Xuyên Không Thành Phế Vật, Ta Lắc Lư Khắp Tu Chân Giới

Chương 76: Nghĩ Cách



Dương Trường Miên bị chim lạ tấn công, nhoáng lên một cái đã bay tới ngọn núi xa xa bên kia. Cậu chịu đựng cảm giác nôn mửa, vùng bụng bị siết chặt khó chịu: [Hệ thống! Cứu bố!]

666: […Cứu kiểu gì? Gọi cảnh sát hả?]

0405: [Nhiệm vụ! Một đống luôn!]

Dương Trường Miên xụi lơ: [Dẹp nhiệm vụ qua một bên đi, tao còn mạng để làm hay không mới quan trọng.]

Cậu nhìn xuống đám rừng từ trên cao, tiếng xé gió bên tai, nó mà thả móng ra một cái là cậu thành thịt bầm ngay: [Tuy không muốn nhưng tình huống xấu nhất, mày đổi điểm giùm tao.]

Cậu cá hết gia tài, chuyện này chắc chắn là nhỏ Lý Xuân Dao giở trò.

666: [Chứ gì nữa, trong túi không gian toàn là trứng với con non của nó, chắc nghe mùi.]

Dương Trường Miên tay chân bị bó, không thể lấy túi không gian ra vứt: […Mày nói coi, tao có thể-]

[Mơ hả? Xài hết điểm cống hiến có khi còn may ra giết được nó.]

“…” Vậy thôi, để cậu lên nóc tủ hít khói cho rồi.

Con quạ đen khổng lồ càng bay càng cao, tới một vách đá dựng đứng, nơi đặt ổ của nó. Nó thả Dương Trường Miên vào, kêu quác quác.

Dương Trường Miên lùi lùi lùi, lưng đụng phải đá cứng mới dừng lại, nổi da gà. Máu, máu đen đã khô, còn có vài ba miếng thịt nát, ruột, lông, rớt đầy đất, như vừa trải qua cuộc tàn sát. Trong ổ quạ còn có mấy cây trâm lấp lánh nhìn rất quen mắt, dính đầy vết máu đen.

Tình hình này là sao?



0405: [Chắc nó nghĩ cưng là con nó? Chim gì mà đui dữ?]

“??”

666 phân tích: [Cậu có mùi máu của con non, cộng thêm quạ thường thích vật lấp lánh. Hắc Dực Nha, một loại yêu thú xem trọng con non.]

Dương Trường Miên nhìn bãi chiến trường, đoán rằng Lý Xuân Dao vì tìm cách hãm hại cậu mà giết hết Hắc Dực Nha con, dẫn con mẹ ra bắt cậu đi, mượn tay con chim này làm thịt cậu: “…”

Vòng một vòng lớn, cũng là muốn diệt trừ cậu. Lý Xuân Dao giấu thật kĩ, giờ có điều tra ra cũng không liên lụy tới cô ta. Túi không gian là của Hàn Ngọc Nhiễm, cây trâm là hàng đại trà, cô ta tính đường lui cho mình cả rồi. Nhưng cô ta không tính được, con quạ này lại có tập tính gà mẹ.

“Trước mắt thì nó sẽ không ăn tao?”

666: [Ừ, đừng có vứt cái túi không gian kia.]

“…” Giờ ngược lại nó thành bùa hộ mệnh của cậu à.

“Liên lạc được với nam chính chưa?” Vách núi này cao, cậu không dám nhìn xuống dưới, sợ say độ cao. Nhìn xa xa chỉ thấy mây trắng, núi cao chọc thủng tâng mây.

0405 luôn chú ý Hàn Ngọc Nhiễm: [Anh Nhiễm đang trên đường tới, không chỉ có anh ấy đâu, trừ ông nội ra, người thân của ảnh đều đi theo.]

Dương Trường Miên không khỏi thắp nhang cho Hắc Dực Nha đang rỉa lông kế bên: “…” Không có ngỗng quay, nhưng quạ quay cũng thơm.

“Tao không thể làm gì hả?” Như công chúa chờ hiệp sĩ tới cứu, mất mặt.



[Còn mấy cái trứng đó, trả cho nó đi.] Túi không gian còn 3 cái trứng nguyên si, mấy cái xác con non thì không thể đem ra rồi.

Dương Trường Miên từ túi không gian móc ra 2 cái trứng đặt xuống ổ, chờ quạ mẹ đặt hết lực chú ý lên đám trứng, cậu canh thời gian nhảy dù xuống.

“Yêu thú này là động vật ăn cỏ?” Nếu vậy thì cậu có thể sống rồi, không việc gì phải nhảy núi, hi vọng cậu đúng.

[Xàm, nhìn mà không thấy à?] Xương động vật nhỏ các loại trải đầy, cỏ đâu ra.

0405: [Ở đây có nhiệm vụ, 6 cái luôn.]

Dương Trường Miên nghía qua bên kia xem, Hắc Dực Nha đục một lỗ trên vách đá, nhét những đồ vật lấp lánh mà nó thó được vào trong, đầy ụ.

Cậu nhìn nhiệm vụ mới tinh, đều là các loại đá, có thuộc tính ánh sáng, tinh diệu thạch, tinh hạch, đá thái dương, thủy tinh,…

Thủy tinh?

[Lấy đi, bọn này canh me nó cho.]

Dương Trường Miên lồm cồm bò qua, vẻ mặt nghiêm túc: “Tao tin tụi bây.” Mảnh thủy tinh nguyên chất, có thể đựng đồ uống, có thể làm thành ly, cốc. Cậu không cần uống trà bằng bát nữa rồi.

[…] Mấy món khác thì không hăng hái, chỉ có món thủy tinh bình thường thôi mà làm quá.

Rầm!

Dương Trường Miên thành công bò tới nơi, còn chưa kịp vui vẻ đã bị Hắc Dực Nha một giò cản lại, nằm liệt giữa đường: “…” Chết rồi, sắp bị nó mổ cho thủng vài lỗ.