Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 110: Độc Nữ (31)



Edit: Kim

“Phi Yên muội muội, mau tới đây, bên này có người phun lửa, rất thú vị.” Ổ Dung Chu ôm chó con đứng trong đám người, vẫy tay với Nam Chi.

Nam Chi chậm rì rì đi qua, đi bên cạnh là một con chó to uy vũ, có một số người sợ con chó mà tránh đi.

Con chó uy vũ đi sát bên cạnh Nam Chi, cảnh giác mà nhìn xung quanh, cũng không còn là con chó con thấy người là sợ hãi, đem đầu vùi vào lòng Nam Chi như trước đây.

Nam Chi nhìn tiết mục phun lửa, phấn khích vỗ tay, Ổ Gia Bảo thật náo nhiệt, thành trấn cùng chợ chung quanh Ổ Gia Bảo so với Tuyệt Tình Cung còn náo nhiệt hơn, cũng náo nhiệt hơn Phí Thành sơn trang.

Ổ Gia Bảo phồn vinh một là bởi vì người Ổ gia có quan hệ với người trong giang hồ không tồi, ai lại đi đắc tội với đại phu chứ, hai là bởi vì có nhiều người tới xem bệnh, liền mang theo nhiều ngành nghề kinh doanh khác đến, cho nên lại ngày càng thêm náo nhiệt.

Bởi vì náo nhiệt, lại dưới ánh mặt trời, Nam Chi cảm thấy trái tim mình đập liên hồi, đập rất nhanh, mang theo một loại kích động cùng cảm giác vui sướng khi được tự do.

Làn gió nhẹ phả vào mặt, chỉ là một cơn gió, chỉ một cái liếc mắt, cũng khiến tim của Nam Chi cùng Chung Ly Phi Yên đập cực nhanh, vô cùng hạnh phúc ...

Khoảng thời gian Nam Chi ở lại Ổ Gia Bảo xem bệnh này, luôn bị Ổ Dung Chu mang đi chơi khắp nơi, hơn nữa hắn còn giới thiệu bạn chơi cùng của mình cho Nam Chi.

Hạnh phúc như một cơn gió, lại có một người bạn là Ổ Dung Chu.

Nam Chi mỉm cười nhìn Ổ Dung Chu, ánh mắt cong cong, làn da trắng như tuyết, môi hồng, đôi mắt trong veo, thật là một đứa trẻ trong sáng đáng yêu.

Ổ Dung Chu ngơ ngác mà nhìn Nam Chi, “Muội muội, muội thật là đẹp mắt.”

Nam Chi: “Ca ca cũng rất đẹp.” Chính là hơi bẩn một chút.

Nam Chi cảm thấy Phi Yên tỷ tỷ thích Ổ Dung Chu là chuyện quá bình thường, cô cũng thích người bạn thú vị này.

Nam Chi tự mình suy đoán tâm nguyện được sống dưới ánh mặt trời của Phi Yên tỷ tỷ, mỗi ngày đều bê một băng ghế nhỏ ra ngồi ngắm bầu trời, không có gì che chắn mà phơi nắng.

Phơi đến mức cả người nóng hầm hập, trên trán đổ đầy mồ hôi.

“Mặt trời là vật thuần dương nhất, phơi nắng nhiều cũng tốt.” Ngũ Thải đạo nhân cũng mang ra một băng ghế, ngồi một hàng với Nam Chi.

Trên người Ngũ Thải đạo nhân có một loại khí chất tiêu sái cùng tản mạn, càng thêm cảm giác phiêu diêu tự tại, nhìn thấu nhân sinh.

Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, nhìn sư phụ thật lợi hại.”



Hệ thống: “Những người khác chỉ luyện gân cốt bên ngoài, luyện nội lực bên trong, chỉ dốc hết sức ra tăng nội lực, mà lão lại đi theo con đường tu tiên bấm số, hiểu được quy tắc của trời đất, đã thuộc hàng tấn công bằng tư duy.”

Lợi hại cũng là chuyện bình thường.

Tuy rằng trên thực tế Ngũ Thải đạo nhân còn chưa tu tiên, nhưng đối với đám người trong võ lâm mà nói, Ngũ Thải đạo nhân cũng đã bất khả chiến bại rồi.

Nam Chi oa một tiếng, “Tu tiên là gì?”

Hệ thống kiên nhẫn giải thích nói: “Cũng giống như tu luyện nội lực, tu tiên cũng là một hình thức tu luyện, luyện thành rồi sức chiến đấu sẽ càng cao.”

Nam Chi ồ một tiếng, “Về sau ta cũng muốn tu tiên, có phải tu tiên rồi là có thể tìm được cha mẹ không?”

Hệ thống cổ vũ nói: “Rất tốt, không tồi.”

Ngũ Thải đạo nhân nhìn đứa trẻ tuổi còn nhỏ, lại có thể có được bộ dáng nhàn nhã, không nhịn được mà bật cười, đột nhiên nói: “Phi Yên là tên Chung Ly Sương đặt cho ngươi sao, Chung Ly Sương lấy tư cách gì mà đặt tên cho ngươi, có muốn đổi tên không?”

“Đổi một cái tên, bắt đầu một khởi đầu mới.”

Nam Chi không có lập tức trả lời, mà trong lòng tự hỏi, Phi Yên tỷ tỷ có muốn đổi tên không?

Trái tim đập mạnh lên một chút.

Nam Chi lập tức nói với Ngũ Thải đạo nhân: “Sư phụ, ngài đặt cho ta một cái tên đi.”

Ngũ Thải đạo nhân hơi híp mắt, “Hiểu rõ càn khôn, yêu thương cây cỏ, về sau gọi là Huyền Tích đi, vũ trụ hồng hoang, thăm dò thế giới.”

“Đôi mắt chúng ta nhìn thấy, cũng chưa chắc đã là thật, thứ chúng ta cảm nhận có phải là thật hay không, thời gian có là thật không, nếu đều không phải thật, vậy thì cái gì là thật…”

Nam Chi nghe xong mắt híp lại thành một cái nhang muỗi, dùng hai tay ôm đầu, “Không biết, ta không biết cái gì là thật.”

Ngũ Thải đạo nhân cũng không tức giận, ngược lại nở nụ cười, “Quả nhiên ngươi là có tuệ căn, mọi thứ trên đời có phải là thật hay không thì không biết, nhưng cảm xúc tuyệt đối là thứ chân thật, thứ trong lòng ngươi cảm nhận là thứ chân thật nhất.”

“Chuyện của phụ thân ngươi với Chung Ly Sương, thứ trở ngại chỉ là yếu tố khách quan bên ngoài, nếu muốn có kết cục tốt đẹp, thứ duy nhất có thể phá vỡ trở ngại, cũng chỉ có trái tim mình.”

“Nếu vận mệnh đã định, người ngu dốt sẽ cứ xuôi theo vận mệnh.” Ngũ Thải đạo nhân thở dài.

“Ta hy vọng về sau khi ngươi làm bất cứ chuyện gì, hãy tự hỏi lòng mình nhiều hơn.”

Ngũ Thải đạo nhân chỉ vào băng ghế của mình: “Cái ghế này là từ đâu mà có?”



Nam Chi: “Do con người làm.”

“Đúng vậy, là do con người làm ra, nó không thể tự sinh ra, hơn nữa việc sáng tạo cũng phải dựa vào một số quy tắc, một băng ghế chỉ có một chân sẽ không có cách nào đứng lên được, cần phải có hai chân, hoặc là bốn chân…”

"Vậy thì, thế giới cũng có thể được tạo ra bởi các vị thần, đạo cũng là bắt nguồn từ vạn vật, cũng có thể, thân thể của chúng ta là thứ không quan trọng, nó cũng chỉ là vật chứa, cất giữ trí óc của chúng ta, đầu óc chính là thứ tiếp nhận ý muốn của các vị thần.”

Trữ Quan đi ngang qua:........

Hắn dựa vào tường lẳng lặng chuồn đi. Mỗi lần nghe được những lời này, hắn cảm thấy sư phụ của hắn điên rồi, cứ nói lảm nhảm.

Nhưng nếu không nghe sẽ bị đánh, hắn cũng không thể chống trả, hơn nữa sẽ còn bị sư phụ dùng loại ánh mắt như đang nhìn một thanh gỗ mục mà nhìn hắn.

Ngũ Thải đạo nhân liếc mắt nhìn đồ đệ dựa vào tường chạy trốn, biểu cảm quả thực là một lời khó nói hết, đúng là một thanh gỗ mục.

Nam Chi sửng sốt một lúc, “Sư phụ, ta nghe không hiểu.” Nhưng lại nghĩ đến việc mình phải đi qua từng thế giới một, cô còn nói thêm, “Giống như một trò chơi.” Bị yêu cầu hoàn thành hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác.

Hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể thực hiện tâm nguyện.

“Đúng vậy, trò chơi, nếu thế gian là một trò chơi, có người lún sâu vào đó, không thể nhìn được rõ ràng, có người không thể khống chế được quy tắc trò chơi, trở nên đau khổ, có người lại lợi dụng quy tắc của trò chơi, trở thành người tỏa sáng nhất.”

Ngũ Thải đạo nhân vỗ tay một cái, hiền từ mà xoa đầu Nam Chi, “Ngươi vẫn có tiền đồ hơn hai tên sư huynh kia của ngươi.”

Nam Chi hắc hắc mà cười, thoạt nhìn trông thật khờ, hoàn toàn không hiểu sư phụ đang nói cái gì.

Ở Ổ Gia Bảo mấy tháng, Nam Chi được Ổ đại phu điều trị, thân thể trở nên tốt hơn nhiều, trước kia kinh mạch thường xuyên co rút đau đớn, bây giờ đã không còn loại cảm giác này.

Còn đi theo Ổ đại phu nhận biết được một số loại thảo dược.

Ổ đại phu tuy rằng nghiêm túc, nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy tò mò của đứa trẻ, hắn vẫn kiên nhẫn dạy một chút.

Tuy rằng đứa nhỏ này đầu óc không thông minh, nhưng lại có thể ngồi yên học tập, không giống nhi tử của hắn, vừa ngồi xuống đã như bị rận cắn vào mông, ngứa ngáy ngồi không yên.

Nam Chi nghiêm túc học tập, tuy rằng rất khó nhớ, nhưng chậm rãi kiên trì học, dáng vẻ ngây ngô kia, thật sự vừa đáng yêu vừa khiến người ta xót xa.

Sau khi Nam Chi điều trị thân thể xong, Ngũ Thải đạo nhân dắt Nam Chi rời khỏi Ổ Gia Bảo.

Đã làm phiền Ổ Gia Bảo một khoảng thời gian, xem như đã nợ Ổ Gia Bảo một đoạn ân tình.