Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 82: (14) Thế kỷ sao



Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼

Cuộc đấu giá diễn ra vô cùng khốc liệt, có mấy lần con số tăng gấp đôi, ba tấm thẻ gỗ lần lượt bị ba gia tộc lớn là Lý gia, Vương gia, Thẩm gia lấy được, Diêm Lịch ngồi vững vàng, trong quá trình có giơ thẻ vài lần rồi từ bỏ quyền đấu giá cuối cùng, tất cả mọi người nhìn thấy hành động của anh, trong lòng đều thầm mắng một câu: Mưu mô giỏi!

Bọn họ không ngốc, tất nhiên bọn họ có thể nhìn ra hành động này là do Diêm Lịch đang thể hiện sự ưu ái của mình dành cho Diệp tiểu thư. Hành động nhường bước này làm tăng giá không nói mà còn làm cho cô có thêm ba gia tộc bảo vệ, càng cho thấy anh sẽ đứng về phía cô. Cũng thật là rộng lượng, cơ hội như vậy mà nói nhường là nhường.

Đối mặt với cục diện này, trong lòng nhiều người đều có tính toán.

Nhưng so với những cách tính toán này, sắc mặt Thẩm Lan lại tái nhợt hơn nhiều.

Cô chỉ biết thiếu tướng quân từ trước đến nay vui mừng không lộ sắc mặt, không gần nữ sắc lại bày tỏ thiện chí với một người phụ nữ? Chưa nói mời cô ấy đến phòng riêng ngồi chung mà còn công khai ủng hộ cô ấy trong trường hợp như vậy!

Thẩm Lan rất ý thức được tầm quan trọng của văn tự cổ đại đối với các thế gia, nhưng đồng thời, cô càng biết rõ hơn người đàn ông mà cô thầm yêu là người như thế nào, Diêm Lịch quan tâm đến văn tự cổ đại nhưng anh không phải là người sẽ tự làm mình chịu uất ức khi đối phó với người khác vì lợi ích nào đó. Theo sự hiểu biết của cô, cách làm bình thường nhất của Diêm Lịch là lấy hết toàn bộ ba tấm thẻ gỗ, không chừa cho đối thủ dù chỉ là một chút cơ hội! Nhưng anh không làm, chẳng những không làm mà còn giúp nâng giá sau đó chắp tay nhường lại?

Sự khác thường như vậy làm người ta bất an, càng làm cho cô thấy hoảng sợ, giống như mất đi thứ gì đó khiến cho cô sợ hãi.

Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, người Lý gia đưa cho bọn họ tấm thẻ gỗ mà bọn họ đã giành được và nói với bọn họ, sau này bọn họ chỉ cần lấy tấm thẻ gỗ này, sao chép văn tự cổ cần hỏi rồi giao cho nhà đấu giá bọn họ, sau đó nhà đấu giá sẽ giao cho Diệp tiểu thư, Diệp tiểu thư trả lời xong sẽ dâng đáp án lên bằng cả hai tay. Cũng trấn an bọn họ rằng nếu như không có sự cho phép thì nhà đấu giá Lý gia tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của vị khách hàng nào.

Thẩm Khánh sờ thẻ gỗ, hai chữ “Diệp gia” rất dễ thấy, bởi vì hoa văn điêu khắc dù mới tinh nhưng vẫn có vẻ cổ kính, anh cầm trên tay vừa nhìn vừa nói: “Diệp tiểu thư không đích thân ra mặt?”

Người Lý gia cười cười, nói: “Diệp tiểu thư nói đây là việc nhỏ nên không cần cô ấy phải đích thân ra mặt, chỉ cần các vị ghi những gì mình muốn biết vào trong sổ thì tự nhiên cô ấy sẽ giải đáp từng cái một, như vậy vừa tiết kiệm thời gian và công sức lại vừa bớt đi rất nhiều phiền phức.”

Thẩm Khánh nhướng mày, Thẩm Lan sợ hãi bởi sự tự tin và sức mạnh trong lời nói này!

Người Lý gia còn có việc phải làm nên không ở lại lâu, giải thích cẩn thận xong thì rời đi.

Cuối cùng Thẩm Lan cũng không nhẫn nại được nữa, cô khống chế cảm xúc đang sắp mất bình tĩnh của mình, nói: “Anh, nếu như cuộc đấu giá đã kết thúc thì chúng ta hãy đi chào hỏi thiếu tướng quân một cái đi?”

Thẩm Khánh đứng dậy, anh cũng đang có ý này, anh rất muốn gặp Diệp Trăn.

Hai anh em cùng nhau đi đến phòng riêng số 5 nơi Diêm Lịch đang ở, nhưng bọn họ phát hiện có không ít người cùng đến với bọn họ, cho dù không lấy được thẻ gỗ thì vẫn có rất nhiều người từ thế gia đến đây, những người này đều thuộc thế hệ trẻ, những người xuất sắc của gia tộc chỉ để nhìn thấy Diệp tiểu thư —— nếu như cô nguyện ý bán đấu giá văn tự thì điều đó chứng minh cô không phải là người sẽ giữ cho riêng mình, là người có thể bị tiền tài lay động, bọn họ còn sợ cô là người có đạo đức tốt, không động lòng trước bất cứ điều gì, còn nếu như yêu tiền thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, bọn họ có rất nhiều tiền!

Ai lại không muốn kết bạn với một người biết rất nhiều văn tự cổ đại? Ai mà không muốn mượn sức cô? Không ai cả! Cho dù trong lòng có tính toán cái gì thì ngoài mặt vẫn phải vui vẻ hoà thuận cười hì hì!

Đáng tiếc, rất nhiều người bọn họ đều bị vệ binh của Diêm Lịch chặn ở cửa: “Thật xin lỗi, Diệp tiểu thư không tiếp khách.”

Ở đây nhiều người như vậy, có ai mà bình thường không được vây quanh tâng bốc khi ra ngoài? Bây giờ đích thân đến cửa xin gặp lại còn bị từ chối?

Tôi chính là người của Vương gia, chị gái tôi là đệ nhất phu nhân, tôi còn lấy được thẻ gỗ nhưng cũng không thể gặp?

Không gặp, đều không gặp.

Nếu muốn sử dụng quyền lợi của thẻ gỗ thì vui lòng trực tiếp cầm câu hỏi đến đây, Diệp tiểu thư chỉ có trách nhiệm phiên dịch một câu văn tự cổ đại, còn những cái khác xin cứ tự nhiên, hơn nữa cô ấy đâu có nói là lấy được thẻ gỗ thì nhất định sẽ gặp bạn! Vậy nên mau đi nhanh đi!

Cô thật sự rất cứng rắn, đối xử bình đẳng với tất cả mọi người!

Chứ đừng nói là thật đau mặt, tự đưa đến cửa cho người ta đánh bạch bạch.

Lại có người hỏi tại sao cô không gặp? Bọn họ không có ác ý, chỉ là ngưỡng mộ tài năng của cô thôi, gặp nhau thì làm sao?

Tiếng ồn ào ngoài cửa quá dữ dội, lần này phụ tá đi theo Diêm Lịch ra nói chuyện: “Thật không dám giấu giếm, bởi vì có người quá ngưỡng mộ tài năng của Diệp tiểu thư nên muốn dùng thủ đoạn hèn hạ để có được cô ấy, Diệp tiểu thư đã bị sợ hãi không nhỏ vì chuyện này, không phải cô ấy không muốn gặp mọi người mà cô ấy sợ hãi.”

…… Chết tiệt, kẻ nào đáng ghét đến mức dám ra tay trước! Ra tay trước chưa tính mà con mẹ nó còn không thành công? Thật là mất mặt!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều tôi nhìn anh anh nhìn tôi, đều thử muốn thăm dò qua mắt đối phương xem là ai làm chuyện này? Tất nhiên những người có mặt ở đây đều là người thành tinh, thật sự không thể nhìn ra ai đã làm bằng cách nhìn nhau như thế này.

Phụ tá nói: “Vì việc này mà tinh thần Diệp tiểu thư đã chịu kích thích, cho nên vì thân thể của Diệp tiểu thư, tôi chỉ có thể nói xin lỗi các vị.”

Thẩm Khánh nắm thẻ gỗ trong tay chặt hơn, trong lòng anh xẹt qua một tia khác thường, bất giác nhíu mày.

Thẩm Lan kéo kéo ống tay áo của Thẩm Khánh, Thẩm Khánh không đáp lại, cô nhẫn nhịn, sau đó nhìn những người tụ tập ở đây đều là những thiên chi kiêu tử*, bình thường bọn họ hay trò chuyện vui vẻ với cô, cũng từng lộ ra ánh mắt ngạc nhiên cảm thán dành cho cô, nhưng mà giờ phút này, không có một người nào chú ý đến cô, Diệp tiểu thư còn chưa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người! —— Ngay cả anh cô cũng như thế.

*thiên chi kiêu tử: Con cưng của trời, của cha mẹ

Sự chênh lệch như vậy khiến trong lòng Thẩm Lan rất khó chịu, không thoải mái.

Vương Lâm, một đệ tử của Vương gia nói: “Sức khỏe của Diệp tiểu thư bây giờ như thế nào? Tôi biết một bác sĩ tâm lý giỏi nhất trong nước, tôi có thể mời đến chữa trị cho Diệp tiểu thư.”

Những người khác cũng sôi nổi phụ họa, chỗ nào xảy ra chuyện cũng được nhưng tinh thần thì không thể được! Tinh thần rối loạn quên mất văn tự cổ đại thì phải làm sao đây? Lại hỏi có tra ra hung thủ là ai hay không? Nếu bắt được thì nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc!

Phụ tá vội vàng nói cảm ơn, từ chối khéo léo nói đã mời bác sĩ đến xem xét, còn về hung thủ là ai thì bất lực lắc đầu, không nói rõ mà chỉ nói: “Diệp tiểu thư nói cô ấy từ chối hợp tác với một người đáng sợ như vậy.”

…… Gì? Từ chối hợp tác? Thế thì tốt quá! Điều này hoàn toàn không cần tốn nhiều công sức đã giúp cho bọn họ trấn áp được gia tộc mạnh mẽ tiếp theo trong tương lai!

Đám người Vương Lâm đều đồng ý nói: “Hẳn là nên như vậy, tuyệt đối không thể dung thứ cho người nào đó mang lòng ác ý!”

Cuối cùng Thẩm Khánh cũng hiểu sự khác thường mà anh nhận thấy trước đó đến từ đâu, hóa ra là ở chỗ này! Quả nhiên anh đã tự đưa mình đến cửa cho người ta hung hăng tát một cái!

Diệp Trăn có thể nói ra những lời trước đó, lại sớm có mưu tính thả người của anh về thì đã cho thấy cô tuyệt đối không phải là một người nhân từ nương tay, ngược lại cô là người có tâm cơ kín đáo, quyết đoán thẳng thắn! Người như vậy sao có thể không so đo hiềm khích lúc trước coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà dạy văn tự cổ đại cho anh? Bây giờ còn kích động những người này đối phó anh bằng dăm ba câu!

Thẩm Khánh biết, các thế gia bọn họ cùng mặt nhưng tâm bất hòa, có rất nhiều thủ đoạn xấu xa trong bí mật, một khi có cơ hội thì chắc chắn sẽ bị ăn mòn bởi sự cạnh tranh, cắn nuốt gần như không còn vận mệnh.

Diệp Trăn này hay, hay lắm! Quả nhiên đã tính toán từng bước một!

Diệp Trăn không thể tự đối phó với Thẩm gia nên chỉ có thể sử dụng biện pháp khác bằng cách khéo léo hơn.

Cô ngồi yên lặng, nghe tiếng nói chuyện vọng vào từ bên ngoài, nghiêng mắt nhìn người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh, anh ngồi ngay ngắn, bộ quân phục chỉnh tề phác hoạ anh một cách tỉ mỉ, bàn tay dày rộng với khớp xương rõ ràng cầm một tách trà men sứ lên, anh thong thả nhấp một ngụm, có một sự kiêu ngạo và sang trọng khó tả trong khí chất lạnh lùng và cứng rắn của anh.

Đương nhiên, điều khiến cô ngạc nhiên chính là anh lại nguyện ý diễn cảnh này cùng cô, hơn nữa anh còn làm rất tốt, chỉ bằng vài câu nói đã khơi dậy một cuộc tranh chấp vô hình.

Diệp Trăn nói: “Thiếu tướng quân giúp tôi như thế, để báo đáp, nếu như anh có yêu cầu gì thì xin cứ việc hỏi.”

Diêm Lịch nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Xem như cô nợ tôi một lần.”

Diệp Trăn bất ngờ, nhướng mày.

Anh chợt nhếch khóe môi, hàm ý sâu xa: “Diệp Trăn, tôi sẽ không mua bán lỗ vốn, cô cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Diệp Trăn nói: “Ngoại trừ việc biết thêm mấy chữ thì những cái khác tôi thật sự không có, nếu như thiếu tướng quân ra điều kiện rất cao thì tôi cũng có quyền từ chối.”

Diêm Lịch lại cười: “Yên tâm đi, đối với cô mà nói không phải là việc khó.”

Không biết tại sao mà Diệp Trăn bỗng cảm thấy sau lưng chợt lạnh, giống như có thứ gì đó đang treo trên đỉnh đầu, có thể rơi xuống và nuốt chửng cô bất cứ lúc nào, “Đến lúc đó lại nói.”

Diêm Lịch không tỏ ý kiến, đứng dậy: “Nếu giải quyết xong rồi thì chúng ta cũng nên đi.”

Diệp Trăn và Diêm Lịch cùng nhau đi ra ngoài, những người chờ bên ngoài hầu như đã tản hết, dù sao bọn họ cũng muốn giữ thể diện, người ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, bọn họ cũng không thể làm ra hành động dán ở cửa, đương nhiên cũng không quên phái người canh gác ở đó, không nhìn thấy mặt chẳng lẽ cũng không thể tìm hiểu tin tức à?

Vậy nên khi Diệp Trăn và Diêm Lịch bước ra, các thế gia đều nghe thấy tin tức, đương nhiên Thẩm Khánh cũng nghe thấy, lúc trước anh muốn gặp Diệp Trăn nhưng bây giờ anh lại do dự, anh không chắc cơ hội này có phải là do cô gái đó sắp xếp hay không, huống chi bên cạnh cô còn có Diêm Lịch, chẳng lẽ Diêm Lịch sẽ tốt bụng không nói cho cô biết Thẩm gia đã xuống tay với cô? Anh không thể tùy tiện xuất hiện trước mặt cô.

Mà khi anh còn đang do dự thì Thẩm Lan đã bước ra ngoài trước, cô gặp được Diêm Lịch và Diệp Trăn trong hành lang, cô nhìn hai người sóng vai đi tới, người đàn ông có dáng người thon dài, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ là đi đối diện thôi mà cũng đã mang đến một luồng khí mạnh mẽ khiến cho người ta không thể nào chống lại! Còn cô gái nhỏ gầy bên cạnh anh cũng mặc bộ quần áo màu đen giống như anh, áo sơ mi và quần tây đơn giản, tóc đen buộc cao, không trang điểm, sạch sẽ tự nhiên, đôi mắt đen trong veo cực kỳ sáng ngời, khác với bộ dáng xám xịt trong ảnh chụp, cô trở nên tươi tắn và khác biệt, ít nhất sẽ không khiến mọi người coi thường cô chỉ vì cô mặc quần áo rẻ tiền……

Nhưng chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên mà trong lòng Thẩm Lan đã có rất nhiều suy nghĩ, nhưng đây không phải là điều khiến cô ngạc nhiên nhất, điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là dáng vẻ rất tự nhiên và bình tĩnh của cô gái khi đi bên cạnh Diêm Lịch, trong mắt cô ấy không có chút do dự hay mập mờ, không có ngại ngùng hay căng thẳng, đương nhiên cũng không có sợ hãi hay sợ sệt…… Ngay cả cô khi đối mặt với Diêm Lịch cũng không khỏi căng thẳng và thận trọng chứ đừng nói đến những người khác.

Chính sự tự nhiên này đã làm cho má cô nhợt nhạt.

Diêm Lịch và Diệp Trăn đã đến gần, Thẩm Lan nắm chặt tay, bước lên hai bước với vẻ dịu dàng lịch sự: “Thiếu tướng quân, đã lâu không gặp.” Cô lại nhìn Diệp Trăn, cười nói: “Cô chính là Diệp tiểu thư trong lời đồn nhỉ?”

Diêm Lịch cau mày. Diệp Trăn khẽ mỉm cười, ừ một tiếng, nói: “Thẩm tiểu thư, xin chào.”

Thẩm Lan sửng sốt: “Cô biết tôi?”

Diệp Trăn nói: “Vâng, tôi ở khu 69, Thẩm tiểu thư thường xuyên đến cho vật tư, tôi đã thấy cô rất nhiều lần.”

Thẩm Lan thật sự không ngờ Diệp Trăn sẽ nói như vậy, cô ấy còn không ngại nói mình sống ở khu 69? Đó là khu vực bẩn thỉu nhất, hỗn loạn nhất và ở tầng lớp thấp nhất của đế quốc! Cô biết nhiều người trước đây đã từng sống ở khu dân thường sau khi tiến vào khu 50 đều sẽ cố ý giấu giếm không cho người khác biết, sợ sẽ bị người ta chê cười khinh thường, nhưng bây giờ cô ấy lại thừa nhận? Thẩm Lan ngạc nhiên và ngạc nhiên, do dự nói: “Tôi không làm gì cả, chỉ là không nỡ nhìn người khác chịu khổ……”

Diệp Trăn nói: “Tôi vẫn muốn cảm ơn Thẩm tiểu thư, cô đã giúp đỡ rất nhiều người, lúc trước tôi nghe nói sau cuộc tấn công của dã thú, cô đã tổ chức một hoạt động từ thiện và tặng rất nhiều quần áo mùa đông, giúp mùa đông của chúng tôi dễ dàng hơn rất nhiều.”

Thẩm Lan gượng cười, cô nhìn Diêm Lịch, phát hiện trong mắt người đàn ông không có một chút cảm xúc nào, bình tĩnh lãnh đạm, như thể Diệp Trăn đang nói về một việc bình thường nào đó.

“Diệp tiểu thư mới tài giỏi, tôi nghe nói cô biết rất nhiều văn tự cổ đại, còn biết《 Thiên Tự Văn 》, tôi so với cô nhỏ bé không đáng kể……” Cô nói, “Lúc trước tôi chưa từng nghe nói có người nào tài giỏi như vậy, cô học từ ai? Vậy chẳng phải giáo viên của cô còn giỏi hơn cô sao?”

Diệp Trăn nói: “Xin lỗi, đây là bí mật của tôi.”

Thẩm Lan cười ngại ngùng, thấy sắc mặt Diệp Trăn không một chút hoảng loạn, cô ấy vẫn bình tĩnh như trước, nói: “Tôi xin lỗi, tôi không có ý muốn hỏi, chỉ là do quá tò mò.”

Diệp Trăn lắc đầu tỏ vẻ không sao.

Diêm Lịch nhíu mày ho một tiếng, nhìn Thẩm Lan nói: “Nếu như Thẩm tiểu thư không còn việc gì khác thì tôi và Diệp Trăn đi trước đây.”

Thẩm Lan: “…… A, được được.”

Cô nhìn Diêm Lịch và Diệp Trăn cùng nhau rời đi, bóng lưng một cao một thấp rõ ràng khác nhau như trời với đất, nhưng cô lại nhận ra người đàn ông chưa bao giờ hiểu phong tình đã cố ý giảm tốc độ để cùng sánh vai với Diệp Trăn.

Cô nhìn nhìn, cảm thấy trong lòng đau nhói.

Thẩm Khánh đột nhiên đi đến bên cạnh cô, vỗ vỗ bả vai cô nói: “Làm sao vậy, nhìn thấy thiếu tướng quân thân cận với nữ sinh khác nên trong lòng không vui?”

Thẩm Lan lắc đầu nói: “Không có.”

Thẩm Khánh bật cười, thầm nghĩ cô gái kia năm nay cùng lắm cũng chỉ mới mười sáu tuổi, Diêm Lịch đã ngoài hai chín ba mươi còn muốn trâu già gặm cỏ non? Anh ta cũng không thấy xấu hổ khi nói ra điều đó!

“Em đừng nghĩ nhiều, hai người bọn họ không có khả năng.”

Thẩm Lan vui vẻ: “Thật sao? Tại sao không có khả năng?”

Thẩm Khánh nghĩ nghĩ, nói: "Dù từ phương diện nào thì hai người này đều không hợp nhau.”

Vì sao không hợp? Thẩm Lan cẩn thận suy nghĩ, đúng là không hợp.

Diêm Lịch là thiếu tướng quân, sinh ra trong một gia tộc lớn, còn Diệp Trăn là một người bình thường ở khu 69, cho dù biết văn tự cổ đại thì khoảng cách từ thân phận giữa hai người bọn họ vẫn khó có thể vượt qua.

Chỉ có trong truyện cổ tích, hoàng tử kết hôn với cô bé lọ lem mới được sống hạnh phúc.

……

Cuộc đấu giá lần này rất thành công, Diệp Trăn thu được ba khoản tiền lớn, mấy ngày sau người của Lý gia gửi thư nhờ cô phiên dịch.

Cô phát hiện câu Lý thị gửi cho cô là một câu trong《 Thôi Bối Đồ 》, cô đã từng đọc nhưng chỉ đọc lướt qua, cô không nhớ rõ hết đoạn văn, chỉ có chút ấn tượng mờ nhạt; còn của Vương gia là một câu trong《 Luận Ngữ 》.

Những chữ trong sách này quả nhiên có mối quan hệ mật thiết với sự tiến hóa của bọn họ, nếu không bọn họ cũng sẽ không giấu kỹ như vậy, nếu chỉ là tác dụng của văn tự thì nó sẽ không bị giấu đi, chắc chắn sẽ được thông báo khắp nơi. Hơn nữa, bởi vì nó chứa đựng rất nhiều sức mạnh bí ẩn nên văn tự giống như một chiếc chìa khóa để mở ra một sức mạnh thần bí nào đó, chiếc chìa khóa này nghiễm nhiên trở nên quý giá và quan trọng.

Có lẽ bởi vì cô không phải người tiến hóa nên cũng không thể cảm nhận được bất kỳ sức mạnh nào từ những văn tự này.

Cô đã dịch các văn tự cổ đại và dùng văn tự của thế kỷ Sao để giải thích lại, sau đó giao cho Lý gia.

Người bên phía Lý gia còn nói: “Thẩm gia vẫn chưa dùng thẻ gỗ, chúng tôi đã liên lạc với bọn họ, bọn họ nói chờ thời cơ tới thì tự nhiên sẽ đến.”

Thẩm gia còn tính là thông minh, biết không nên đến tìm xui xẻo sớm.

Về vòng đấu giá mới vào mười ngày sau, Diệp Trăn không cần đích thân ra bán, cô giao toàn quyền cho Lý gia, chỉ cần chuyển tiền vào trong thẻ của cô rồi gửi văn tự cổ đại cần cô phiên dịch đến cho cô là được, phân công rõ ràng hoàn toàn không cần cô ra mặt. Hơn nữa kể từ khi tin tức về loại hình đấu giá này được lan truyền, không chỉ có đế quốc bên này chấn động mà ngay cả các quốc gia khác cũng tranh nhau kéo đến thành phố Sao chỉ vì muốn lấy được thư mời từ nhà đấu giá Lý gia, bọn họ muốn có được một tấm thẻ gỗ, ngoài thẻ gỗ ra đương nhiên cũng muốn người, Diệp Trăn không tránh khỏi lại bị điều tra, nhưng lúc này đã có rất nhiều người công khai lẫn ngấm ngầm bảo vệ cô, và cô thật sự bị bao vây chật như nêm cối, muốn thành công thì trừ khi Diệp Trăn tự mình ra tay, nếu không thật sự là không có khả năng.

Phụ tá lần lượt báo cáo từng tình hình của Diệp Trăn cho Diêm Lịch, sau đó xúc động nói: “Diệp tiểu thư quả nhiên tài giỏi, bây giờ e rằng ngay cả chúng ta cũng không thể dễ dàng bắt cô ấy đi.

Nhưng đây cũng là con dao hai lưỡi, nếu không cẩn thận sẽ tự đẩy mình vào hố lửa.

Dù biết là nguy hiểm nhưng cô ấy vẫn làm, đặt mình vào vị trí dễ thấy nhất, trên đầu là lưỡi dao, chấn động lòng người lại bình thường không mấy nổi bật.

Diêm Lịch ấn vào vị trí trái tim mình, anh không ngăn cản được sự vui sướng và nhảy nhót ở đó, bây giờ chỉ cần nhắc đến cái tên đó là cơ thể anh sẽ sinh ra một loại bùng cháy khát khao muốn được đến gần cô, tìm tòi nghiên cứu cô, chỉ có cô là người phụ nữ duy nhất có thể sánh vai với anh.

Anh cởi nút cổ áo, lạnh lùng nói: “Khu không người bên kia khai phá thế nào rồi?”

Tiến độ phát triển của bên kia tương đối thuận lợi, chỉ là tốc độ khá chậm, động thực vật nguy hiểm trong rừng quá nhiều, bọn họ cũng không dám mạo hiểm, theo tiến độ này thì ít nhất phải đợi đến cuối năm mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn phải tăng tốc hành động trước khi mùa đông bắt đầu.

Nhưng so với tiến độ ở khu không người, phụ tá lại quan tâm đến một việc khác hơn: Chỉ trong vài tháng, “Thị trấn Diệp gia” đã thật sự trở thành một thành phố hoàn chỉnh trong núi!

Anh vốn tưởng rằng bọn họ chỉ làm quy mô nhỏ, dù sao Diệp tiểu thư lương thiện tặng rất nhiều cây cối mà không có yêu cầu gì, yêu cầu duy nhất của cô là muốn vài căn nhà đá, đây cũng không phải là yêu cầu kỳ lạ, ngược lại cô còn vô cùng thông cảm cho những người bình thường không có tiền không có năng lực này, nhưng không biết tại sao mà sau khi những ngôi nhà bằng đá được xây dựng xong, càng xem càng cảm thấy kỳ lạ? Còn có bức tường kia được xây cao hơn và dày hơn tường của thành phố Sao!

Anh có cho người qua xem xét, những dân thường đó đã làm việc chăm chỉ, còn nói nếu như Diệp tiểu thư thích thì tất nhiên bọn họ sẽ làm việc tốt nhất! Về phần bức tường được xây cao và dày như vậy còn không phải là do Diệp tiểu thư thích căn nhà bằng đá hay sao? Ngọn núi này nguy hiểm biết bao nhiêu, đâu đâu cũng có động vật cao lớn hung dữ, nếu như nó bị phá hủy thì Diệp tiểu thư sẽ không vui, vậy không phải quá tệ hay sao? Diệp tiểu thư đã giúp bọn họ rất nhiều, làm sao bọn họ có thể để cho cô thất vọng?

Nói thẳng ra thì nhà vẫn quá ít, tường vây không đủ cao, móng không đủ sâu và ổn định, cần phải sửa chữa!

Hơn nữa vì để phòng tránh những dã thú lớn như con nhện mặt đen, bọn họ còn dự định đào một con sông bên ngoài tường vây, sau đó dẫn dòng sông từ khe núi đến đây tạo thành một nửa vòng vây, cũng coi như được bảo đảm an toàn nhiều hơn chút!

……Sửa chữa?

“Đương nhiên rồi, nếu như Diệp tiểu thư xảy ra chuyện gì trong căn nhà đá chúng tôi xây thì chẳng phải chúng tôi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ lớn hay sao?”

“Đúng vậy! Không được không được, đào rộng ra chút đi, nghĩ lại dã thú xông vào thành phố Sao của chúng ta, khoảng cách nhỏ như vậy chắc chắn sẽ không đủ!”

“Đúng vậy, Diệp tiểu thư rất quan tâm chúng ta, còn đặc biệt tặng gạo và mì, làm sao chúng ta có thể không nỗ lực?”

“Chúng ta không phải là tiểu nhân có ơn không báo!”

“………………”

Người đi hỏi thăm bị hoảng sợ không nhỏ, anh cảm nhận sâu sắc được địa vị của Diệp tiểu thư ở trong khu dân thường, không ai có thể vượt qua cô, địa vị của cô rất có thể đã vượt qua cả thủ tướng của đế quốc bọn họ!

Phụ tá đưa cho Diêm Lịch xem bức ảnh mà anh ta đã chụp, “Thiếu tướng quân, ngài nhìn những ngôi nhà này đi, không chỉ được xây dựng ngăn nắp có trật tự mà ngay cả tường thành cũng được sửa chữa nghiêm ngặt dựa theo quy cách của thành phố, ngoài ra còn có con mương lớn bên ngoài, suy nghĩ của những dân thường này thật kỳ lạ, bọn họ muốn dẫn nước sông đến đây!”

Khu dân thường có hơn hai vạn người, hàng chục vạn người đã thiệt mạng và bị thương trong cuộc tấn công của dã thú, vô số người mất tích nhưng vẫn có hai trăm vạn người. Đặc biệt là mười lăm khu gặp thảm hoạ nghiêm trọng nhất, hầu như mỗi nhà đều có người lên núi đào sông đào bảo vệ thành cho Diệp tiểu thư, lúc bọn họ đi vô cùng vui vẻ, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng, không có một chút gượng ép! Bởi vì đường xá xa xôi nên ngôi nhà đá được xây dựng trở thành điểm dừng chân tốt nhất, vì có tường thành nên ngăn chặn được không ít nguy hiểm, người ở lại càng nhiều hơn, thậm chí có người còn quyết định mang theo cả gia đình đến đây, đàn ông làm việc ở trong núi, phụ nữ ở nhà nấu cơm, cũng sẽ lên núi hái một ít rau quả dại, nếu may mắn thì còn được hầm một nồi thịt xương lớn, vừa thơm vừa nồng, đến nỗi cách thật xa cũng có thể ngửi thấy!

Thống kê sơ bộ cho thấy có ít nhất một trăm vạn người đi đào đất cho Diệp Trăn, mỗi người một cái cuốc, sông đào bảo vệ thành cũng có thể đào ra, điều này thể hiện đầy đủ ý nghĩa của cái gọi là nhiều người lực lượng lớn!

Diêm Lịch nhìn bức ảnh lại nghĩ đến Diệp Trăn.

Anh xoa xoa trán, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ vừa ý một cô gái đầy tham vọng như vậy.

Khi sông đào bảo vệ thành được đào với khí thế hừng hực, Diệp Trăn cũng đi xem xét, bởi vì thị trấn của Diệp Trăn nằm ở trong núi sâu nên khó tránh khỏi việc sẽ có những lúc địa hình lên xuống cao thấp, cô đi xem dòng sông sẽ được dẫn đến đây, nói: “Có thể đào vài cái mương nhỏ bên cạnh căn nhà, dẫn nước vào, sau này dùng nước sẽ tiện hơn.”

Nguyên Khải vừa nghe, cảm thấy cũng có thể. Diệp Tiêu lấy bút ra vẽ thành bức tranh, nói: “Chúng ta thử xem.”

Diệp Trăn ừ, lại nói: “Anh đã tìm được chỗ thích hợp để làm nơi tránh nạn hay chưa?”

Diệp Tiêu lắc đầu nói: “Dưới đất mọc đầy rễ cây, rắc rối đan xen khó gỡ, không đơn giản giống như đào dòng sông.”

Diệp Trăn ồ, nghi ngờ nói: “Tại sao lại đào dưới lòng đất? Anh đến sườn núi tìm thử xem, mở một cái động trên núi không phải tốt hơn sao? Chỉ là phải cẩn thận đừng để bị sụp đổ.”

Diệp Tiêu: “……”

Có lẽ là do nơi tránh nạn của bọn họ đều ở dưới lòng đất nên đương nhiên anh sẽ nghĩ đào một cái động dưới lòng đất, như vậy dù có chuyện gì xảy ra thì trốn dưới lòng đất vẫn là an toàn nhất, nhưng bọn họ lại quên bây giờ bọn họ không ở thành phố Sao mà là trong núi sâu nơi có tài nguyên lớn, bọn họ không cần đào hố dưới lòng đất, đào hố trong núi mới là an toàn nhất và cũng biện pháp hữu hiệu nhất! Đúng lúc có một ngọn núi lớn ở bên cạnh nơi bọn họ lấy đá, đó là nơi thích hợp nhất để tránh nạn!

Kể từ đó, phần lớn vấn đề coi như được giải quyết.

Khi Diệp Trăn trở về, cô bảo Diệp Tiêu dùng gỗ khắc cho cô 32 cái hình tròn cùng kích cỡ, Diệp Tiêu không hỏi cô vật đó để làm gì, miệng đồng ý, ngày hôm sau anh đưa cho cô một khúc gỗ, vì vậy Diệp Trăn đã lấy một con dao, việc cô làm ở nhà mỗi ngày chính là khắc cờ tướng, cờ tướng cũng là một nền văn minh của Hoa Hạ, lịch sử của nó thậm chí còn lâu đời hơn, tuy rằng không có nhiều người ở thế kỷ Sao biết đến nhưng nếu được phổ biến rộng rãi thì chắc sẽ không sao đâu nhỉ?

Diệp Trăn cũng không chắc chắn, chờ sau khi cô khắc xong thì lại viết quy tắc ở bên dưới, nhưng cái này không phải cứ giao cho Trương béo là có thể phát huy ra ngoài, cùng lắm là để cho ông chế tác hậu kỳ bán ít bàn cờ đi.

Người đầu tiên chơi cờ với cô chỉ có Diêm Lịch.

Diêm Lịch thông minh, đã nhìn một lần là không thể nào quên, là một người lính ưu tú, anh chỉ huy một trăm vạn đại quân, năng lực chỉ huy việc đáng làm thì phải làm!

Chơi cờ với Diêm Lịch, anh chỉ thua ván thứ nhất, ván thứ hai hòa, ván thứ ba lại hòa, đến ván thứ bốn, Diệp Trăn phải cực kỳ cố hết sức để đối phó với anh. Người tiến hóa não bộ đã bắt chước hàng vạn khả năng và kết quả trong đầu dựa trên kỹ năng chơi cờ của cô để tối đa hóa lợi ích của chính mình.

“Cô đã nhường tôi thắng.”

“……”

Diệp Trăn đau đầu, đẩy ván cờ đi tìm Trương béo, đưa mô hình cờ tướng cho ông, có Diêm Lịch, cô tin không lâu nữa sẽ có một làn sóng cờ tướng, đương nhiên cô vẫn còn một thời điểm quan trọng hơn, đó là dùng số tiền cô có được từ việc bán đấu giá để mua một lô thiết bị nghiên cứu khoa học.

Trương béo sửng sốt: “Cô muốn những thứ này làm gì? Mấy cái này tuy có thể bán nhưng cực kỳ đắt đỏ, mặc dù cô bán đấu giá có nhiều tiền nhưng rất khó để mua hết toàn bộ.”

Diệp Trăn nói: “Nó có ích, ông cứ đặt trước giúp cho tôi, đừng lo lắng về tiền bạc, tôi sẽ làm ra tiền.”

Trương béo không lo Diệp Trăn không có tiền, cái ông lo lắng là tại sao Diệp Trăn lại đột nhiên muốn rất nhiều thiết bị thí nghiệm? Ngoài ra còn có những sản phẩm khoa học kỹ thuật, máy tính, bộ đàm, thậm chí cô còn muốn một cái xe bay, ông hỏi tại sao cô lại muốn xe bay? Cô nói cô muốn xem, cô tò mò, tất nhiên sẽ tốt hơn nếu như cô có được vũ khí —— mặc dù thế giới này cho phép quân đội riêng tồn tại nhưng vũ khí thì lại được quản lý nghiêm ngặt, quân đội riêng cũng phải được chính phủ phê duyệt mới có quyền trang bị vũ khí.

Trương béo: “……”

Vì sao càng ngày ông càng cảm thấy mình không hiểu Diệp Trăn?

Chỉ là vì tò mò hay là vì cái khác……

Ông chợt căng thẳng!

Diệp Trăn thấy vẻ mặt Trương béo bỗng nghiêm trọng, cô cười nói: “Tiên sinh đừng lo lắng, tôi sẽ không làm liên lụy ông, chỉ là tôi thật sự tò mò.”

Trương béo khàn giọng: “…… Nếu như tôi tìm mấy thứ này cho cô thì cô có thể nghiên cứu ra cái gì?”

Diệp Trăn suy nghĩ, nói: “Tôi không biết, nói chung là muốn thử một lần.”

Cô đã từng là một nhà khoa học xuất sắc ở thế giới cũ, nhưng ở đây, ngoại trừ biết văn tự cổ đại và một số đồ cổ ra thì đối với công nghệ thật sự ở đây cô cũng không biết lắm, kế hoạch hiện tại của cô là thu hút một nhóm học giả ưu tú để cùng nhau nghiên cứu, chỉ dựa vào một mình cô chắc chắn sẽ không đủ.

Đương nhiên, vì để phòng ngừa vạn nhất, cô hy vọng mình có thể sử dụng kỹ thuật hiện tại để làm những gì cô đã làm trước đây, ở thế giới này, chắc là xe tăng sẽ tương đối thích hợp, không những có thể đối phó với con người mà còn có thể đối phó với dã thú, cũng đủ cứng rắn và rắn chắc, đặt vài cái ở mái tường nhìn có vẻ an toàn. Về phần súng ống, cô nhớ rõ kết cấu của khẩu súng mà Thẩm Ngọc mang theo bên người, anh đã dạy cô cách bắn súng, vẽ ra thành bản vẽ, tự mò mẫm chắc là sẽ không thành vấn đề……

Diệp Trăn suy nghĩ rất nhiều, dù sao cô nhất định phải làm, nếu như Trương béo không giúp cô thì cô chỉ có thể hợp tác với Lý gia, 《 Thôi Bối Đồ 》của bọn họ rất cần cô.

Trương béo nói ông muốn thương lượng với anh trai, dù sao ông cũng là người Trương gia, chuyện quan trọng như vậy không thể quyết định bằng sở thích của chính mình. Khi ông về nói với anh trai mình, anh trai ông cũng hoảng sợ không thôi, “Diệp Trăn muốn làm gì?”

Trương béo lắc đầu nói: “Nghe nói khu rừng mà thiếu tướng quân xây dựng cho cô ấy bây giờ đã xây thành một thị trấn Diệp gia, tường thành còn cao hơn và dày hơn thành phố Sao của chúng ta, bên ngoài tường còn đào một con sông, không chỉ vậy, bọn họ còn đào một nơi tránh nạn dọc theo vách núi, nhìn tình hình…… có vẻ như cô ấy sẽ rời khỏi thành phố Sao để sinh sống ở đó. Hôm nay cô ấy lại tìm em muốn một vài thứ, em cảm thấy ý tưởng của cô ấy không bình thường, rất có thể là muốn……”

Ông tạm dừng lại, nhưng không nói ra, “Anh, chúng ta có nên giúp cô ấy hay không?”

Anh Trương suy nghĩ suốt một đêm, cuối cùng quyết định: “Giúp, chẳng qua chỉ là mua một ít thiết bị nghiên cứu khoa học thôi mà, lại không cần chúng ta bỏ tiền, không sao cả.”

Trương béo lập tức hiểu ý anh trai mình: Giả ngu. Bọn họ là thương nhân, thương nhân kinh doanh chỉ vì lợi nhuận! Hơn nữa, mua bán thiết bị nghiên cứu khoa học cũng không phải phạm pháp, hiện nay, một số người tiến hóa não bộ tốt đều có phòng nghiên cứu trong nhà, bây giờ chẳng qua chỉ là cho người bình thường sử dụng thôi, không ai nói không được!

Trương béo bắt tay vào làm ngay, nhưng thiết bị nghiên cứu khoa học không những đắt tiền mà mua bán cũng không dễ, có loại dễ mua nhưng có loại còn phải đợi thời gian chế tác, đương nhiên muốn làm được điều này phải mất rất nhiều thời gian, hơn nữa ông đã tìm kiếm tài nguyên theo cách này để thu hút sự chú ý của một số người.

Diệp Trăn được phụ tá đi theo Diêm Lịch ra tiếp đón.

Xe bay màu đen phóng nhanh qua khu rừng mênh mông dài vô tận cho đến khi đáp xuống một bậc cao ở ngọn núi nào đó, cô xuống xe, nhìn thấy bóng lưng cao lớn thẳng tắp của người đàn ông, anh đứng chắp tay sau lưng, lặng yên hờ hững.

Diệp Trăn bước lên phía trước, cơn gió mùa thu xào xạc thổi mái tóc cô tung bay.

Cô đứng một lúc rồi cười nói: “Ở đây đẹp thật đấy.”

Diêm Lịch giơ tay, ngón trỏ thon dài chỉ vào một nơi dưới chân núi, “Chỗ đó mới là hùng vĩ nhất.”

Diệp Trăn nhìn lại, chỗ đó là những dãy nhà đá xếp thành từng hàng chữ “Điền” (田), nhà đá được bảo vệ bởi những bức tường cao, bên ngoài những bức tường là một dòng sông rộng lớn, nghe nói cái cửa treo được chạm khắc trên tường rất tráng lệ, không biết là do ai thiết kế, mỗi ngày sáng tối đều đổ một lít, bảo vệ nơi đó thành bồng lai tiên cảnh, bây giờ nơi đó đặc biệt nổi bật giữa khu rừng xanh lá tươi tốt này.

“Thật ra lâu rồi tôi không đến xem nơi này, thiếu tướng quân có muốn đi xem với tôi hay không?”

Diêm Lịch nhìn cô một cái, nói: “Nghe nói cô mua rất nhiều thiết bị nghiên cứu khoa học?”

Diệp Trăn ừ, nói: “Chờ nơi tránh nạn được sửa xong thì tôi sẽ chuyển lô thiết bị đó qua đây, chỗ đó đủ rộng lớn và an toàn.”

“Sau đó?”

“Thiếu tướng quân đang lo lắng cái gì?” Diệp Trăn mím môi cười, bất lực nói, “Thiếu tướng quân đừng quên tôi là một người bình thường, tôi chỉ không muốn bình thường giống như người bình thường nên tôi mới muốn thử. Tại sao những người tiến hóa như các anh có thể làm được mà người bình thường như chúng tôi lại không được? Có lẽ chờ tôi thất bại thêm vài lần nữa thì tôi sẽ bỏ cuộc.”

Diêm Lịch không tin Diệp Trăn sẽ từ bỏ, anh không tin lời ngon tiếng ngọt của Diệp Trăn!

Chưa kể bây giờ toàn bộ đế đô ai mà không biết trong khu rừng sâu xa to lớn có một thị trấn Diệp gia?

Người ta truyền tai nhau nơi đó có những ngôi nhà bằng đá sạch sẽ và kiên cố, có nước sạch chảy qua từng nhà, có bức tường vừa cao vừa dày! Ở đó, người bình thường cũng có thể lên núi, có thể hái trái cây, có rau dại khắp mặt đất, có thể vào núi săn thú, còn có gạo thóc sạch sẽ……

Đó là bồng lai tiên cảnh cho những người bình thường!

Những tin tức này càng ngày càng lan truyền rộng rãi, ngay cả thủ tướng cũng nghe thấy, đích thân phái người đến điều tra.

Không uổng công Diệp Trăn suy tính chu đáo, thiên về mưu lược, cho dù người ngoài có tra như thế nào thì thị trấn Diệp gia vẫn là món quà của những người dân thường tặng cho Diệp tiểu thư, bởi vì sự hào phóng của cô, bởi vì lòng tốt của cô, bởi vì cô cứu tế cho hai trăm vạn dân thường bọn họ! Bọn họ xây dựng thị trấn đá này chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, dễ như trở bàn tay, chẳng qua càng xây càng nghĩ tốt nên mới tạo thành cục diện như hôm nay, hơn nữa thị trấn Diệp gia không có người ở, bọn họ chỉ là tạm thời nghỉ chân, về sau đều cho Diệp tiểu thư, có vấn đề gì sao? Không phải khu rừng này là của Diệp tiểu thư à? Việc này cũng muốn quản lý?

Không có vấn đề, tất nhiên không có vấn đề.

Tuy nhiên, những ảnh chụp ở đây đã được gửi về đế đô, điều này đã thu hút sự chú ý rộng rãi.

Diêm Lịch nhìn cô gái bên cạnh, một số cảm xúc không thể kìm nén gần như nuốt chửng anh.