăn, tàn nhẫn nói: “Nếu còn cử động thì tôi sẽ giết cô ta!”

Chỉ trong một khoảnh khắc do dự, một quả bom khói đã phát nổ, bọn họ nhìn thấy người đàn ông cõng Diệp Trăn biến mất trong làn khói.

Bọn họ tự biết việc bảo vệ không tốt là tội lớn nên hầu hết đều chia người ra truy tìm tung tích của Diệp Trăn, chỉ có một người quay về trình báo.

Diêm Lịch vừa nghe Diệp Trăn bị bắt cóc thì một tay đập vỡ cái bàn dày, khuôn mặt nghiêm nghị tái nhợt, lạnh lùng nói: “Lập tức tìm kiếm toàn bộ thành phố, phong tỏa tất cả các con đường chính, cấm hết xe bay muốn ra ngoài, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Người vi phạm, chết!”

“Vâng!”

Một loạt mệnh lệnh được truyền xuống, Diêm Lịch cũng lên phi cơ chiến đấu, phụ tá theo sau anh nói: “Chúng ta tìm kiếm Diệp tiểu thư với quy mô lớn như vậy thì liệu những người đó có thể giấu người sâu hơn không?”

Diêm Lịch: “Địch và chúng ta đã từng giao chiến với nhau, cho dù lúc trước bọn họ không thể xác định được thân phận của Diệp Trăn nhưng chắc chắn bây giờ cũng có thể biết cô ấy là ai.”

Hơn nữa anh phái người tìm kiếm vốn là muốn gây hoang mang dư luận, khiến cho đối phương nghĩ rằng anh cũng không biết Diệp Trăn đang ở đâu, do đó coi thường sự bất cẩn.

Nhưng anh đã sớm đặt máy theo dõi trên người Diệp Trăn, anh chỉ cần nhanh chóng đến bên cô là được.

Lại nói sau khi Diệp Trăn bị đánh bất tỉnh, cuối cùng cô cũng giật mình tỉnh dậy trong một hồi xóc nảy, đầu cô gục xuống, khí và máu cuồn cuộn, bụng cô áp vào bờ vai rắn chắc của người đàn ông áo đen, sự khó chịu khiến cho mặt cô đỏ bừng, thậm chí không nhìn rõ xung quanh là chỗ nào, cũng không thể nhìn rõ, tốc độ của người áo đen quá nhanh, giống như lúc trước khi Diêm Lịch ôm cô dịch chuyển tức thời, mặc dù người áo đen không nhanh bằng Diêm Lịch nhưng cũng không kém cạnh.

Cô chỉ biết chắc là nơi này rất hẻo lánh, bởi vì xung quanh yên tĩnh đến mức không thể nghe thấy một âm thanh nào.

Cô không giãy giụa mà chỉ yếu ớt nói: “Xin lỗi, tôi muốn nôn.”

Người áo đen: “……Đừng giở trò. Diệp tiểu thư yên tâm, chúng tôi sẽ không hại cô.”

Diệp Trăn là một người rất thành thật, cô không cãi lại mà trực tiếp ực một tiếng nôn trên lưng người đàn ông!

Người áo đen: “………………!!!”

Cuối cùng anh vẫn thả Diệp Trăn xuống, Diệp Trăn ngồi dưới đất thở thoi thóp, cô xoa bụng sờ gáy, hình như không có vết sưng hay vết thương, chỉ thấy đau.

Người đàn ông cố nén cơn buồn nôn cởi áo khoác ra, thậm chí không cần nhìn một cái đã trực tiếp châm lửa đốt quần áo của mình.

Diệp Trăn nhìn bộ quần áo cảm thấy rất đáng tiếc, cái này chắc là làm bằng da, trông rất dày, hẳn là có thể dùng để chống lại sát thương của một số loại vũ khí.

Cô nhìn ngọn lửa lớn trên mặt đất, lại nhìn người đàn ông đang đến gần mình, nhỏ giọng nói: “Tôi xin lỗi, bởi vì bị khiêng quá khó chịu mà anh lại không tin tôi……”

Người áo đen nhíu mày, anh đã trải qua nhiều cuộc chiến, trên quần áo đã dính đầy máu và bùn đất, những cái đó anh có thể chịu được, nhưng anh thật sự không chịu được bãi ói này.

“Diệp tiểu thư, đắc tội.”

Trước khi Diệp Trăn bị đánh gục một lần nữa, cô đã yêu cầu anh ta nhét một miếng vải vào miệng cô nếu anh ta không tin cô không nói cầu cứu, cô là người bình thường còn anh ta là người tiến hóa, sự phản kháng của cô chẳng qua chỉ là uổng công vô ích, hơn nữa hiện tại cô đã rất yếu rồi, cô chỉ muốn cho mình thoải mái một chút thôi. Người áo đen suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý, nhét một miếng vải vào miệng cô, sau đó tiếp tục khiêng cô chạy trên con đường hẻo lánh.

Diệp Trăn nhắm mắt lại, bởi vì khó chịu nên hô hấp ngày càng yếu, người áo đen lúc này không quan tâm được nhiều như vậy, anh cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, nhẹ nhàng lướt qua.

Có hai mươi người đi cùng anh nhưng trong đó đã có mười người chết trong sân, còn mấy người bị thương nặng cùng với anh tách ra hành động, những người còn lại đánh lạc hướng người truy đuổi để yểm trợ cho anh, bây giờ anh đang gánh vác trách nhiệm vô cùng nặng nề, dù có thế nào thì cũng phải đưa Diệp Trăn về bằng mọi giá! Cũng may cô gái này rất thức thời, không làm ầm ĩ nên đỡ cho anh không ít phiền phức, bây giờ anh chỉ cần nhanh chóng đến điểm hẹn là coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Ngay tại lúc anh đang dùng hết sức chạy trốn thì đột nhiên cảm thấy dưới lưng đau nhức, như là bị con muỗi đốt một cái, không phải rất đau cũng không phải rất ngứa, rất nhỏ đến nỗi có thể làm người ta xem nhẹ, căng thẳng trước mắt khiến trong đầu anh chỉ kịp lóe một tia nghi ngờ và cảm giác nguy cơ, nhưng sau một lúc, cuối cùng anh cảm thấy hai chân mình dường như không nghe lời, trở nên cứng đờ chậm chạp, cả người đột nhiên ngã xuống đất!

Diệp Trăn bị ném ngã, cô xoa xoa thân thể đau nhức bò dậy từ mặt đất, thấy người đàn ông áo đen đang nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc không dám tin! Anh giãy giụa muốn đứng dậy nhưng toàn thân tê dại không dùng được một chút sức lực nào, ngay cả sức rút vũ khí ra cũng không có.

Trong lòng anh vô cùng sợ hãi, bởi vì anh biết rất rõ Diệp Trăn chỉ là một người bình thường, rốt cuộc cô đã làm gì với tay chân của anh?

“Cô đã làm gì?”

Diệp Trăn không ngốc, thời điểm đấu giá《 Thiên Tự Văn 》, cô đã biết mình sẽ bị các gia tộc lớn mơ ước, Diêm Lịch sẽ bảo vệ cô nhưng khó tránh khỏi việc sẽ có lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô không thể hoàn toàn dựa vào người khác bảo vệ sự an toàn cho mình mà còn phải cân nhắc làm thế nào để tự cứu mình trong trường hợp xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cho nên cô đã lén tìm Trương béo lấy loại thuốc có thể làm tê liệt thần kinh của con người, cô ngâm nó bằng kim thêu rồi giấu trong áo khoác bông, đây cũng là lần đầu tiên cô sử dụng và hiệu quả có vẻ khá tốt, mặc dù không sống mơ màng vài ngày giống như Trương béo nói, bị người ta chặt xác cũng không tỉnh! Nghĩ lại thì cơ chế của người đàn ông áo đen rất tốt.

Cô nhếch môi khẽ hừ nhẹ, đạp chân lên ngực người áo đen, rũ mắt nhìn anh: “Về nói với chủ nhân của anh, nếu như muốn lấy được đồ của tôi thì hãy đàng hoàng đến cầu xin tôi, làm thế này là xem tôi như người bình thường dễ bị bắt nạt?”

Người áo đen bị đạp ho khan một tiếng, khó khăn nói: “Diệp tiểu thư, chủ nhân của tôi không có ác ý.”

Diệp Trăn nhướng mày: “Không có ác ý? Cái gọi là không có ác ý của các người chính là bắt cóc tôi tại nhà của tôi?”

“Bởi vì thiếu tướng quân bảo vệ cô quá tốt nên chúng tôi không có cách nào tiếp cận cô. Ra kế xấu này thật sự là phương sách cuối cùng.”

“Phương sách cuối cùng? Nhưng tôi chỉ nhìn thấy các anh không có giáo dưỡng, không biết tôn trọng bắt cóc tôi.” Giọng nói cô hờ hững, “Các anh có thể mời tôi như vậy thì tôi cũng biết các anh không hề có thành ý, cho dù tôi có đồ vật các anh muốn thì các anh cũng sẽ không đặt tôi ở vị trí ngang hàng với các anh, vì thấy tôi là người bình thường nên có thể tùy ý chà đạp, tùy ý bắt chẹt?”

“Diệp tiểu thư……”

Diệp Trăn giẫm lên miệng anh ta, nói: “Nếu tôi mà làm theo đúng như ý các người thì chỉ sợ sau này ai cũng có thể đến trói tôi hoặc là bắt cóc người nhà uy hiếp tôi, tiền lệ này không thể được tái diễn.”

Người đàn ông áo đen bị giẫm lên miệng, vừa há mồm đã ăn một ngụm bùn đất, anh không khỏi ho khan vài tiếng, nói không ra lời rõ ràng. Diệp Trăn nói: “Chủ nhân của anh là ai?”

Anh cố nén sự buồn nôn trong miệng, bình tĩnh nói: “Diệp tiểu thư, cô đi về với tôi thì tự nhiên sẽ biết chủ nhân của tôi là ai. Chúng tôi tuyệt đối sẽ đối xử với cô bằng sự tôn trọng thích đáng, sẽ không có bất kỳ sự thiếu tôn trọng nào với cô!”

Diệp Trăn nhếch môi, lấy một con dao găm từ bên hông người đàn ông ra lắc lắc, cười lạnh nói, “Thật sự cho rằng tôi là đồ ngốc à?”

Khi Diêm Lịch mang quân đội của anh từ trên trời xuống, anh nhìn thấy cô gái mà anh nghĩ sẽ hơi thở thoi thóp chờ người đến cứu lại đang đứng ở đó giống như một nữ hoàng, cô nhìn xuống người đàn ông dưới chân mình, nụ cười trên khóe miệng và giọng điệu lạnh lùng trở thành sự bổ trợ tốt nhất, khiến cho cô gái vốn nhỏ gầy trầm lặng bình thường trở nên chói loá bắt mắt!

Tim anh đập rất nhanh, như là bị cái gì đó đánh trúng.

Giống cái gì? Giống như một ngôi sao băng đột nhiên bay qua bầu trời đầy sao đen tối; giống như một hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng; càng giống như một sự cố bất ngờ xảy ra trong cuộc sống yên tĩnh suốt hai mươi chín năm của anh.

Phụ tá cũng ngạc nhiên cảm thán, “Sao Diệp tiểu thư có thể không chế được thân thể người tiến hóa?”

Bởi vì cô thông minh.

Cô rất nhỏ yếu, nhưng mỗi một tế bào của cô đều chiến đấu, sử dụng mọi thứ xung quanh để trở nên mạnh mẽ và không sợ hãi.

Diệp Trăn vừa ngước mắt lên, cô nhìn thấy Diêm Lịch đứng cách đó không xa, phía sau anh là mười mấy người mặc chế phục màu đen, cô hoàn toàn không cảm thấy ngạc nhiên, nói: “Anh đã đến rồi.”

Người đàn ông nhìn cô, trên mặt vẫn không chút biểu cảm làm người ta xem không hiểu: “Tôi đã đến.”

Diệp Trăn ừ, thả lỏng tay, con dao trong tay bị cô ghét bỏ ném xuống đất, Diêm Lịch giơ tay, phụ tá lập tức chỉ huy người mang người áo đen trở về nghiêm khắc thẩm vấn.

Diệp Trăn không lập tức trở về nhà mình ở khu 69 mà được Diêm Lịch đưa về phủ tướng quân của anh, gọi người chuẩn bị cho cô một bộ váy áo mới tinh, “Cô hôi quá, đi tắm rửa đi.”



Thật ra Diệp Trăn cũng không hôi như vậy, cô vẫn rất chú ý vệ sinh cá nhân có được không? Mặc dù không có phương tiện tắm rửa nhưng cô vẫn đi tắm! Đương nhiên bây giờ cô không thể từ chối cơ hội được tắm rửa sạch sẽ, cô tắm xong, mặc một bộ váy đen, tóc dài buông xõa ngang vai.

Khi cô đi ra khỏi vòi hoa sen, ánh mắt người đàn ông quét qua trên người cô: “Trông cô giống như một con người.”

Diệp Trăn: “……Cảm ơn.”

Diêm Lịch còn gọi quân y đến xem vết thương cho cô, Diệp Trăn nói cô chỉ bị thương ngoài da, bôi một ít thuốc mỡ là được, Diêm Lịch không nghe. Quân y đến xem qua cho cô, quả nhiên nói không có việc gì, chỉ là thân thể quá yếu cần điều dưỡng, những thứ khác đều không có vấn đề gì, kê cho cô một đơn thuốc bồi bổ thân thể.

Diệp Trăn nói cảm ơn, lại hỏi: “Nếu đơn thuốc này bồi bổ cơ thể thì người khác có thể uống hay không?”

Quân y nói đương nhiên có thể, đây là thuốc bồi bổ thân thể, người thân thể yếu đều có thể uống, nhưng thuốc phải tốn chút tiền, dược liệu rất trân quý, nếu không hiệu quả sẽ không nhanh. Diệp Trăn yên tâm cất thuốc đi, định mang về nhà cho gia đình uống, thân thể khỏe mạnh mới có sức lực làm nhiều việc hơn, chưa kể sức khỏe của cha Diệp đã bị ảnh hưởng rất nhiều trong nhiều năm nay nên cần phải được bồi bổ.

Quân y rất ngạc nhiên khi được gọi đến xem bệnh cho một cô gái, nhưng càng ngạc nhiên hơn khi mệnh lệnh đó là do chính Diêm Lịch đưa ra, càng đừng nói cô gái này còn là người bình thường, thật sự không có gì đặc biệt? Anh thật sự nhịn không được nhìn Diêm Lịch, thiếu tướng quân của bọn họ từ trước đến nay không gần nữ sắc giờ phút này đang rũ mắt nhìn chằm chằm cô gái kia, ánh mắt đen nhánh, khi nhận ra ánh mắt của anh thì ngước mắt lên nhìn anh một cái, không chút xấu hổ khi bị phát hiện.

Quân y lập tức nhìn sang chỗ khác, cái gì cũng không biết nói: “Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước đây."

Diêm Lịch lạnh lùng ừ một tiếng, xua xua tay.

Lúc quân y rời đi, anh không khỏi quay đầu lại xem xét nhìn một cái, quả nhiên nhìn thấy thiếu tướng quân của bọn họ đang đứng khoanh tay ở một bên, còn cô gái lẳng lặng ngồi, không hề có cảm giác khó chịu mà lại hài hòa đến không ngờ, anh còn cảm thấy hai người đứng cùng nhau rất xứng đôi, anh như bị trúng tà.

Diêm Lịch sai người đun một bát thuốc đưa cho cô, thuốc vừa đến miệng thì phụ tá đã vội vàng chạy tới: “Người nọ được chiêu tuyển, là người của Thẩm gia.”

Diêm Lịch nghe xong cũng không có phản ứng, lạnh lùng nói: “Bọn họ hành động rất nhanh.”

Diệp Trăn nói: “Thẩm gia là Thẩm gia của Thẩm Lan?”

Phụ tá nói: “Đúng vậy. Khi tiểu thư bán đấu giá《 Thiên Tự Văn 》, sự cạnh tranh giữa Thẩm gia và chúng tôi là kịch liệt nhất, nhưng bọn họ vẫn kém hơn một chút, bọn họ thua cuộc, chắc là lần này vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn dùng thủ đoạn khác để có được《 Thiên Tự Văn 》.”

Trên thực tế, không chỉ có Thẩm gia mà những người tham gia đấu giá lúc trước đều đang tìm kiếm tung tích của Diệp Trăn, chỉ là tốc độ của Thẩm gia nhanh hơn, nhưng tiếc là vẫn không thành công.

Phụ tá lại nghĩ tới cảnh tượng trước đó, càng thêm bội phục Diệp Trăn!

Giống như bạn tưởng tượng rằng một cô gái rất yếu đuối sẽ bất lực và bị bắt nạt chèn ép khi đối mặt với kẻ thù mạnh, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược, cô tính toán mưu lược, dùng thủ đoạn khiến cho bạn không thể tưởng tượng được chuyển bại thành thắng, hóa bị động thành chủ động!

Đây gọi là bất ngờ hoặc có thể dùng từ ngoạn mục để giải thích chính xác hơn!

Diệp Trăn suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn về phía Diêm Lịch, nói: “Thiếu tướng quân, tôi có thể hỏi anh một vấn đề hay không?”

Diêm Lịch: “Hả?”

Diệp Trăn nói: “Có phải các gia tộc quý tộc như anh đều giữ rất nhiều sách cổ đúng không?”

Trong mắt anh không hề có một tia gợn sóng, bưng chén trà lên nhấp một ngụm: “Đúng, không chỉ có Diêm gia chúng tôi mà trong nhà Thẩm gia, các gia tộc lớn đều sưu tầm một chồng sách cổ, chẳng hạn như sách cổ khai quật từ mộ tướng quân chỉ có một phần nhỏ là được trưng bày trong bảo tàng, những sách thực sự có giá trị đã sớm bị chính phủ lén lút cất giữ từ lâu.”

Quả nhiên.

Cô gật đầu nói: “Các anh sưu tầm nhiều như vậy nhưng lại không thể hiểu hết ý trên mặt chữ có phải rất buồn rầu hay không?”

Diêm Lịch nghiêng mắt nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô gái.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thân hình nhỏ gầy của cô trông càng tiều tụy hơn, khuôn mặt tái nhợt quả thực trắng nõn hơn nhiều, ánh mắt vẫn bình tĩnh trước sau như một, không hề giống như người vừa trải qua một cuộc bắt cóc và uy hiếp ác ý.

“Đương nhiên sẽ buồn rầu, chuyện này liên quan đến vận mệnh gia tộc nên chúng tôi sẽ không từ thủ đoạn vì cô.”

Diệp Trăn hơi ngạc nhiên, hơi ngạc nhiên vì Diêm Lịch lại thẳng thắn với cô? Cô và anh là đối tác làm ăn, nếu như cô lấy được nhiều nhược điểm của anh thì chẳng phải quá có hại hay sao?

Diêm Lịch nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu, về sau chỉ sợ sẽ càng nguy hiểm hơn.”

Diệp Trăn ừ: “Tôi biết.”

Hôm nay cô có thể chạy thoát là nhờ may mắn, sau này cô còn may mắn như vậy hay không cũng khó nói, ít nhất sẽ không dễ dàng như hôm nay. Cô thở dài, chuyện này nhất định phải giải quyết, nếu không lại đến thêm mấy lần cô cũng không chịu nổi dày vò, huống chi bây giờ thật sự không phải lúc để chết.

Cô chống cằm như suy nghĩ gì đó, không để ý ánh mắt người đàn ông bên cạnh đang nhìn cô chằm chằm càng lúc càng giống như một con sói, kiểu hưng phấn không chịu nổi khi nhìn thấy con mồi, vận sức chờ phát động, chỉ chờ cơ hội là nhào lên bắt giữ cô!

Buổi chiều Diệp Trăn về nhà, khi về đến nhà, cô phát hiện trong nhà gần như không khác gì trước khi cô ngất xỉu, ngay cả ba lô của cô cũng được đặt ngay ngắn trên bàn, không nhìn ra chút dấu vết có người đánh nhau, nếu như không phải cô ra ngoài rồi còn thay quần áo thì cô thật sự cho rằng mình đang nằm mơ!

Cô ngồi trong sân rất lâu, thẫn thờ nhìn trời cả buổi chiều.

“Chỉ ngồi trong sân thôi? Không làm gì khác?”

“Không có.”

Diêm Lịch châm một điếu thuốc, gõ gõ mặt bàn, trong lòng cô gái này đang có kế hoạch gì? Là đang nghĩ cách giải quyết tình hình hiện tại?

Phụ tá nhìn khuôn mặt u ám của thiếu tướng quân nhà mình, nói: “Tôi đã dựa theo lệnh của ngài tăng thêm người bảo vệ Diệp tiểu thư, chỉ là trăm bí mật khó có một sơ*, khu dân thường bên kia nhiều người lại phức tạp, nếu như những người đó lấy gia đình Diệp tiểu thư ra uy hiếp…… Như bây giờ vẫn quá nguy hiểm.”

*百密難有一疏: một câu tục ngữ có nghĩa là dù có suy nghĩ và chuẩn bị kỹ càng đến đâu thì sơ suất là điều không thể tránh khỏi.

Đương nhiên Diêm Lịch biết khu dân thường rất hỗn loạn, vài người tùy tiện trà trộn vào là chuyện rất dễ dàng, dĩ nhiên, biện pháp bảo vệ Diệp Trăn tốt nhất là đưa cô đến phủ tướng quân của anh, muốn nuôi gia đình cô thật sự không khó, nhưng trải qua nhiều chuyện khó khăn cô đều không mở miệng với anh, giống như hôm nay trải qua sinh tử cô vẫn như cũ chưa từng mở miệng, anh biết thứ cô tìm kiếm không phải là sự bảo vệ của người khác mà là sức mạnh của chính mình!

Cũng chính vì Diệp Trăn như vậy nên mới làm cho anh dâng trào cảm xúc!

Anh ra lệnh nói: “Bẻ gãy một cánh tay rồi gửi cho Thẩm Khánh.”

Phụ tá đáp vâng.

……

Thẩm Khánh nhận được tin toàn bộ quân của anh bị diệt sạch, không chỉ không bắt được người mà còn tổn thất hai mươi người tiến hóa.

Thật ra anh không quá buồn bực, anh luôn biết rõ năng lực của Diêm Lịch, nhưng sau khi trải qua lần này, anh đã có thể xác định Diệp Trăn chính là Diệp tiểu thư trong tin đồn, anh nhìn cô gái xám xịt và bình thường trong bức ảnh, thật sự không thể liên hệ cô với Diệp tiểu thư cao quý trong tin đồn.

Ảnh chụp Diệp Trăn quá bình thường, bình thường đến mức khi gặp cô trên phố anh sẽ không nhìn cô nhiều thêm một cái, nhưng chính một người bình thường như vậy lại khiến cho người của anh lỡ một bước trước khi hoàn thành nhiệm vụ, biết thêm những bí mật mà họ không thể biết.

Thật là một cô gái khiến người ta ngạc nhiên và tò mò.

Người đàn ông quỳ trên mặt đất đã mất một cánh tay, anh cúi đầu, trên trán đều là mồ hôi lạnh.

Anh làm việc không thành còn không chịu nổi tra tấn mà khai ra, chỉ sợ Thẩm gia cũng không thể dung thứ cho anh được nữa.

Thẩm Khánh mỉm cười nói: “Kể lại chuyện sau khi anh bắt được Diệp Trăn đi, cô ta thật sự đạp lên ngực anh bảo tôi đàng hoàng đến cầu xin cô ta?”

“……Vâng.”

“Chà, Diệp tiểu thư này thật thú vị.”

“……”



“Cô ta còn dẫm lên mặt anh?”

“……Vâng.”

Thẩm Khánh bật cười, lắc đầu, “Cô ta là một người bình thường lấy tự tin lớn như vậy ở đâu ra? Cho dù biết vài thứ nhưng không có năng lực tự bảo vệ mình còn không phải sẽ mặc cho người khác xâu xé à? Chẳng lẽ Diêm Lịch sẽ bảo vệ cô ta cả đời?”

Người áo đen lặng lẽ cúi đầu, không dám nói thêm gì, Thẩm Khánh cũng không cần anh ta trả lời, anh tự mình nói một hồi liền vẫy tay khiêng người đàn ông trên mặt đất ra ngoài.

Ai ngờ chỉ hai ngày sau, nhà đấu giá Lý gia lại đưa ra một vật phẩm đấu giá vô cùng bất ngờ, nhà đấu giá Lý gia sẽ bán đấu giá ba tấm bảng gỗ, bất cứ ai lấy được tấm bảng gỗ đều có cơ hội được dịch văn tự cổ đại sang văn tự thế kỷ Sao, Diệp tiểu thư đã nói trước, mười ngày gõ* một lần, mỗi lần chỉ một câu.

*gõ thước quyết định bán trong bán đấu giá

Thẩm Khánh nghe xong, ngạc nhiên một hồi lâu.

Biến bị động thành chủ động, nếu như không trốn được thì đối mặt trực tiếp, quyết đoán và táo bạo!

Kể từ đó, Lý gia nhận đơn này thì tự nhiên sẽ bảo vệ cô; một khi cô bán đấu giá ba tấm bảng gỗ, vì để lấy được một câu giải thích thì sẽ có ba gia tộc đồng thời bảo vệ cô; người được chỗ tốt chỉ sợ sẽ không ai nhường ai, đến phiên mười ngày tiếp theo cũng như vậy, đây là một vòng tuần hoàn vô hạn. Trừ khi mấy gia tộc lớn như bọn họ liên hợp lại, còn nếu không bọn họ căn bản không có cách nào chống cự được loại cám dỗ này, mà vừa đúng lúc là thế gia bọn họ căn bản không thể liên hợp lại, nếu như có thể sớm liên hợp thì cần gì phải coi văn tự cổ đại như là bảo vật bí mật của gia tộc?

Bọn họ ở đây tranh đấu với nhau còn cô ngồi thu ngư ông đắc lợi!

Diệp Trăn thật sự không giống cô gái xám xịt trong ảnh chụp!

Cuối cùng Thẩm Khánh cũng có hứng thú muốn gặp Diệp tiểu thư, anh muốn nhìn xem con người thật của cô có xám xịt không chút thu hút nào như trong ảnh hay không!

Thẩm Lan đột nhiên chạy đi tìm Thẩm Khánh, cô chạy hơi nhanh, đầu tóc vốn luôn tỉ mỉ lại có chút bù xù, cô thở hổn hển vội vàng hỏi: “Anh, lời đồn bên ngoài có thật không? Diệp tiểu thư thật sự biết rất nhiều văn tự cổ đại? Cô ấy thật sự có thể dịch văn tự cổ đại thành văn tự hiện tại của chúng ta hay sao? Cô ấy thật sự giỏi như vậy?”

Cô hỏi liên tiếp rất nhiều vấn đề, Thẩm Khánh nói: “Lan Lan, em bình tĩnh chút đi.”

Thẩm Lan hít một hơi, cô cũng muốn bình tĩnh nhưng không được, cô là người tiến hóa trí nhớ nhưng cô vẫn bất lực khi đối mặt với văn tự cổ đại, Diệp tiểu thư không phải là người bình thường sao? Tại sao cô ấy biết văn tự cổ đại?

“Anh, là giả đúng không?”

Thẩm Khánh nói: “Là thật.”

Thẩm Lan biết các gia tộc lớn rất coi trọng văn tự cổ đại, nghiêm khắc như vậy e rằng sẽ càng thích Diệp tiểu thư kia, “Tại sao cô ấy lại biết nhiều văn tự cổ đại? Rất nhiều người tiến hóa trí nhớ đều bất lực với văn tự cổ đại, một người bình thường như cô ấy mà lại biết? Có phải giả hay không?”

Thẩm Khánh nghĩ nghĩ, nói: “Chắc không phải là giả. Nếu là giả thì Diêm Lịch sẽ không tốn nhiều binh lực để bảo vệ cô ta.”

Thẩm Lan đột nhiên vô cùng thất vọng, cô cúi đầu, rất khổ sở, “Ngày bán đấu giá em có thể đi cùng anh hay không? Em muốn xem xem Diệp tiểu thư rốt cuộc là người như thế nào.”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Khánh nhìn thấy em gái mình chịu đả kích như vậy, từ nhỏ cô đã ưu tú nhất, không ai có thể sánh với cô, bây giờ đã có người vượt qua cô ở lĩnh vực mạnh nhất, chỉ sợ sự chênh lệch trong lòng cô sẽ còn lớn hơn nữa.

Thẩm Khánh đưa ảnh chụp Diệp Trăn cho cô: “Chỉ là một cô gái rất bình thường, em đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần nỗ lực hơn trong công việc, lập được thành tích thì tự nhiên sẽ có người chú ý đến em.”

Thẩm Lan gần như ngay lập tức cầm lấy ảnh chụp, cô bị bộ dạng của Diệp Trăn trong ảnh làm cho sửng sốt, thật sự quá không bắt mắt cũng không xinh đẹp, không có sự thanh lịch quý phái, không có chuyên tâm bảo hộ sự tinh tế nho nhã của tiểu thư khuê các, mặc bộ quần áo đen thô kệch không có phụ kiện gì trên người, người như vậy sẽ là Diệp tiểu thư?

Cô do dự nói: “Anh có nhầm không? Nhìn ảnh này…… Không giống.”

Thẩm Khánh cầm ảnh chụp đến, “Đừng trông mặt mà bắt hình dong, được rồi, em đi làm việc đi, đừng để những việc này làm phân tâm.”

Thẩm Lan lập tức cam đoan mình sẽ nghiêm túc làm việc, sau đó nói: “Vậy em có thể đi cùng với anh đến buổi đấu giá chứ?”

Anh đồng ý, lại khuyên Thẩm Lan vài câu, Thẩm Lan thoạt nhìn đã nghe theo, sau đó nhanh chóng quay về phòng, cô muốn chuẩn bị lễ phục và trang sức cho buổi đấu giá.

Diêm Lịch cũng đã nghe nói về việc của Diệp Trăn, nghe nói về những vật phẩm mới được Lý gia bán đấu giá, và biết trên đầu gỗ còn khắc hai chữ lớn “Diệp gia”, anh cong môi dưới, cô gái này thật sự biết cách sử dụng lợi thế và nguồn lực của mình, đương nhiên, điều quan trọng hơn là cô nhìn thấu bản chất ích kỷ của thế gia nên cô đã đưa ra một quyết định táo bạo và dứt khoát, không chút do dự, cô đặt lợi ích dưới con mắt của công chúng.

Cô biết sâu sắc rằng thế gia muốn cô, là muốn tri thức về văn tự cổ đại trong đầu cô, cô giấu nó đi nhưng trái lại sẽ càng bị người ta nhìn trộm, bây giờ cô lấy ra bán đấu giá thì tất cả mọi người đều có cơ hội, giảm bớt tương đối nguy hiểm cho cô, cũng làm cho vũng nước đục này càng thêm đục ngầu!

Vóc dáng nhỏ bé nhưng lòng dạ rất lớn, cho dù có gặp nguy hiểm như thế nào thì cô đều có thể hiên ngang không cầu xin giúp đỡ bất kỳ ai.

Diêm Lịch chưa từng gặp một cô gái như vậy, một sức mạnh kỳ diệu và bí ẩn nào đó đang hấp dẫn anh tiếp cận và tìm tòi nghiên cứu.

Vào ngày đấu giá, với tư cách là áp chót, ba tấm bảng gỗ tinh xảo được khắc hai chữ “Diệp gia”, sử dụng văn tự cổ đại, chỉ những người có chút kiến ​​thức mới có thể hiểu được, kiến ​​thức nông cạn sẽ bị lúng túng.

Là tâm điểm của sự cạnh tranh giữa các thế gia, người của tất cả các thế gia ở đế đô đều đến vì để lấy được một tấm bảng gỗ!

Thẩm Lan và Thẩm Khánh cùng tham dự, nhưng tâm trí cô lại chia một nửa cho người khác, cô đứng trong phòng riêng trên lầu hai, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Diệp Trăn trong đám người ở tầng dưới, cô tự tin rằng mình có thể nhận ra cô ấy chỉ trong một ánh mắt, nhưng cô nhìn một vòng cũng không thấy Diệp Trăn.

“Không phải cô ấy muốn bán đấu giá à? Tại sao cô ấy vẫn chưa đến?”

Thẩm Khánh cũng nhíu mày, gọi người đến hỏi thăm tin tức của Diệp Trăn, chẳng bao lâu người nọ trở về nói: “Nghe nói thiếu tướng quân mời Diệp tiểu thư đến phòng anh ta.”

Thẩm Lan ngạc nhiên siết chặt khăn tay.