Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 170: Đừng bao giờ đi đường lớn



Đoạn Tranh cũng là một kẻ thành thật, sau khi nói xong thì bắt đầu chặt gỗ, rồi đem những khúc gỗ đã chặt xong đến một bãi đất trống để chuẩn bị dựng một căn nhà gỗ.

Thấy vậy Tô Tử Mạch thầm gật đầu, tên tiểu tử này cũng rất cần cù, đợi sau khi sinh xong, nói gì thì nói cũng phải thưởng cho hắn ta chút gì đó, nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với hắn ta.

Hai ba tiếng sau, Đoạn Tranh thực sự đã dựng được một căn nhà gỗ. Mặc dù nó khá sơ sài và đơn giản nhưng tạm thời cũng đủ cho Tô Tử Mạch ở trong thời gian này.

Đoạn Tranh cũng tìm Tô Tử Mạch nói: “Tô nãi nãi, ta đã theo sự phân phó của người làm xong căn nhà gỗ, có phải là nên đưa tiền công cho ta rồi không?”

“Này, ngươi đừng đi vội, mặc dù căn nhà gỗ này mới dựng xong, nhưng tuổi ta đã cao, sức khoẻ không được tốt, mấy ngày nữa nhi tử sẽ đến chăm sóc ta, hay là ngươi cứ ở lại đợi nhi tử ta tới rồi đi cũng không muộn.”

Đoạn Tranh nhìn dáng vẻ già nua của Tô Tử Mạch thì mềm lòng nói: “Được, ta sẽ ở lại đây thêm mấy ngày nữa.”

Thấy Đoạn Tranh đồng ý ở lại Tô Tử Mạch không kìm được nở nụ cười đắc ý, thực ra mấy lời lúc nãy nàng không nói dối, thực sự là nàng đang đợi nhi tử của mình ra đời.

Sau khi Đoạn Tranh ở lại, hôm sau trời vừa sáng Tô Tử Mạch đã bắt đầu bố trí các cơ quan và cạm bẫy xung quanh căn nhà gỗ của mình, để đề phòng người của hoàng thất nước Chu Tước phát hiện ra nơi ẩn náu của nàng.

Thấy Tô Tử Mạch bận rộn luôn tay, Đoạn Tranh tò mò hỏi: “Tô nãi nãi, người đang làm gì vậy?”

Tô Tử Mạch vừa chôn quả địa lôi lấy ra từ Thương Hải Châu vừa mỉm cười bí hiểm nói: “Gần đây nãi nãi của ngươi đắc tội với vài người, vì để đề phòng kẻ thù đến báo thù nên phải làm tốt việc phòng bị. Tiểu tử nhà ngươi không hiểu, nhưng ngươi phải nhớ kĩ, sau này ra vào bằng con đường nhỏ bên cạnh, tuyệt đối đừng đi vào đường lớn.”

Lúc nãy rõ ràng Đoạn Tranh nhìn thấy Tô Tử Mạch chôn một cục sắt xuống đất, nghi ngờ nói: “Tô nãi nãi, lúc nãy người chỉ chôn một cục sắt xuống đất mà thôi, cái thứ này thì có tác dụng gì chứ.”

“Ngươi đừng hỏi quá nhiều, tóm lại ngươi nghe lời của ta chắc chắn sẽ không sai, nếu không, xảy ra chuyện thì ngươi đừng hối hận.”

Thấy Tô Tử Mạch nói chuyện nghiêm túc như vậy, Đoạn Tranh ngoan ngoãn gật đầu.

Đêm hôm đó lúc Tô Tử Mạch đang ngủ say, thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân sột soạt cách đó không xa. Tô Tử Mạch lập tức mở mắt ngồi bật dậy.

Sau khi Tô Tử Mạch mở cửa phòng, Đoạn Tranh đang nằm ở cửa cũng đứng lên.

“Tô nãi nãi, muộn vậy rồi sao người vẫn chưa ngủ.”

“Xuỵt, có người tới.”

Tô Tử Mạch kéo Đoạn Tranh vào bụi cây bên cạnh, quả nhiên một lúc sau có mấy bóng người xuất hiện trong tầm mắt.

Thấy vậy sắc mặt Đoạn Tranh lập tức thay đổi, nói nhỏ với Tô Tử Mạch: “Tô nãi nãi, trong tay mấy người này đều có đao, hay là chúng ta nhanh chóng đi khỏi đây, giờ vẫn còn kịp.”

“Hoảng sợ cái gì, phía trước đều là địa lôi mà ta đã bố trí, bọn chúng đến sẽ chỉ tự tìm đường chết.”

Vẻ mặt Tô Tử Mạch điềm tĩnh, thậm chí còn lộ ra vẻ phấn khích, ở thế giới này rất nhanh thôi sẽ xảy ra cảnh tượng của vụ nổ địa lôi đầu tiên, đây là khoảnh khắc mang tính lịch sử.

Đoạn Tranh thấy lúc này Tô Tử Mạch vẫn ung dung như vậy không khỏi lo lắng hỏi: “Tô nãi nãi, bọn chúng có bảy tám người, hơn nữa trong tay còn có binh khí, cơ quan đó của người thực sự có thể đối phó với bọn chúng sao? Nếu như bọn chúng đến gần, chúng ta có muốn chạy cũng đã muộn rồi.”

“Bớt nói nhảm đi, mở to mắt chuẩn bị mà xem kịch hay.”

Tô Tử Mạch giơ tay vỗ lên Đầu Đoạn Tranh, sắc mặt Đoạn Tranh thay đổi liên tục, thậm chí còn suy nghĩ bản thân có nên chạy trước hay không.

Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng Đoạn Tranh cũng quyết định ở lại bên cạnh Tô Tử Mạch.

Trong bóng đêm, những bóng đen nhanh chóng đi về phía căn nhà gỗ, và rất nhanh đã tiến vào trong trận địa địa lôi mà Tô Tử Mạch đã bố trí.

“Răng rắc.”

Trong màn đêm yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng động nhẹ, mấy hắc y nhân đồng thời dừng lại.

“Chuyện gì vậy?”

“Không biết nữa, hình như ta đạp trúng thứ gì đó.”

“Chắc là mấy thứ như cành cây, mục tiêu chính là trong căn nhà gỗ phía trước, sau khi tiến vào lập tức động thủ, truy giết hết, nhớ rõ cả rồi chứ.”

Sau khi trao đổi mấy câu, mấy bóng đen lại tiếp tục bước đi, còn Tô Tử Mạch đột nhiên khẽ nhếch miệng cười.

“Ầm.”

Khi mấy hắc y nhân tiếp tục bước đi, một tiếng động lớn hơn đột nhiên vang lên, đồng thời mặt đất nơi mấy hắc y nhân đang đứng cũng phát nổ.

Khói bụi và cát bay khắp nơi, sau khi khói lửa tan hết, trên mặt đất chỉ còn lại một cái hố lớn, còn mấy hắc y nhân lúc nãy thì không thấy bóng dáng đâu.

“Uy lực của quả địa lôi này cũng tạm được, mặc dù không được như ta dự đoán, nhưng cũng đủ để đối phó với người tu luyện dưới cấp linh tôn.”

Tô Tử Mạch nhìn đống hỗn độn trước mắt không khỏi tự lẩm bẩm, đồng thời ra hiệu cho Đoạn Tranh ở bên cạnh: “Ngươi đừng đứng ngây ra đó nữa, lại đây giúp ta thu dọn một chút, lát nữa còn phải bố trí lại mới được.”

Nói xong, Tô Tử Mạch đi trước, nhưng đợi mãi không thấy Đoạn Tranh đến.

Tô Tử Mạch quay đầu nhìn, thấy Đoạn Tranh đang giương mắt nhìn, vẫn còn há hốc mồm kinh ngạc.

Nhìn xem.

Dáng vẻ của Đoạn Tranh khiến Tô Tử Mạch không nhịn được cười: “Này, nãi nãi ngươi gọi ngươi đấy, không phải là bị dọa sợ rồi chứ!”

Tiếng gọi của Tô Tử Mạch có dùng thêm linh lực, lúc này Đoạn Tranh mới hoàn hồn trở lại, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tô Tử Mạch.

“Tô nãi nãi, động tĩnh lớn như vậy có phải là do cơ quan mà người gọi là địa lôi gây ra không? Cái này thực sự rất lợi hại.”

Sau khi Đoạn Tranh tỏ vẻ kinh ngạc, thì ánh mắt nhìn Tô Tử Mạch đã tràn đầy sự kính nể. Tô Tử Mạch đắc ý nói: “Không tệ có phải là rất lợi hại không.”

“Tô nãi nãi, người thể dạy cơ quan địa lôi đó cho ta không? Ta khấu đầu lạy tạ người.” Đoạn Tranh vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt Tô Tử Mạch.

Thấy vậy Tô Tử Mạch rất ngạc nhiên, nàng cũng chẳng có cách để dạy cái thứ đồ chơi này.

“Ngươi đứng lên trước đã, không phải ta không muốn dạy ngươi, mà thực sự không dạy được.”

Địa lôi của Tô Tử Mạch là nhờ Thương Hải Châu biến ra, bản thân nàng cũng không có cách để chế tạo ra địa lôi, cho dù nàng có muốn dạy cũng không có khả năng.

Nghe vậy Đoạn Tranh vẫn nhất quyết quỳ ở đó, vẻ mặt thành khẩn nói: “Tô nãi nãi, ta biết cơ quan địa lôi này mạnh như vậy chắc chắn là bí mật của người. Ta thành tâm thành ý muốn học người, người dạy ta đi, sau này ta sẽ phụng dưỡng người.”

Vẻ mặt Đoạn Tranh cố chấp, ánh mắt hiện lên sự kiên định.

Tô Tử Mạch không còn cách nào khác thở dài nói:. “Ta thực sự không dạy được ngươi, nhưng thấy ngươi có thành ý như vậy, ta có thể cho ngươi vài quả để phòng thân.”