Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 237: Mạt Thế Hắc Liên Hoa (15)



Mễ Lạc Tranh rất muốn hét lên nhưng ngặt nổi sợ y khóc lóc,mỗi lần làm sai bị bắt đều sẽ lệ nóng doanh tròng và bày ra bộ dáng ủy khuất hệt như bị người chà đạp vậy,mặc dù rất phiền phức nhưng...tự tạo nghiệp không thể sống a...

"Vân...Vân trình ca ca em....." Bắc Đường Tuyết dường như nhận ra bản thân làm sai liền triệt để lui xa cúi đầu,hai tay vòng quấn ôm chặt chú gấu bông lớn,mím môi nấc nghẹn khóc.

Y lại nữa rồi...y lại làm sai nữa rồi...

Chẳng phải y không biết hay không hiểu chuyện,không muốn làm đứa trẻ ngoan sở dĩ làm thế vì bất đắc dĩ và nổi lòng lo lắng bất an,y biết bản thân mình rất ngốc hoàn toàn không xứng đáng với một người xinh đẹp như Vân Trình ca ca.Anh ấy hoàn hảo như vậy...y lại rất ngốc hai người sao có thể đâu?Bắc Đường Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất,hai hàng nước mắt lăn dài thoáng chốc ướt nhẹp cả khuôn mặt trông cực kì đáng thương.

Mễ Lạc Tranh tốc chiến tốc thắng vội vàng rửa sạch tay chân chạy ra an ủi,thay vẻ tức giận phiền chán bằng khuôn mặt tươi cười ôm y vào lòng,thiếu niên vốn đã yếu ớt không chịu nổi lúc này có thêm điểm tựa thử hỏi ai chịu nổi đây?

Tiếng khóc nháy mắt lanh lảnh vang lên,một lớn một nhỏ ôm chầm lấy nhau tạo nên hình ảnh ấm áp hài hoà.

Áng chừng hơn vài phút sau cậu mới thành công dỗ dành,thiếu niên ngoan ngoãn trở về phòng nghĩ nhưng vẫn nhất mực không chịu buông tay,toàn thân hệt như bạch tuộc muốn treo dán chặt lên người cậu và đôi mắt phượng trân trân mở to,chỉ là tối qua thức khuya canh người lúc này lại chẳng thể nào nhịn nổi nữa mí mắt lim dim nặng trịch mà chầm chậm khép lại.

Nhìn y ngủ ngon như vậy cậu cũng không đành lòng rút chân,thầm nhẹ tay xê dịch chút để y tựa đầu lên đùi cho thoải mái,bàn tay khẽ vuốt ve cảm nhận đồ mềm mại bị đối phương nắm chặt trong tay cho dù ngủ vẫn chẳng tài nào rút ra được nổi.Gò mà trắng mềm hồng hào khuôn mặt ú ú đô đô thịt của trẻ con giống như bánh bao vừa hấp chín,qủa thật vô cùng đáng yêu.

Khẽ giơ ngón trỏ bên tay còn lại chọt chọt vào má y khiến nó lún xuống,chẳng biết nghĩ tới cái gì trong lòng liền bất giác phì cười,rõ ràng lúc nhỏ trẻ con đáng yêu thế này sao đến lớn lại...Vai chẳng những rộng,chân chẳng những dài cộng thêm vòng eo cẩu...y rằng mỗi lần đụii đều như muốn lấy mạng làm người ná thở vậy đó.1

Nói không sợ y chắc chắn là giả rồi a...

- ---------------

Bọn tiểu hồng hiện tại chính là một trong những chiến thần thuộc căn cứ,hình thể khổng lồ sức chiến đấu và dị năng cực kì mạnh mẽ,mỗi lần há miệng phun hoả hay giơ tay vỗ chưởng đều sẽ sát chết hàng loạt zombie khiến chúng nổ tung nát bấy,thế nhưng có một ngoại lệ riêng biệt là duy chỉ Mễ Lạc Tranh mới được quyền cưỡi sói vương tiểu hồng và bọn đàn em cho đám Liễu Vy Hoa,trừ bọn họ ra thì ai cũng không được kể cả cha cậu Khổng Vân Trình và vị Bắc thúc cũng vậy.

Sớm đã cam nguyện thuần phục nên dù trở nên mạnh mẽ cũng chẳng muốn rời đi,có bọn nó tại khiến căn cứ càng trở nên an toàn kiên cố không động vật biến dị nào dám bén bảng lại gần,dù tới chưa kịp dị năng giả ra tay cảnh cáo thì đã bị bọn tiểu hồng phun hoả thiêu thành tro rồi.

Căn cứ của Nghiêm gia dù so không bằng bên Long Sinh nhưng đã rất lớn,đứng thế chân vạc hiện tại chia làm ba phe gồm Long Sinh,Nghiêm gia và Liễu gia,được xếp phân chia theo độ lớn mạnh cho dù hai bên còn lại không bằng Long Sinh nhưng đã rất lớn,thuộc diện căn cứ vẹn toàn về tất cả mọi mặt,bao gồm cả quân sự vũ trang hay lương thực đều đủ cả.

Chẳng biết có phải hẹn trùng hay do kế hoạch hoá gia đình gì hay không?mà cả bốn chủ căn cứ mỗi người đều chỉ sinh một đứa con,ngoại trừ mẹ Liễu vỡ kế hoạch ra thì còn lại đều như vậy cả.

Nghiêm Lục Quân hiện tại chính là thái tử gia giữa mạt thế,trừ lúc ra ngoài làm nhiệm vụ thì hầu hết thời gian còn lại đều sẽ viện cớ qua bên Long Sinh nhìn ngắm người thương,mấy năm gần đây đang rất thịnh việc yêu đương đồng giới,chuyện đàn ông yêu đàn ông hay phụ nữ yêu phụ nữ đều thấy rất nhiều.Thậm chí đến cả việc chuyển đổi giới tính đã không còn xa lạ,hắn cũng thuộc diện nằm trong số đó là một tên công chính hiệu.

Do tính cách kén chọn nên mãi mới chọn được người như ý,vốn dĩ nghĩ bản thân cả đời sẽ chỉ chui rúc lầm lì trong phòng nghiên cứu nhưng ai nghờ tận thế lại tới,nhân sinh tính cách cũng theo đó thay đổi thật lớn tìm được người bản thân yêu thích.Khổng Vân Trình có bộ dáng cực kì xinh đẹp bất phân nam nữ,đẹp đến nổi hắn không thể dùng từ diễn tả hết được,là một sắc đẹp do tạo hóa trời ban duy nhất khiến hắn xiêu tâm động lòng,đã thế giọng nói còn rất hay ho dễ nghe nữa.

Với hắn việc đồng tính luyến ái yêu thương chẳng sao cả,không ai chấp nhận hay kịch kiệt phản đối thì đã sao?mình sống vì bản thân mình người ngoài cũng chẳng thể cho hay giúp đỡ được cái gì,họ sống thay mình được sao?cứ việc đạp lên dư luận mà sống quảng đời về sau an nhiên hạnh phúc là vui rồi.

Từ trước tới phong cách ăn mặc hắn vẫn như thế,chỉn chu tỉ mi từng chi tiết nhưng không quê mùa cổ sĩ,dung mạo vốn dĩ đã rất đẹp nay cố tình ăn vận càng khiến khí chất ôn nhuận ấm áp tăng thêm vài tầng,nhìn qua đặc biệt dễ mang hảo cảm.Ôm lấy bó hoa trên tay lái xe mang người tiến về căn cứ Long Sinh tìm cậu.

- ---------------

Mễ Lạc Tranh trưa nay nhân lúc y ngủ vừa mới  ra ngoài chuẩn bị dạo chút thì bất nghờ thấy người dưới lầu,nam nhân tuấn tú mang một thân đầy mồ hôi nhưng vẫn cố nở nụ cười tươi ngẫng đầu nhìn cậu,đợi đến khi được cậu đáp trả thì nhảy cẫng lên vì sung sướng.Và thế là hơn một tuần trôi qua ngày nào cũng thế,không quản gió to bão táp hay mặt trời chói chang nóng rực,nam nhân vẫn cứ ăn mặc chỉn chu lấy cớ đền đáp nghĩa mang trái cây tươi và hoa tới tặng cho cậu,sở bất đắc dĩ ngượng ngùng nhận lấy mang về.

Lần trước thất hẹn do bản thân sai nay nhận thêm qúa nhiều lại quỵt thì không hay,kiềm không đặng mặt dày xấu hổ vì người ta qúa mức nhiệt tình nên cậu mời hắn tới nhà ăn cơm xin lỗi chuyện hôm bữa,còn phần a Tuyết hôm nay đã bị cậu tạm thời cưỡng ép tiễn qua chỗ cha rồi.

Tên họ Nghiêm này dụng ý theo đuổi nhiệt tình mãnh liệt như vậy cậu hiểu,hắn xét mọi thứ đều tốt nhưng đáng tiếc không phải gu cậu,Mễ Lạc Tranh thiết nghĩ bản thân nên cùng hắn nói rõ ràng để tránh hậu hoạ về sau.Chứ cái thứ tình yêu chết tiệt này lún càng sâu thì càng đau khổ,chẳng thể nào đơm hoa kết trái thì yêu thương nhung nhớ làm gì??

Trời đánh tránh bữa ăn,thôi thì đợi hắn ăn song rồi nói.

Nghiêm Lục Quân ngồi thẳng lưng bắt chéo chân trên ghế sofa,ngoài mặt bất động thanh sắc nhưng trong đã sớm khẩn trương lo sợ,bàn tay đặt trên đầu gối hết nắm lại buông,mím môi nhìn lấy bóng lưng người thương đang loay hoay nấu nướng trong bếp.

Mùi thức ăn thơm phức lan toả trong không khí,vừa ngửi đã khiến hắn bụng đói cồn cào,có trời mới biết khi nghe tin cậu mời ăn cơm hắn đã ngạc nhiên tới mức nào,thậm chí cho đến hiện tại cũng không dám tin tưởng,đầu óc thông minh lúc này lại mù mịt mơ màng chẳng biết nói gì đành im lặng ngồi chờ tới khi dùng cơm.

Ăn song vét sạch bốn dĩa hắn vẫn chưa cảm thấy đã thèm,khẽ liếm môi thần sắc chuyển biến hít sâu nói "Vân Trình anh nghĩ dụng ý dạo này em hiểu mà đúng không?chuyện tình cảm của chúng ta liệu có thể nào tiến thêm một bước?cho anh,cho em cũng như cho chúng ta cơ hội tìm hiểu nhau được chứ?" vừa dứt lời liền xiết chặt nắm tay khẩn trương lo lắng nhìn cậu đầy mong chờ.

"Không được,anh không phải mẫu người em thích,quan hệ của chúng ta sau này nên dừng lại ở mức bạn bè thôi..." Mễ Lạc Tranh thật sự không biết bản thân nên nói thêm cái gì,thừa biết người rất tốt nhưng vốn dĩ tình cảm chẳng tại đành từ chối chứ biết sao giờ?vả lại cậu cũng không phải hạng người câu tam đáp bốn,đứng núi này trông núi nọ nên dứt khoát sẽ tốt hơn.1

Nhận được câu trả lời khiến hắn cảm thấy vô cùng hụt hẫng,vẫn chưa đứng dậy ra về,ngồi im ở đó giương đôi mắt hoảng loạn hơi ướt nhìn cậu như thật sự muốn chắc chắn những gì bản thân vừa nghe.

Mễ Lạc Tranh cùng hắn đối mắt thật lâu sau Nghiêm Lục Quân mới lần nữa phản ứng,đi về phía cậu giơ tay nhẹ giọng cười nói "Sau này chúng ta vẫn sẽ như cũ làm bạn bè của nhau,nếu gặp chuyện khó đừng ngại ngùng gì cả biết không?"

Mễ Lạc Tranh "Dĩ nhiên là được rồi"

"Cảm ơn cậu vì đã chiêu đãi anh bữa ăn ngon này,thôi anh còn có việc về trước đây"

"Vâng,anh đi thong thả ạ"

"Như vậy...tạm biệt em" nói song hắn đã vội vàng xoay người rời đi,mặc kệ lòng đau âm ĩ vẫn không đành lòng tiếp tục nhìn vẻ mặt cậu.

Chờ đến bóng hắn khuất xa cậu liền muốn chạy đi tìm y,đợi chạy tới nhà của Bắc phụ đã trông thấy ông bày ra vẻ mặt sầu muộn đau khổ ngẫng đầu lên nhìn,thấy là cậu hai mắt tức khắc toả sáng chạy tới kéo người vào nhà vui vẻ nói

"Sao giờ này con mới đến chứ?mau vào rước lão công nuôi từ bé của con về nhà đi ta thật sự chịu hết nổi rồi!!"

"Nhưng đó là con trai ruột của thúc mà?"

"Ta mặc kệ giờ này không có cha con ruột rà gì hết đó,chồng ai nấy lo cha con thì để ta lo,đi trước sau này đừng bao giờ tìm ta trông nom nó nữa!!"1

"Ơ...Long thúc à!! Long thúc thúc chạy đi đâu vậy?"

Mặc cho cậu hét khàn cả nhưng Bắc Đường Long nhất quyết không dừng,ngược lại càng chạy càng nhanh đến mức dâng lên khói bụi.

Mễ Lạc Tranh dở khóc dở cười đi lên phòng ngủ nhưng không thấy người,thậm chí tìm khắp trong nhà đến con ruồi cũng biệt tăm mất dạng,nhưng ngay khi bước ra khu vườn sau nhà thì thấy y đang cúi gằm mặt ngồi trên xích đu bĩu môi lầu bầu gì đó.

"Tiểu Tuyết em làm sao vậy?đừng làm anh sợ được không?"cậu lo lắng nhìn y hỏi,đừng nói nguyên do tại cậu tạm thời gửi trả nên y mới giận dỗi đi?

"Trình ca em không thích anh nấu cơm cho người đó đâu"Bắc Đường Tuyết ngẫng đầu nhìn cậu,bên trong ngữ khí tràn đầy rối rắm ngẹn ngào nói.

"Người đó?y em là Nghiêm Lục Quân?"

"Ừm...hắn muốn giành anh với em..em không thích hắn nên sau này đừng gặp..đừng cho hắn ăn cơm anh nấu nữa được không?"

"Ồ haha...." cứ làm cậu tưởng sảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ?hoá ra tên nhóc này đang ghen a...

"Rồi rồi...tiểu Tuyết là nhất,sau này anh chỉ nấu cho mình em vậy đã được chưa?"

"Anh hứa đi...hứa đi em mới tin"

"Sau này anh vi phạm em muốn hay thích làm gì anh cũng được hết,ok?"1

"Ừm..."

Ngoài mặt giả vờ điềm tĩnh nhưng trong lòng đã sớm reo hò cổ vũ,cơm Vân Trình ca ca nấu vĩnh viễn chỉ thuộc về mình y mà thôi!!!