Xuyên Đến Mạt Thế: Đại Phản Diện

Chương 12



Tôi có chút sửng sốt vì những lời em trai xinh đẹp nói.

Tôi chống tay vào thành giường, cơ thể có hơi chao đảo một chút. Em trai vội vàng đưa tay đỡ tôi, trên gương mặt hiện lên vẻ lo lắng thấy rõ.

Em trai nói: "Chị thấy không khỏe ở đâu sao? Để em dìu chị về giường nghỉ ngơi chút nhé! Dù sao thì anh ấy cũng đã thế này được mấy ngày rồi, có nằm thêm vài hôm nữa cũng không sao cả!"

Tôi vội vàng lắc đầu, một tay cầm lấy cánh tay của em trai đang đặt trên vai tôi, vừa mỉm cười vừa đáp lại rằng: "Không sao đâu, có lẽ do mới tỉnh lại nên chị thấy hơi choáng váng, để chị nghỉ ngơi một chút là được!"

Em trai bặm môi, hai đầu chân mày hơi nhíu lại, đôi mắt long lanh ánh nước. Em trai ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng chậm rãi kéo tay dìu tôi ngồi lên một chiếc ghế đẩu ở gần đó, sau đó em ngồi xổm xuống dưới chân tôi, ánh mắt ngước nhìn lên như một con cún nhỏ.

Tôi không để ý đến em mà ngồi ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đang nằm bất động trên giường, trong đầu thì đang nghĩ đến những chuyện đã diễn ra ngày hôm đó.

Ngày hôm đó vì có hơi hăng say quá độ nên tôi sử dụng dị năng quá nhiều, sau đó tôi ngất đi trong cái cảm giác không ngừng bị thiêu đốt trong cơ thể.

Quãng thời gian sau đó đối với tôi chỉ như một cái chớp mắt thôi, một dòng suối mát lạnh từ đâu chảy tới đã dập tắt tất cả những ngọn lửa đang bùng cháy trong người, rồi từ từ nuôi dưỡng, giúp cho cơ thể tôi chẳng mấy chốc đã phục hồi.

Tôi cứ ngỡ nhiều lắm chỉ mất tầm vài tiếng cho cả quá trình chữa trị và phục hồi ở trên, nào ngờ phải mất gần một tuần.

Tôi cúi đầu đưa mắt nhìn thiếu niên với gương mặt ngây thơ ngoan ngoãn, sau đó mỉm cười dịu giọng hỏi rằng: "Trong lúc chị hôn mê đã có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao vết thương của chị lại hồi phục lâu như thế?"

Tôi đã từng nghĩ rằng cơ thể dị năng giả hồi phục rất nhanh (đây là điều tác giả đã viết, lần đầu tiên tôi bị xác sống cắn thì cơ thể cũng lành lại tương đối mau hơn người bình thường), thế nhưng nếu cần đến bảy ngày để hồi phục thì vết thương của tôi chắc hẳn phải rất nghiêm trọng. Nếu không, xét về thời gian hồi phục từ lần bị thương trước, chắc chắn chỉ cần một ngày là vết thương sẽ tự lành.

Tôi nhất định phải điều tra rõ ràng nguyên nhân, tránh để lần sau lại bị thương nghiêm trọng như thế lần nữa.

Em trai nhíu mày nheo mắt xoa xoa đầu, chậm rãi nói: "Lúc đó chị bị ngất ở trước cửa. Ban đầu em không dám mở cửa vì sợ đám người đáng sợ kia còn ở bên ngoài, nhưng em chờ hoài chờ hoài, đợi đến khi em không còn nghe tiếng của bọn họ nữa thì mới chạy ra mở cửa."

Em trai len lén nhìn tôi, hình như đang thăm dò xem phản ứng của tôi thế nào. Tôi gật gù mấy cái tỏ ý đã hiểu, sau đó dùng ánh mắt mong chờ thúc giục em ấy kể tiếp.

Em trai nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói nhỏ nhẹ trong trẻo như tiếng chim ca: "Lúc em chạm vào chị, cơ thể chị lúc đó cứ như vừa được lấy ra từ lò nung vậy, nóng bỏng vô cùng, hơi thở cũng rất yếu ớt. Khi đó em cũng không nghĩ nhiều, sau khi đưa chị vào phòng liền dốc sức làm giảm nhiệt độ cho chị. Thế nhưng mấy ngày đầu rất đáng sợ, nhiệt độ của chị không giảm mà còn tăng lên nữa cơ! Em cứ tưởng là chị đã sắp chết rồi nên áy náy vô cùng, nếu không phải vì cứu chúng em thì chị nhất định sẽ không bị như vậy! Cũng may mấy ngày sau nhiệt độ cơ thể của chị giảm dần, cuối cùng còn có thể mở mắt tỉnh lại!"

Khi nói đến mấy câu cuối, khóe mắt của em trai bỗng rưng rưng. Tôi cũng không biết trong khoảng thời gian đó em ấy đã đau khổ đến nhường nào, người ở bên cạnh em thì sống chết không rõ, người đến cứu em thì cứ lịm dần lịm dần, cũng chẳng biết bao giờ sẽ nhắm mắt xuôi tay mãi mãi.

Chắc lúc đó em tuyệt vọng lắm, thế nên hiện tại em mới nâng niu và dè dặt với tôi thế này!

Trong lòng tôi bỗng trào dâng một cảm xúc loại cảm xúc kì lạ, đó là một cảm xúc được trộn lẫn giữa sự đau lòng, sự xót thương và sự yêu mến mà tôi dành cho em.

Tôi nhìn vào mắt em đầy trìu mến, một tay xoa đầu em một tay nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt em, rồi dịu dàng mỉm cười nói với em rằng: "Đừng khóc, sau này có chị ở đây rồi, chị sẽ che chở cho em! Em tên gì? Chị là Hạ Thanh, sau này em gọi là chị Thanh cũng được!"

Em trai vội vàng dùng tay áo lau khóe mắt, sau đó sụt sùi nói: "Em tên là Cảnh Mặc."

Tôi nghe chợt nghe thấy tiếng sấm sét ì đùng trên đỉnh đầu!

"Em nói em tên gì cơ?" Tôi hoảng hốt nắm chặt lấy bả vai của em trai rồi lắc mạnh, tiếng thét đột ngột cất lên khiến em trai giật nảy mình.

"Dạ, Cảnh Mặc ạ!"

Gương mặt em trai cũng trở nên bối rối vì hành động quá đỗi bất ngờ của tôi, đến nỗi lúc nói cũng không khỏi ngập ngừng một chút.

Tôi sau khi nghe xong lời khẳng định của em trai thì một lần nữa như chết lặng. Tôi buông thõng hai tay, ánh mắt ngơ ngác ngước nhìn trần nhà, miệng đắng ngắt như vừa nuốt phải ruồi bọ, mà trong lòng thì lại đang gào thét lên rằng: Ông trời ơi, đừng có chơi con như thế mà!