Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 317: Sủng Thú (56)



Edit: Kim

Lăng Xương tiên nhân trấn an con gái đang sợ hãi của mình, Bùi Nghê Thường run bần bật như một con thú nhỏ sợ hãi, vừa sợ vừa bất an, bộ dạng hãi hùng khiếp vía của nàng thật sự làm người ta đau lòng.

Bùi Nghê Thường là một đứa trẻ kiêu ngạo cỡ nào, bây giờ lại trở nên thận trọng như vậy, nhất định là đã trải qua rất nhiều cực hình.

Đây là có thù oán gì!

Lăng Xương tiên nhân nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, trấn an, “Cha sẽ khiến con trở thành dáng vẻ của trước đây, con yên tâm, cha sẽ giao con súc sinh kia cho con.”

Dọa thành như vậy, con súc sinh kia nhất định phải chết trong tay con gái hắn, khiến con gái hắn chiến thắng nỗi sợ trong lòng.

Trong lòng Lăng Xương tiên nhân hạ quyết tâm, bình tĩnh quay người lại, nói với ba cái súc sinh kia: “Đồ có thể cho các ngươi, nhưng trên người ta không có nhiều như vậy.”

Hắc giao lập tức nói: “Về nhà lấy là được rồi.”

Nam Chi lại nói: “Không được tin lời hắn, bọn họ trở về nhất định sẽ gọi viện binh, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tới đánh chúng ta.”

Thao tác này Nam Chi đã rất quen thuộc, đánh không lại thì về nhà tìm cha mẹ.

Hắc giao hừ một tiếng: “Nhân loại thật xảo trá.”

Nam Chi nói với Lăng Xương tiên nhân: “Cho chúng ta giới tử không gian của ngài.”

Lăng Xương tiên nhân nói: “Bên trong không có nhiều linh thạch như vậy.”

Nam Chi: “Nhưng bên trong nhất định có rất nhiều bảo bối, ngài là tiên nhân, khẳng định có đồ tốt.”

Mọi người:……

Đầu óc của cái súc sinh này thật thông minh, Lăng Xương tiên nhân nhất định có rất nhiều đồ tốt.

Có một số đồ vật không phải cứ dùng linh thạch là mua được đâu.

Lăng Xương tiên nhân:……

Hắn thật sự rất khó hiểu, không khỏi hỏi: “Tại sao ngươi lại làm như vậy với Nghê Thường?”

Nam Chi: “Nàng mắng ta là súc sinh.”

Mọi người:……

Nhưng ngươi không phải là súc sinh sao?

Nói ngươi một câu súc sinh cũng không sai!

Nam Chi có chút mất kiên nhẫn: “Ngài lau sạch thần thức trong giới tử đi rồi đưa cho chúng ta.”

“Ngài đừng kéo dài thời gian nữa, đưa cho chúng ta.”

Mọi người:……



Cái súc sinh này thật sự không phải thông minh bình thường.

Du Chiêu nhìn Hổ Nữu, con hổ có linh tính như thế, từ nhỏ nàng đã rất thông minh, khiến trong lòng Du Chiêu cảm thấy vui mừng.

Nàng nói, mẹ của nàng đã chết, là do Du gia làm.

Giữa bọn họ có thù oán, Hổ Nữu sẽ không bao giờ ở bên cạnh hắn nữa.

Du Chiêu nhìn hai con yêu thú đen như bị đốt cháy, nàng có bạn mới.

Hổ Nữu luôn có thể có rất nhiều bạn, nàng rất được người ta yêu thích, nàng sẽ không theo hắn trở về.

Trong lòng Du Chiêu cảm thấy trống rỗng, chỉ cần, chỉ cần nàng theo hắn trở về, hắn sẽ không tra tấn nàng, sẽ coi nàng là người bạn tốt nhất.

Nam Chi thấy Lăng Xương tiên nhân cọ tới cọ lui, nói với hai người bạn: “Bọn họ đang kéo dài thời gian, chúng ta mau đánh đi, cướp đồ về đây.”

Đây là thổ phỉ à?

Hai cái đen như mực ừ một tiếng, “Vậy đánh đi, sau đó nhanh chóng rời đi.”

Lăng Xương tiên nhân gỡ nhẫn giới tử trên ngón tay xuống, ném cho Nam Chi, Nam Chi lập tức hóa thành hình người bắt lấy, cô không có lập tức đem thần thức của mình đi vào trong nhẫn không gian, mà giao cho Đại béo, “Đại béo, ngươi nhìn xem, đầu ta đau.”

Lúc trước bị thần thức của Lăng Xương tiên nhân tấn công, hơn nữa mấy tu sĩ rất hay ra đòn công kích bất ngờ, rất âm hiểm.

Nam Chi trong quán trà nghe đọc rất nhiều sách, lại cũng từng trải qua nhiều lần, cho nên rất phòng bị.

Nam Chi nhắc nhở Đại béo: “Bên trong có thể có công kích.”

Nhà của hắc giao bị phá hỏng, tâm trạng vô cùng khó chịu, đó là một thế giới nhỏ bị ngăn cách, cho nên Bùi gia mới mãi không thể tìm thấy.

Hắc giao hừ lạnh một tiếng: “Nhân loại đúng là xảo trá.”

Gấu đen khổng lồ đem thần thức của mình xâm nhập vào trong không gian của chiếc nhẫn, quả nhiên có một cổ công kích cường đại đánh úp lại.

Gấu đen hơi nghiêng đầu, tránh đòn công kích nổ ra trong không gian chiếc nhẫn, đạo công kích kia trực tiếp bắn ra phá nát cây đại thụ phía sau thành từng mảnh, rầm rập ngã xuống đất.

Nam Chi há to miệng, oa một tiếng, “Quả nhiên tu sĩ các ngươi đều rất âm hiểm.”

May mắn là cô cảnh giác, tâm địa của tu sĩ các ngươi đều rất bẩn thỉu nha!

Sau đòn công kích này, gấu đen cẩn thận kiểm tra lại một phen, xác định không còn đạo công kích nào nữa, gấu đen đưa nhẫn lại cho Nam Chi.

Nam Chi vô cùng vui vẻ nhận lấy, xem xét một phen, lập tức vui mừng nói: “Wow, bên trong thật sự có rất nhiều đồ nha, có rất nhiều đồ tốt, có pháp khí cũng có linh tửu.”

“Đại béo, Nhị gầy, chúng ta đi.” Nam Chi nhảy lên vai Đại béo, gấu đen xoay người chuẩn bị rời đi.

“Hổ Nữu!” Du Chiêu không nhịn được mà hô, gấu đen khổng lồ xoay người lại, Nam Chi ngồi lắc lư đôi chân ngắn nhỏ của mình, cô nhìn Du Chiêu, hỏi: “Ngươi cũng có đồ muốn đưa cho ta sao?”

Du Chiêu:……



Trên người hắn nào có đồ gì có thể cho Hổ Nữu.

Du Chiêu chỉ có thể nói: “Hổ Nữu ngươi đừng đi.”

Nam Chi lại nói: “Đại béo, chúng ta mau đi thôi.” Đợi đến lúc người Bùi gia tới, bọn họ không thể đánh lại được.

Lúc này đây gấu đen khổng lồ quyết đoán rời đi rồi, trong nháy mắt, cơ thể cao lớn như vậy đã không còn thấy tăm hơi, nhanh như vậy, hoàn toàn không tương xứng với thân thể khổng lồ của nó.

Hắc giao lúc này mới nhìn thấy chỉ còn bản thân mình bị bỏ lại, nó lập tức có chút hoảng loạn, lập tức bỏ chạy.

Du Chiêu nhìn về hướng Hổ Nữu biến mất, trong lòng cảm thấy trống rỗng, Hổ Nữu sẽ không ở bên cạnh hắn nữa.

Hổ Nữu ghi nhớ cái chết của mẹ mình, là chết dưới tay người Du gia.

Hổ Nữu muốn báo thù Du gia sao?

Nhìn thấy Hổ Nữu chém đinh chặt sắt, không chút do dự mà đi rồi, Hổ Nữu hoàn toàn không thèm để ý tới hắn, không thích hắn.

Ở Du gia, Hổ Nữu thật sự quan tâm hắn mà.

Không quay về được, thật sự không quay về được.

Trong lòng người Bùi gia đều nghẹn lại một cục, Lăng Xương tiên nhân ôm con gái, quay đầu nhìn thoáng qua dãy núi dài vô tận, nói với con cháu Bùi gia: “Đi.”

Hắn sẽ còn quay lại, quay lại báo thù!

Người Bùi gia liếc nhìn Du Chiêu đang thất hồn lạc phách, âm dương quái khí trêu chọc: “Du thiếu gia còn chưa đi sao, ngươi còn chờ linh sủng của ngươi quay lại sao, người ta căn bản là chướng mắt ngươi.”

Du Chiêu ngẩng đầu nhìn người Bùi gia, ánh mắt sắc bén lại hung ác âm hiểm, lập tức dọa sợ người Bùi gia, lại không nhịn được mà tức giận.

Cái ánh mắt gì đây?

Người Bùi gia thầm mắng cái tiểu quỷ đáng ghét này, che giấu sự sợ hãi của mình xuống, đe dọa nói: “Chờ Nghê Thường tỉnh lại, có ngươi để giải tỏa, ngươi sẽ không đắc ý được lâu nữa đâu.”

Bùi Nghê Thường chưa từng phải chịu khổ, không bắt được con súc sinh kia, món nợ này phải tính trên đầu Du Chiêu.

Du Chiêu phải bị tra tấn.

Du Chiêu nghiến răng, trong lòng giận dữ, Bùi gia, Bùi gia……

Khinh người quá đáng.

Một ngày nào đó!

Du Chiêu không biết giữa Hổ Nữu và Bùi Nghê Thường có thù oán gì, nhưng hai người nháo lên như vậy, nhất định là Bùi Nghê Thường đã làm cái gì đó.

Nam Chi người bị Du Chiêu nhớ thương, giờ phút này đang cùng hai đồng bọn vui vẻ chia của.

Bên trong có mấy bình linh tửu, còn chưa mở ra, đã biết rượu này rất trân quý, bởi vì đây không phải loại rượu bình thường.

Gấu đen khổng lồ trực tiếp lấy mấy bình linh tửu, vừa mở ra, mùi rượu nồng đậm và linh khí đã ập vào mặt.