Xuyên Không Thành Phú Bà: Trồng Ruộng Và Nuôi Con

Chương 32



Trụ Tử trước giờ vẫn luôn thành thật, nghe thấy câu này của Đại Ngưu liền không biết làm sao đáp lời, lo lắng đến mức trên trán đã lấm tấm xuất hiện mồ hôi.

Lan Nhi nghiến răng không thừa nhận, “Đại Ngưu ca, thật sự không có cách kiếm tiền gì cả, ta nói nếu mọi người không tin có thể đi hỏi Du tẩu tử.”

Mọi người dám ở đây cản lại hai người họ nhưng lại không dám đi hỏi Hạ Hi.

Trước hết là do Hạ Hi là nương tử của Cử nhân, không cẩn thận nói sai gì chọc giận người ta, sau này nhất định không có lợi gì cho họ. Hơn nữa, cho dù thật sự có cách để kiếm tiền, đó cũng là của người ta, không nói cho họ cũng là lẽ thường tình, họ cũng không thể làm gì được.

Đại Ngưu thấy không hỏi được gì rất thất vọng, lại vỗ vai của Trụ Tử, quay người trở về.

Mọi người thấy vậy cũng lần lượt quay trở về.

Trụ Tử và Lan Nhi thở phào nhẹ nhõm, đợi mọi người đều đã đi xa rồi mới lặng lẽ đến nhà Hạ Hi bên đó.

“Tẩu tử…”

Vừa vào cửa Lan Nhi liền gọi lớn.

Hạ Hi nghe thấy động tĩnh, nhìn qua cửa sổ thấy là hai người họ liền lên tiếng: “Vào đi.”

Trụ Tử ở lại trong sân, Lan Nhi bước vào phòng, trong phòng không có người khác, nhỏ giọng nói: “Tẩu tử, có chuyện rồi…”

Lan Nhi đem chuyện hồi nãy nói cho nàng.

Hạ Hi nghe xong cau mày.

Nếu như chỉ có người nhà bên kia biết thì không lo lắm, nhưng nếu như người cả thôn đều biết chỉ sợ sau này sẽ nhìn chằm chằm mấy người nàng, như vậy họ muốn bắt cá cũng không dễ nữa.

"Sau này dời thời gian bắt cá lại, đợi đến sau nửa đêm rồi đi, đến khi thực sự không giấu được nữa lại tính tiếp.

Lan Nhi rất tức giận, “Cũng không biết là ai không quản nổi cái lưỡi mà nói chuyện này ra, nếu để ta biết ta không xé miệng người đó ra mới lạ.”

Không dễ gì mới có được cách kiếm tiền này, có thể tích cóp được chút bạc, giờ lại bị người khác dòm đến không biết còn có thể bắt được mấy ngày nữa.

Đến tối, Hạ Hi rất sớm đã thổi đèn, giả vờ là đã ngủ rồi, Linh Nhi nhẹ nhàng đến bên cạnh cửa nguyệt môn, thấy trong phòng đã tắt đèn, nhếch miệng, đứng thẳng lên rồi quay người trở về.

Trụ Tử và Lan Nhi cũng giả vờ ngủ sớm, lắng tai nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Mãi đến khi qua giờ Tý (khoảng từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng giờ hiện đại), nghĩ rằng cho dù có người dòm ngó thì cũng không nhịn được lạnh mà quay về rồi, hai người dậy, cũng không dám thắp đèn, lần mò đeo giày xong, lặng lẽ mở cửa, lại cẩn thận nghe ngóng, thật sự không có động tĩnh gì, lúc này mới dám ra ngoài, xách theo thùng nước đến bên bờ sông.

Hạ Hi cũng dắt theo Kỳ Nhi tới.

Mấy người họ nhanh chân nhanh tay, rất nhanh liền bắt được mười con cá. Hạ Hi và Kỳ Nhi trực tiếp về nhà rồi tiếp tục ngủ, Trụ Tử và Lan Nhi thì không ngủ nữa, đợi đến thời gian mọi ngày lên huyện thành, mặc y phục xách theo cá rồi đi.

Chỉ là vẫn chưa đến cổng thôn, từ trong tối lao ra vài bóng người, đi đầu là Đại Ngưu, cười như không cười nói, “Trụ Tử huynh đệ, mới sáng sớm hai người đi đâu vậy?”

Trụ Tử trong lòng thầm kêu lên không được rồi, xách thùng nước liền muốn quay người, vừa mới cử động, mấy người lại vây hắn lại, Đại Ngưu dùng sức ấn vai hắn lại, những người còn lại nhìn vào trong thùng nước, kinh ngạc kêu lên, “Là cá!”

Đại Ngưu ngơ ra một hồi, Trụ Tử nhân cơ hội hất tay hắn ra rồi lùi lại mấy bước.

Mọi người phản ứng lại, vội vàng tiến lên trước, Lan Nhi cản phía trước Trụ Tử, “Cá này là do chúng ta nghĩ cách bắt được, một là không phạm pháp, hai là cũng không ảnh hưởng đến chuyện nhà người khác, mấy người muốn làm gì?”

Mọi người lúc này lại một lần nữa nhìn vào cá trong thùng nước, lại nhìn Trụ Tử, không nhịn được mà hỏi: “Số cá này có thể bán được không ít tiền đúng không?”

Trụ Tử và Lan Nhi không đáp lời.

Đại Ngưu giương vai, nói với mấy người xung quanh, “Nếu như Trụ Tử huynh đệ không chịu nói, vậy thì cũng đừng trách chúng ta, đi, chúng ta đi gặp thôn trưởng.”



Hạ Hi bị tiếng bước chân ồn ào làm tỉnh giấc, không hề mở mắt cũng không lên tiếng.

Tiếng bước chân dừng lại ở trong dân, dường như có chút do dự, mới nhẹ giọng mở miệng, “Nương tử Cử nhân, người đã dậy chưa?”

Hạ Hi không trả lời.

Người ở ngoài không nghe thấy trả lời, do dự một chút mới lại mở miệng, giọng có chút lên cao, “Nương tử Cử nhân?”

Hạ Hi giả vờ giống như bị ồn ào tỉnh mà tỉnh giấc, mặt vẫn còn chưa tỉnh ngủ hỏi: “Ai vậy?”

Người trong sân dường như thở phào nhẹ nhõm, “Là ta, tức phụ Đại Ngưu, thôn trưởng gọi người sang đó một chuyến.”

Hạ Hi mở mắt, sắc trời bên ngoài tờ mờ sáng, “Có chuyện gì sao?”

“Trụ Tử và Lan Nhi bắt cá trong sông đi bán, người trong thôn phát hiện, nói cách là người nghĩ ra, thôn trưởng gọi người sang đó.”

Hạ Hi chau mày, “Biết rồi, người đi trước, ta chút nữa sẽ qua.”

Tiếng bước chân dần xa.

Hạ Hi ngồi dậy, mặc y phục, chậu lửa trong phòng vẫn chưa lụi hẳn, vẫn rất ấm áp.

“Nương…”

Kỳ Nhi cũng ngồi dậy, mặt đầy lo lắng nhìn nàng.

Hạ Hi vuốt tóc cậu.

Thấy cậu ngủ cả đêm mà tóc cũng không loạn lên mà bị nàng sờ đến loạn như ổ gà, lúc này mới buông tay ra, lòng tràn đầy vui vẻ, gõ nhẹ lên mũi cậu, “Kỳ Nhi không cần lo lắng, cùng lắm nương đem cách bắt cá giao cho họ là được.”

“Nhưng…”

Mỗi ngày bắt cá được không ít tiền, nhưng nếu giao cho người trong thôn sau này họ muốn bắt cá cũng khó.

“Đây vốn dĩ không phải kế sách lâu dài, hơn nữa chúng ta đã có tiền rồi, đủ cho hai mẹ con ta sau này không lo ăn mặc nữa.”

Kỳ Nhi há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại giống như một tiểu đại nhân mà thở dài một tiếng.

Hạ Hi bị chọc cười, dùng ngón tay vỗ nhẹ lên trán cậu, “Con từ từ rửa mặt chải đầu, chúng ta không vội.”



Hai mẹ con đến nhà thôn trưởng đã là hai khắc thời gian sau rồi.

Mọi người bị lạnh không chịu được, ai nấy cũng đều co chân xoa tay, thấy họ tới, mắt sáng lên, động tác cũng dừng lại, nhìn chằm chằm nàng.

Hạ Hi sắc mặt không đổi bước vào trong sân, thấy Trụ Tử và Lan Nhi đứng ở giữa sân, cúi đầu không dám nói chuyện. Đứng trước mặt họ là một lão giả, khoảng năm mươi tuổi, hai tay chắp sau lưng, thần sắc rất nghiêm túc.

Nàng vừa bước vào sân, ánh mắt lão giả liền nhìn vào nàng.

Nhận định đó là thôn trưởng, Hạ Hi sắc mặt không đổi bước qua đó, “Không biết thôn trưởng tìm ta có chuyện gì?”

“Nương tử Cử nhân, Trụ Tử nói cách bắt cá là do người dạy cho họ?”

Thôn trưởng cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi.

Hạ Hi gật đầu, “Đúng.”

Khi nãy Trụ Tử nói có người còn không tin, giờ nghe thấy nàng tự mình thừa nhận, có chút kinh ngạc.

Mắt thôn trưởng có chút nhắm lại, “Không biết người làm sao nghĩ được cách bắt cá này?”

“Bị ép.”

Hạ Hi vừa nói ra hai chữ này mọi người đều giống như sắp nổ tung, đột nhiên nghị luận nổi lên.

"Hạ Hi cao giọng nói, “Tướng công ta một năm cũng không về lấy một lần, cha nương ta tuy mỗi tháng đều gửi qua hai lượng bạc, nhưng một đồng cũng không đến tay ta, ta và Kỳ Nhi trong mùa đông lạnh giá này chỉ có thể đốt lửa trong phòng chính, còn về phía cơm ăn…”

Nói đến đây, Hạ Hi ngừng lại, mọi người đều đã tự động nghĩ đến rất nhiều cảnh tượng, hai mẹ con họ chịu ngược đãi, ăn không no, mặc không ấm…

Lúc này, một chiếc xe ngựa dừng trước cổng nhà Du gia, người trên xe bước xuống, nói gì đó với phu xe, phu xe quay đầu xe rất nhanh liền không thấy bóng hình nữa, người xuống xe bước chân vào trong sân.

Chi Nhi vừa mới rửa mặt chải tóc xong, vừa hay ra ngoài lấy nước, mở rèm cửa ra, thấy người vào sân liền ngơ ra, sau đó liền vui vẻ gọi lớn, “Đại ca!”