Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 378: Gương Vỡ Lại Lành (38)



Edit: Kim

Người của y quán vội vàng báo cáo với triều đình, chuyện kinh thành phát sinh dịch bệnh nhanh chóng lan truyền, các bá tánh cực kỳ sợ hãi, chen chúc muốn ra khỏi thành, nhưng cổng thành vẫn đóng chặt, không thể thoát ra được, tiếng kêu gào vang vọng khắp nơi, người muốn ra khỏi thành chen chúc đông nghẹt ở các cổng thành.

Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Khi hoàng đế biết được tin kinh thành xảy ra dịch bệnh, phản ứng đầu tiên là hoài nghi có người làm, kinh thành đã nhiều năm không có dịch bệnh.

Kinh thành chính là nơi tọa trấn của hoàng đế, nhưng bây giờ lại xảy ra dịch bệnh, chẳng phải là đang nói ông trời đang muốn trừng phạt người làm hoàng đế là hắn sao?

Có phải lại phải hạ chiếu cáo tội không.

Hơn nữa ngay cửa nhà lại xảy ra dịch bệnh, vẫn làm hoàng đế rất sợ hãi.

Phản ứng thứ hai là nghi ngờ người làm ra chuyện này là Cao Chiêm, cái con dê nát kia đang gây rắc rối.

Bây giờ phía Đông Thành đang được phong tỏa lại để ngăn chặn dịch bệnh lây lan.

Hoàng đế lệnh các thái y ở thái y viện nhanh chóng tìm ra phương thuốc có thể trị bệnh, ngăn chặn dịch bệnh.

Phó Văn Âm đi ra ngoài mua đồ ăn cũng không mua được gì, gần như đã bị cướp sạch, cửa hàng lương thực cũng như thế, Phó Văn Âm vô cùng hoảng sợ.

Phó Văn Âm về đến nhà, thở dài nói với Nam Chi: “Chúng ta sắp không còn gì để ăn rồi.”

“Bên ngoài xảy ra dịch bệnh, người bên ngoài không dám vào thành, trong thành đã không còn lương thực, thịt và rau nữa rồi.”

Nam Chi như bị sét đánh, “Tại sao lại như vậy nha?”

Làm sao lại phát sinh bệnh dịch?

Trong cốt truyện cũng không xảy ra dịch bệnh mà?

Nam Chi chỉ là một đứa trẻ, gặp phải chuyện như vậy còn mờ mịt hơn cả Phó Văn Âm, “Mẹ, chúng ta phải làm thế nào bây giờ, phải quay về tìm ông ngoại sao?”

Phó Văn Âm nói: “Chúng ta không thể ra khỏi thành.”

Nam Chi:!!!

A, phải chết đói sao, lại phải đói bụng sao!

“Thịch thịch thịch……”

Tiếng đập cửa vang lên, Phó Văn Âm đi mở cửa, nhìn thấy người tới là Bạch Quân Nghĩa, một lần nữa gặp lại Bạch Quân Nghĩa, Phó Văn Âm có chút hoảng hốt, “Đã lâu không gặp.”

Bạch Quân Nghĩa đưa rổ cho Phó Văn Âm, “Bây giờ vật tư trong thành đều đã cháy hàng, trong tiệm của ta có không ít đồ, ta tặng cho nàng một ít.”

Trong rổ có thịt có rau, Bạch Quân Nghĩa còn đặt vào một túi gạo kê, tới đây là vì muốn đưa đồ cho Phó Văn Âm.

Bạch gia có một cửa tiệm tạp hóa, chuyên thu mua nông sản, trứng gà, lương thực, hàng khô của các bá tánh.

Sau khi cửa hàng của hầu phủ đóng cửa, Bạch phụ lại bỏ tiền ra mua sắm không ít đồ, một lần nữa khai trương, kết quả vừa lúc gặp phải dịch bệnh, kiếm được rất nhiều tiền.

Nhưng mà Bạch gia cũng không bán hết đồ đi, mà lưu trữ lại một số cho gia đình ăn, Bạch Quân Nghĩa nghĩ tới Phó Văn Âm, mang tới cho nàng một ít.



Nam Chi nhìn thấy Bạch Quân Nghĩa, kêu lên: “Bạch thúc thúc.”

Bạch Quân Nghĩa xoa đầu Nam Chi, “Gần đây sống có tốt không?”

Nam Chi gật đầu, “Khá tốt.” Mỗi ngày trừ việc luyện võ, thì cũng là đi tìm bọn Cẩu Đản chơi đùa, bây giờ xảy ra dịch bệnh, Nam Chi không thể đi ra ngoài tìm bọn họ.

Cũng không biết đám Cẩu Đản bây giờ như thế nào rồi, nếu bị bệnh, bọn họ là ăn mày, cũng không có tiền đi khám bệnh.

Phó Văn Âm lập tức xoay người đi lấy tiền, đưa cho Bạch Quân Nghĩa, “Không biết chỗ tiền này có đủ hay không?”

Bạch Quân Nghĩa vội vàng nói: “Không cần đưa tiền, chút đồ này không cần phải đưa tiền.”

Phó Văn Âm kiên trì đưa, “Ngay lúc thực phẩm quý giá như thế này, chàng có thể cho ta, ta đã rất cảm kích rồi.”

Bạch Quân Nghĩa nhận lấy tiền, sắc mặt có chút bừng tỉnh cùng mất mát, Nam Chi hỏi: “Bạch thúc thúc, dịch bệnh như thế nào?”

Bạch Quân Nghĩa thở dài nói: “Nôn mửa tiêu chảy, người bệnh giống như vắt quần áo ướt, mất nước mà chết, hai người đừng đi ra ngoài, có thể ở trong nhà thì hãy ở trong nhà.”

Nam Chi lập tức hỏi hệ thống: “Ca ca, đây là bệnh gì nha?”

Hệ thống nói: “Có vẻ như là bệnh dịch tả.”

Nam Chi hỏi: “Bệnh dịch tả là bệnh gì, tại sao lại khủng bố như vậy?”

Hệ thống giải thích nói: “Nguyên nhân của bệnh dịch tả là ăn phải đồ ăn có chứa vi khuẩn dịch tả Vibrio cholerae, vi khuẩn này có tính truyền nhiễm cấp tính, gây ra tiêu chảy cấp tính, mất nước, thậm chí có thể gây tử vong trong vòng vài giờ.”

Nam Chi sốt ruột hỏi: “Vậy phải chữa như thế nào?”

Hệ thống: “Nhanh chóng truyền dịch vào tĩnh mạch, tiêm thuốc kháng sinh.”

Nam Chi:……

Dịch truyền, thời cổ đại căn bản không có loại đồ này.

Hơn nữa, phương pháp điều trị hiện nay vẫn là uống thuốc đắng, vừa uống vào đã nôn ra, căn bản không thể chữa được.

Tiễn Bạch Quân Nghĩa đi, Phó Văn Âm vô cùng đau lòng, tuy rằng Bạch Quân Nghĩa đưa đồ ăn tới có thể giải tỏa ưu sầu nhất thời, nhưng không ai biết khi nào dịch bệnh mới kết thúc.

Phó Văn Âm nói với con gái: “Mạn Nhi, tạm thời đừng luyện võ nữa, một ngày chúng ta chỉ ăn một bữa thôi.”

Nam Chi không có ý kiến, “Con nghe theo mẹ, mẹ, chúng ta đun sôi nước lên hãy uống, bằng không sẽ nhiễm bệnh.”

Uống nhiều nước sôi, bách bệnh biến mất.

Nhưng mà tại sao lại xảy ra dịch bệnh?

Nên điều trị thế nào bây giờ, đại phu phải làm thế nào bây giờ nha?

Nam Chi hỏi Phó Văn Âm, “Mẹ, cha ruột con còn ở trong thành, liệu hắn có nhiễm bệnh không?”

Không phải Nam Chi lo lắng cho Cao Chiêm, mà là lo Cao Chiêm lợi dụng hỗn loạn tới tìm Phó Văn Âm.

Cô nỗ lực luyện võ, nhưng có quá nhiều người, cô cũng không có cách nào.



Vẻ mặt Phó Văn Âm trở nên có chút kỳ lạ, dường như nàng nghĩ tới chuyện gì đó, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Nam Chi nhìn vẻ mặt sợ hãi của Phó Văn Âm, hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Có phải mẹ đã bị nhiễm bệnh rồi hay không?

Phó Văn Âm miễn cưỡng nói: “Mẹ không sao, không có việc gì.”

Giọng Nam Chi mang theo tiếng nức nở, “Mẹ, có phải mẹ bị bệnh rồi không?”

Phó Văn Âm vội vàng lắc đầu, “Không có, không có, mẹ không bị bệnh, con đừng lo lắng.”

“Ồ……” Nam Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Mẹ không sao là tốt rồi.”

Phó Văn Âm nghĩ tới một khả năng, nàng đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, dịch bệnh này có phải là do Cao Chiêm làm.

Nếu là do Cao Chiêm làm, hắn cũng thật đáng sợ, lần nào Phó Văn Âm cảm thấy mình đã hiểu rõ Cao Chiêm, nhưng Cao Chiêm lại làm ra một số việc nàng không thể tưởng tượng được, đánh vỡ trí tưởng tượng của nàng.

Có lẽ, từ trước tới nay nàng chưa từng hiểu rõ Cao Chiêm.

Cao Chiêm tàn nhẫn độc ác, vô cùng tàn nhẫn độc ác.

Vì đạt được mục đích mà có thể giết chết người vô tội.

Cao Chiêm không giết nàng, Phó Văn Âm thầm cảm thấy bản thân mình may mắn, nghĩ đến tất cả những chuyện trước kia, Phó Văn Âm toát mồ hôi lạnh.

Nàng đúng là tự đại, không hiểu rõ lại dám đi thích người ta.

Nam Chi hỏi hệ thống: “Dịch bệnh này có phải là do Cao Chiêm làm hay không?”

Trong cốt truyện không xảy ra dịch bệnh, bây giờ Cao Chiêm không thể rời khỏi kinh thành, liền xảy ra dịch bệnh.

Đầu nhỏ của Nam Chi lập tức cảm thấy là do Cao Chiêm làm.

Hệ thống: “Đúng vậy.”

Nam Chi:……

Ôi chao, người này đúng là người xấu nha!

Hắn chính là đại ác nhân!

Cha ta chính là đại ác nhân!

Hệ thống nói: “Trong cốt truyện cũng xảy ra dịch bệnh, nhưng mà không phải ở kinh thành, mà là nơi khác, Cao Chiêm đem quân đi trấn áp loạn dân.”

Nam Chi hỏi: “Dịch bệnh kia cũng là do Cao Chiêm làm?”

Hệ thống: “Không biết, không ai biết, nhưng mà, hơn phân nửa là do hắn làm.”

Nam Chi thở dài: “Người như vậy, sao có thể trở thành hoàng tử được, hoàng tử và công chúa sao có thể sống hạnh phúc bên nhau được?”

Hệ thống: “Tuấn lãng soái khí, quyền cao chức trọng, tràn ngập mị lực, là hoàng tử.”