Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 38





Nói xong tôi liền ngồi dậy bước ra ngoài. Tôi muốn đi tìm Lư Hữu Ngọc để nói tiếp chuyện lúc nãy.

Từ khi bắt đầu quen biết cho đến nay, anh ta nếu không phải là nghiêm túc quá độ thì chính là điên khùng quá độ, hiếm khi nào tôi được thấy cái dáng vẻ suy tư trầm lặng này của anh ta.

Lư Hữu Ngọc dựa lưng bên bức tường nứt vỡ, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xăm, hai cánh tay buông thõng hai bên người, đầu nghiêng ngả về một bên trông thật chán chường. Nếu như đây vẫn là thời bình thì có lẽ trên tay Lư Hữu Ngọc sẽ kẹp thêm một điếu thuốc, những làn khói mỏng vấn vương bao phủ quanh cơ thể cao gầy của anh ta.

Tôi đi đến bên cạnh Lư Hữu Ngọc, bắt chước anh ta dựa lưng vào tường, mắt nhìn về phía trước, những tên xác sống đang vất vưởng bước đi trong ánh chiều ảm đạm.

"Anh đang nghĩ gì?" - Tôi cất tiếng hỏi.

Lư Hữu Ngọc khẽ lắc đầu, đôi mắt phía sau chiếc kính cận đã bị gãy gọng từ lâu khiến tôi không thể xác định chính xác tâm trạng của anh ta.

"Cô ra ngoài này làm gì?" Lư Hữu Ngọc mệt mỏi cất giọng, qua một lúc lại nói tiếp: "Ở bên ngoài nguy hiểm lắm, cô nên vào trong đi!"

Tôi thoáng bật cười, trong lòng dường như có thoải mái hơn một chút.

Tôi nói: "Ở bên trong ngột ngạt lắm! Với lại cả hai người họ đều đã ngủ cả rồi, tôi có ở bên trong cũng không có chuyện gì để làm!"

Lư Hữu Ngọc "à" một tiếng rồi lại im lặng. Chúng tôi cứ đứng như vậy cả buổi chiều, đợi đến khi bầu trời hoàn toàn biến thành màu tối đen, những tên xác sống ở cách đó một quãng dường như đã phát hiện ra mùi của người sống và đang nhanh chóng tập trung lại đây thì chúng tôi mới tiếc nuối bước vào bên trong, bỏ lại bên ngoài từng cơn gió lạnh buốt đang thét gào.

"Đừng nghi ngờ tôi!"

Trước khi mở cửa bước vào bên trong, tôi đã nắm lấy lưng áo của Lư Hữu Ngọc rồi gần như là thì thào nói. Tôi cũng không biết vì sao bản thân lại làm như vậy, nhưng tôi thật sự không muốn anh ta nghi ngờ tôi như thế.

"Mặc dù tôi không thể giải đáp tất cả mọi thắc mắc mà anh đang có, nhưng tôi nhất định sẽ không làm tổn hại đến anh hay Cảnh Mặc."

Hình như tôi nhìn thấy bàn tay đặt trên tay nắm cửa của Lư Hữu Ngọc đang run lên.

Anh ta thoáng quay đầu, giọng nói trầm xuống như bị thứ gì đó đè nặng. "Tôi tin cô", rồi dứt khoát mở cửa bước vào trong.

Tôi có chút giật mình, cũng không hiểu thứ cảm giác cuồn cuộn như thác đổ sóng trào đang dâng lên trong lòng hiện tại được gọi là gì.

Đêm đó tôi không ngủ được. Nằm cạnh bên Mạc Lăng mà tôi cứ nhìn mãi về phía bóng lưng của Lư Hữu Ngọc, suy nghĩ trong đầu cứ rối loạn như mớ bòng bông.

Anh ta liên tục trở mình, chắc là cũng không ngủ được.

Một đêm yên bình qua đi. Khi trời vừa sáng tinh mơ cũng là lúc Cảnh Mặc tỉnh dậy.

Khi vừa thấy em ấy mở mắt tôi đã vội vàng chạy đến hỏi thăm, sau đó là cái nhìn "âu yếm" và một cú đánh thật mạnh vào bả vai.

"Em hay nhỉ? Có biết chị lo như thế nào hay không?"

Cảnh Mặc trưng ra bộ mặt đáng thương vô cùng, đôi mắt to tròn long lanh ngấn lệ ngước nhìn tôi, đôi môi mếu máo nói lời xin lỗi.

Tôi dùng ngón trỏ chọt vào giữa trán em ấy, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Lần sau mà có còn như vậy nữa là chị bỏ mặc luôn đấy! Đã biết là sẽ hại chết chính mình mà cứ đâm đầu vào làm thôi!"

Cảnh Mặc cúi đầu ăn năn. Lư Hữu Ngọc ngồi một bên thấy vậy chỉ đành đổi chủ đề để giải vây giúp em ấy.

"Cảnh Mặc này, vì sao lúc đó em lại biết được chị gái này sắp chết?"

Cả ba người chúng tôi đều chăm chú nhìn về phía Cảnh Mặc. Chỉ thấy em ấy cẩn thận liếc mắt nhìn tôi, sau đó cúi đầu ngập ngừng đáp: "Em cảm nhận được... sự sống trong cơ thể chị ấy đang dần dần trôi mất."

Nói rồi em ấy lại cẩn thận liếc nhìn tôi, sau đó cúi đầu bĩu môi, vẻ mặt ấm ức vô cùng.

Cả ba chúng tôi đều im lặng sau câu nói đó của Cảnh Mặc. Tôi khoanh tay nhíu mày, trong đầu thì đang đào lại tất cả những tình tiết ít ỏi có liên quan đến em ấy.

Trước đây tác giả đã từng miêu tả rằng, khả năng chữa trị của Cảnh Mặc là vô cùng đặc biệt, hầu như trong truyện không còn bất cứ nhân vật nào có thể sánh được bằng. Hiện tại dựa theo lời của Cảnh Mặc mà nói, chính vì em ấy cảm nhận được sự sống của một con người, nên mới có thể hết sức dễ dàng mà cứu lấy bọn họ, đúng không?

Vì để chứng minh giả thiết của mình, tôi bảo Cảnh Mặc hãy kể lại thật chi tiết những gì đã diễn ra với em ấy vào ngày hôm đó.

Cảnh Mặc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó với một chất giọng bình bình lạnh lẽo, em ấy đã bắt đầu câu chuyện từ thời điểm sau cái ngày chúng tôi đối đầu với tên xác sống đáng sợ kia.