Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 166: Phúc Nữ Nhà Nông (45)



Edit: Kim

Nam Chi khó hiểu: “Quan hệ xã hội là cái gì?”

Hệ thống không thể không giải thích, nhưng không chắc đứa trẻ có thể hiểu được hay không, “Chính là các mối quan hệ đồng nghiệp, cấp trên, cấp dưới, vợ chồng, con cái…”

“Ví dụ như ngươi, ở trong mắt cha nương ngươi không phải là một đứa trẻ ngoan.”

“Ở trong mắt Giang lão, ấn tượng về ngươi là một đứa trẻ hư không biết lựa lời, tự bản thân ngươi không cảm thấy được, bọn họ cũng dạy ngươi ít nói lại, như vậy ngươi chính là một người cái gì cũng dám nói.”

“Ở trong mắt tỷ tỷ của ngươi, ngươi là một muội muội tốt, có lẽ nàng hâm mộ ngươi cái gì cũng có thể nói ra, cũng ủng hộ ngươi nói ra, phản hồi từ bên ngoài quyết định ngươi là người thế nào.”

“Một người có rất nhiều thân phận, cha mẹ, vợ chồng, con cái, anh chị em đều là các quan hệ xã hội, căn cứ vào từng thân phận mà đánh giá một người là loại người gì, thân phận khác nhau thì quy tắc phán đoán cũng khác nhau.”

Nam Chi:……

Nghe không hiểu!

Nam Chi: “Chúng ta không còn là chính mình nữa sao?!”

Hệ thống: “Đúng vậy, ánh mắt của thế giới bên ngoài nhìn chúng ta để chúng ta biết chính mình.”

Nam Chi: “Nhưng người khác có thể đánh giá sai sao, giống như nội tổ mẫu nói ta là một đứa trẻ hư, ta không phải như thế, ta chỉ đói bụng thôi!”

Hệ thống: “Cho nên mới tạo ra thống khổ trong quan hệ xã hội, có người có thể lợi dụng quan hệ của mình mà có cuộc sống tốt hơn, nhưng có người lại chỉ biết hậm hực, vì những đánh giá của người khác mà giãy giụa trong đám xúc tua quấn lấy mình.

Người một nhà bên này đang nói chuyện, bên kia lão Tiền thị nôn nóng nắm lấy tay tiểu khuê nữ, kéo vào phòng, đóng cửa lại.

“Nhạc An, con với tên sai vặt kia có quan hệ gì không?”

Giang Nhạc An kiên định lắc đầu, “Nương, không có, con không có một chút quan hệ nào với hắn, con có thể có quan hệ gì với hắn được chứ?”

“Nương, con có gả đi thì ít nhất cũng phải gả cho một người biết chữ, không phải người như vậy.” Đồng Kiều kia lớn lên trông quá mức thô lỗ, cũng không đẹp.

Giang Nhạc An cũng vừa mới biết được tên sai vặt kia vậy mà lại có loại tâm tư này với nàng, nhưng vấn đề là, nàng cũng chỉ mới hơn mười tuổi.

Giang Nhạc An chỉ xem hắn là tên sai vặt của Tiêu Cảnh Dương, ngày ngày siêng năng làm việc, thỉnh thoảng tìm nàng phân công việc làm, giúp đỡ làm việc.



Vốn tưởng rằng chỉ là một tên sai vặt cần mẫn, nhưng bây giờ một số thứ đã trở nên rõ ràng.

Trong lòng Giang Nhạc An cảm thấy vô cùng khó chịu, mệt mỏi, còn có cảm giác ghê tởm cùng tức giận.

“Vậy thì tốt.” Lão Tiền thị thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, “Ta không muốn con ở bên một người mang nô tịch, tiểu ca ca của con sắp thi khoa cử, làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến ca ca con, hơn nữa mang nô tịch không thể thi khoa cử, đời này chỉ có thể làm nô tài, đời sau cũng chỉ là nô tài.”

Giang Nhạc An gật đầu, “Nương yên tâm, con đều hiểu.” Hơn nữa, Đồng Kiều kia lớn lên cũng không đẹp.

Đặc biệt là có Tiêu Cảnh Dương đối lập, quả thực là không thể để vào mắt, thô ráp đến mức không muốn nhìn.

Lão Tiền thị nói với Giang Nhạc An: “Lúc ta mang thai con có mơ thấy một con cá chép, toàn thân con cá chép kia tỏa sáng rực rỡ, chiếu vào mắt khiến ta không thể mở mắt ra, sau đó con cá kia chui vào trong bụng ta.”

“Con chính là cá chép vàng, là một đứa trẻ có phúc khí.”

Giấc mơ kia rất rõ ràng, bao nhiêu năm qua lão Tiền thị vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Người tài được sinh ra sẽ luôn xuất hiện mộng cảnh kỳ lạ, bởi vậy mà lão Tiền thị luôn cảm thấy nữ nhi của mình rất khác biệt.

Bà yêu thương nàng, hy vọng cá chép vàng ở Giang gia không phải chịu ủy khuất, cho nàng một cuộc sống tốt đẹp, nghĩ đến thần tiên đầu thai ở trong bụng mình, lão Tiền thị vô cùng tự hào.

“Nương, con nào phải cá chép vàng!” Giang Nhạc An ngượng ngùng lắc đầu, tuy nhiên đầu nàng từ khi sinh ra đã có hiểu biết hơn người.

Trừ cái này ra, Giang Nhạc An cũng không thấy mình có gì đặc biệt, nếu nói là đặc biệt, thì chính là vận khí của nàng rất tốt.

Giống như Đồng Kiều mới vào rừng lần đầu tiên đã bị rắn cắn, nhưng Giang Nhạc An thường xuyên vào rừng tìm dược liệu cũng chưa từng bị rắn cắn qua.

“Ta nói con đó, phải nhớ rằng con là một người đặc biệt, không được tùy tiện giao phó thân mình ra ngoài.” Lão Tiền thị không nhịn được mà dặn dò.

Bà cực khổ tỉ mỉ bồi dưỡng đứa trẻ, nghĩ đến việc gả cho một tên chân đất làm hỏng, bà đã phát hoảng.

Trong tòa nhà lớn trên trấn!

Tiêu Cảnh Dương cùng Thẩm bá tới thăm Đồng Kiều vừa tỉnh lại, sắc mặt Đồng Kiều tái nhợt, môi hơi khô nứt, nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương liền giãy dụa muốn đứng lên hành lễ.

“Được rồi, nằm đi.” Tiêu Cảnh Dương nói, Đồng Kiều cảm kích nằm xuống, mới động một chút liền chóng mặt, trước mắt nổi đầy sao, không còn chút sức lực nào.

“Lần này ngươi bị rắn cắn rồi thì không cần phải đi theo ta nữa.” Tiêu Cảnh Dương vẫn là một thiếu niên, sẽ không coi mạng người như cỏ rác, cho nên khoan dung nói.

Tuy rằng trong lòng có chút khó chịu!



“Thế tử, nô tài không sao, hãy để nô tài đi chăm sóc người.” Thật vất vả mới có thể tới gần Thế tử, không thể vì chuyện này mà phải rời đi được.

Chủ tử lại tự cho rằng bản thân mình rất nhân từ, nhưng đối với Đồng Kiều mà nói, đây chính là chặt đứt con đường đi lên của hắn!

Thêm một thời gian nữa, khẳng định Thế tử sẽ quên mất hắn là ai.

Đồng Kiều vô cùng xúc động, trước mắt là từng đợt choáng váng, thần sắc vô cùng lo lắng, “Là nô tài không cẩn thận, là nô tài không chú ý.”

Tiêu Cảnh Dương nhìn Đồng Kiều bằng ánh mắt kỳ lạ, không nhịn được mà hỏi: “Tại sao ngươi nhất định phải đi theo ta?”

Đồng Kiều:……

Chẳng lẽ muốn ta nói, là vì ta muốn theo đuổi vinh hoa phú quý cùng quyền lực sao?

Cho dù chỉ là tên sai vặt, nhưng mà là tên sai gặt của Thế tử lại hoàn toàn khác với tên sai vặt bình thường khác, không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau.

Đồng Kiều lập tức nói: “Bởi vì nô tài là người của Thế tử, cho nên phải trung thành với Thế tử, đi theo chăm sóc Thế tử là việc nên làm.”

Tiêu Cảnh Dương có tin không, đương nhiên là không tin, hắn cảm thấy là bởi vì Đồng Kiều có tâm tư khác với Giang Nhạc An, cho nên mới đi theo hắn để gặp Giang Nhạc An.

Nhưng Tiêu Cảnh Dương cũng không biết mình khó chịu vì cái gì, hắn chỉ coi Giang Nhạc An là một nữ đầu bếp, nhưng tâm trạng lại rất không thoải mái.

“Thế tử gia?” Đồng Kiều bị chủ tử nhìn chằm chằm mà cảm thấy thấp thỏm, ánh mắt của Thế tử cũng không thân thiện, chẳng lẽ hắn có chỗ nào khiến chủ tử không hài lòng.

Hay chủ tử đã nhìn ra cái gì rồi?

“Ta cũng không phải loại người không màng tính mạng của người khác, ngươi đã bị rắn cắn rồi thì cũng không có sức lực mà chăm sóc ta, không cần, tĩnh dưỡng cho tốt, bao giờ khỏe rồi thì trở về Vương phủ đi.” Tiêu Cảnh Dương nói.

Trở về Vương phủ, đem hắn quay trở về?

Hắn tuyệt vọng trở về thì những tên sai gặt khác sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt nào, sẽ cảm thấy đời này hắn cũng không trở mình nổi.

Bởi vì không dùng được khiến chủ tử không thích, cho nên mới phải trở về.

Chỉ cần về Vương phủ, sẽ như giọt nước rơi xuống biển sâu, bao trùm lấy tên sai vặt là hắn, sẽ khiến chủ tử quên mất hắn.

“Thế tử gia……” Sắc mặt của Đồng Kiều càng thêm tái nhợt, thậm chí là trắng bệch thành một mảnh, nỗ lực tranh thủ, “Thế tử gia, xin hãy để nô tài được đi theo người, nô tài đảm bảo sẽ nhanh chóng khỏe lại.”