Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Quyển 3 - Chương 85: Kinh hỉ.



Kinh hô ra tiếng đúng là Ngạc Duy cùng Thước Mỹ Lệ, sau khi hai người thấy rõ người tới thì kinh ngạc cảm xúc dừng không ngừng bốc lên, không tự giác đã kêu ra miệng, nói xong Ngạc Duy có chút ảo não, nhưng mà luôn mãi nhìn kỹ, đúng chính là thú nhân Dực Hổ tộc năm ngoái mùa hạ đến bộ lạc. Trí nhớ của hắn không thể nói rõ tốt lắm, nhưng mà tuyệt đối sẽ không kém, huống chi lúc ấy song phương còn lưu lại ấn tượng rất tốt, nhất là bạn lữ thú nhân này, một giống cái đã xinh xắn đẹp mặt, lại thông minh chọc người thích.

Trong sơn động nhất thời đều tĩnh lặng lại, bọn người Lan Kỳ A Địch A Tư không dự đoán được Ngạc Duy bọn họ thế nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra Thư, hơn nữa xem ra coi như là hiểu biết, nhưng cảm xúc này cũng chỉ trong nháy mắt. Lan Kỳ phản ứng trước hết, nhìn nhìn Ngạc Duy cùng Thước Mỹ Lệ lại nhìn Thư tựa như cũng bởi vậy mà chấn động sửng sốt liền cười cười: "Thì ra thật sự là quen biết, nếu như vậy thật sự là thật tốt quá, thời điểm chúng ta gặp được Thư cậu ấy bị thương rất nặng, tuy rằng thương thế tốt rồi, nhưng bởi vì một ít duyên cớ, trí nhớ của cậu ấy mất đi, cho tới bây giờ ngay cả mình là ai cũng không biết. May mắn bởi vì trên người có đồ đằng bộ lạc cậu ấy chúng ta mới có thể xác nhận thân phận."

"Cái gì? Mất đi trí nhớ?" Ngạc Duy kinh ngạc muốn chết, biết Dực Hổ tộc mất tích một gã thú nhân, nhưng mà thế nào cũng thật không ngờ sẽ là Allen, huống chi hiện tại càng kỳ quái hơn là hắn còn làm trí nhớ không còn, bây giờ lập tức đều phải đi về, nếu để cho bạn lữ thân nhân của hắn biết thì nên làm thế nào cho phải.

"Anh quen biết tôi." Thư bình tĩnh nhìn Ngạc Duy, tựa như một chút cũng không bị cả kinh nói, dưới mặt không chút thay đổi cũng chỉ có chính hắn biết được trong lòng hắn là cỡ kích động nào, rốt cục có người biết hắn là ai rồi. Tuy là hiểu được mình là thú nhân bộ lạc Dực Hổ, nhưng trong đầu trống rỗng, làm cho hắn thú nhân này thực bất an.

"Cậu... thật là nhất điểm đều không nhớ rõ sao?" Đứng lên đi đến gần Thư, Ngạc Duy trên dưới đánh giá thú nhân này, hồi lâu không gặp bộ dạng, thú nhân cũng không có gì thay đổi, chỉ là người có vẻ gầy yếu chút, nhưng mà tinh tráng không ít. Hơn nữa toàn thân thoạt nhìn cũng có chút khí thế, nhìn thấy người không sao Ngạc Duy cũng yên tâm, chợt lại nhíu mày: "Cậu là thú nhân Dực Hổ tộc, Allen là tên của cậu, những cái đều không nhớ rõ?"

Nhìn vẻ mặt Ngạc Duy, Thư thực cố gắng nhìn, nhưng thật đáng tiếc một chút ấn tượng cũng không có, hắn cũng không uể oải, miệng lập lại ba chữ 'Allen', tên của hắn đã hắn gọi 'Allen' như vậy 'Thư' là ai?

"Ngạc Duy." Thước Mỹ Lệ chú ý hết thảy, đứng dậy đi đến bên người Ngạc Duy, cau mày nhìn Allen đối với bọn họ hoàn toàn là vẻ người xa lạ, cắn cắn môi, do dự mở miệng: "Còn có nhớ bạn lữ của anh hay không?"

"Cô nói cái gì?" Còn đang suy nghĩ tên mình hiện tại cùng hai người này nói cho mình, liên hệ trong chỗ đó, nhưng mà ngay sau đó đã bị câu hỏi này của giống cái mà cả kinh trong lòng hung hăng nhảy dựng, liền mạnh mẽ trừng mắt nhìn qua, thú nhân hơi thở hung hãn đập vào mặt mà đến, Thước Mỹ Lệ không chịu nổi rút lui hai bước, may mắn Ngạc Duy ngăn cản trước mặt, đồng thời không chút do dự trừng mắt nhìn trở về: "Allen chú ý một chút."

Bị Ngạc Duy quát một tiếng chói tai, quát bảo ngưng lại, Thư, ừm có lẽ hiện tại nên gọi Allen tỉnh ngộ lại, mở ra hai tay lui về phía sau, mắt nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm Thước Mỹ Lệ, trong mắt vội vàng, miệng xin lỗi: "Thật có lỗi, tôi không cố ý."

"Em không sao Ngạc Duy." Thước Mỹ Lệ căn bản không sao, bới ra tay hắn còn muốn tiến lên, chỉ là Ngạc Duy nhìn sắc mặt tái nhợt của bạn lữ thực đau lòng, lại trừng mắt liếc nhìn Allen một cái sau đó muốn ngăn Thước Mỹ Lệ không cho đi, nhưng mà bạn lữ thực cố chấp hắn căn bản không thể làm gì chỉ đành buông tay, nhưng cánh tay vòng qua thắt lưng, ý tứ bảo hộ hàm xúc mười phần.

Thật vất vả có thể đối mặt Allen, Thước Mỹ Lệ vội vàng nhìn về phía Allen, mày nhíu chặt: "Anh ngay cả bạn lữ của mình cũng đã quên, nếu như bị cô ấy biết anh thế nhưng cái gì đều đã quên, sẽ có bao nhiêu thương tâm." Việc này của Allen thật đúng là không thể tưởng tượng, lần trước tại bộ lạc Dực Xà chung thực với mấy giống cái bộ lạc Dực Hổ rất khoái trá, đối với Liễu Thư các cô đều có hữu nghị lẫn nhau, nói như thế nào đều là bằng hữu, nhưng mà hiện tại vừa nghĩ tới Allen trở lại bộ lạc, mà người tại bộ lạc đau khổ chờ đợi lại biết được tin tức bất hạnh này, hiện tại cô vừa nghĩ như vậy đều phải đau lòng rồi.

"Tôi, tôi có bạn lữ?" Allen hiện tại đầu óc quả thực là loạn thành một đoàn, ánh mắt giọng điệu của Thước Mỹ Lệ đều nói rõ ràng cô ấy cũng không nói dối, đương nhiên loại chuyện này cũng không cần phải nói dối. Hắn là thú nhân thật sự có bạn lữ, hiện tại hắn đã quên toàn bộ hơn nữa bao gồm bạn lữ không thấy mặt của mình.

"Có, mùa hạ trước bộ lạc Dực Xà tổ chức ngày trao đổi, bộ lạc Dực Hổ của các anh đến vài giống cái trong đó cũng có cô ấy, lúc ấy cô ấy cũng đã là bạn lữ của anh, hơn nữa..." Thước Mỹ Lệ nghĩ tới một sự kiện khác, sắc mặt càng thêm phức tạp nhìn tràn đầy mờ mịt trên mặt Allen, cuối cùng buông tiếng thở dài: "Thời điểm rời đi bộ lạc Dực Xà, bạn lữ của anh được phát hiện mang thai, nếu bình an mà nói, đứa nhỏ của hai người đã sớm sinh ra."

"Này, này cũng quá kình bạo ..." A Tư quan sát mà dự thính toàn bộ hành trình nhìn một màn này, thì thào tự nói, thật tình là thật không ngờ Thư, ặc, Allen dĩ nhiên là thú nhân sớm đã có bạn lữ, hơn nữa ngay cả đứa nhỏ cũng có, đều làm a ba rồi, ngẫm lại mình còn độc thân còn không có giống cái nào thích, A Tư đột nhiên cảm thấy thực hâm mộ.

"Allen xem tuổi cũng không lớn, bạn lữ ấu tể đều có đủ, quả nhiên lợi hại." A Địch quyết định có thời gian muốn thỉnh giáo một chút, dưới bị một kích thích như vậy, hắn nghĩ vẫn là sớm đi thổ lộ với giống cái yêu thích thôi, hắn cũng muốn có được bạn lữ.

"Ha ha, đúng vậy, đúng vậy." Lan Kỳ không nói gì, ra vẻ hai ngày trước hắn thấy thú nhân thực không tệ, rất có ý tưởng tâm tư muốn hắn hoàn toàn ở lại tộc trai ngọc, cho nên thời điểm nói chuyện trong sáng ngoài tối đề nghị cùng hắn nhóm giống cái tộc trai ngọc đáng yêu lại xinh đẹp, tính tình lại tốt, làm bạn lữ nhất định rất tốt. Những lời này thực muốn thu hồi đi làm sao bây giờ, xác minh đục khoét góc tường nha, nếu một ngày nào đó bị bạn lữ Allen biết, có thể trực tiếp phá hủy trao đổi hữu hảo giữa hai tộc hay không QAQ.

Allen hiện tại đầu óc đều hỗn độn, hôm nay thật là 'Kinh hỉ liên tục', đầu tiên là gặp người nhận thức chính mình đã biết hắn rốt cuộc là ai, kêu là gì, xong rồi sau đó còn có càng thêm kinh người, hắn thế nhưng có bạn lữ, có lẽ hiện tại cũng có đứa nhỏ, dưới một chút cũng chưa cảm giác, hai bảo bối đều có rồi, cũng không phải là kinh hỉ sao.

"Tôi... không nhớ rõ ..." Allen cuối cùng vẫn cái gì đều không nghĩ ra được, mặc kệ hắn suy nghĩ như thế nào, có được vĩnh viễn là trống rỗng, đầu óc đều muốn đau, vẫn phải buông bỏ, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu, môi mím chặt biểu tình... khổ sở.

Thước Mỹ Lệ cả mặt thất vọng nhìn Allen, nhưng thấy thế nào đều vẫn là như vậy, xem ra là thật cảm giác một chút nhớ lại đều không có.

"Đừng lo lắng, có lẽ sau khi trở về, thấy người càng thêm quen thuộc sẽ nhớ ra thôi." Ngạc Duy thật ra nghĩ thông, dù sao hắn cùng Thước Mỹ Lệ và Allen cũng không quá quen biết, về bộ lạc Dực Hổ là tốt nhất trước mắt. Nghĩ đến Allen ngay cả trí nhớ đều mất hết, ngay lúc đó vết thương có bao nhiêu nghiêm trọng có thể nghĩ, có thể sống sót được nhất định là may mắn, sai lầm vừa rồi của hắn đối với Thước Mỹ Lệ cũng mất ý kiến, ngược lại là khuyên giải an ủi.

"Cô ấy, gọi là gì?" Hơi hơi rũ mắt xuống, dấu đi thương cảm không hiểu sao nảy lên, giọng điệu gian nan hỏi.

Allen không nói quá rõ ràng, nhưng Ngạc Duy nghe hiểu, liếc mắt lẫn nhau với Thước Mỹ Lệ một cái, người sau mở miệng: "Liễu Thư, bạn lữ của anh."

"Thư? Không phải chứ?" Hai chữ Liễu Thư vừa ra tới, A Tư trước tiên liền nghĩ đến là tên Allen vẫn dùng tại tộc trai ngọc, sắc mặt thực cổ quái, dùng khửu tay đẩy đẩy ca ca A Địch: "Quả nhiên là bạn lữ, bằng không làm sao có thể dùng cái chữ này làm tên." A Địch tràn đầy đồng cảm thẳng gật đầu.

"Liễu Thư..." Thì thào nhắc tới hai chữ này, Allen vói tay vào trong lòng, trên ngực treo một viên mộc châu, đầu ngón tay xẹt qua chữ khắc không đều, đột nhiên lý giải lúc ấy mình vì sao rồi, mắt gắt gao nhắm lại, ngực kích động nói cho hắn, hai chữ này đối với hắn rốt cuộc có bao nhiêu ảnh hưởng.

"Thật không ngờ Thư, khụ khụ, Allen thế nhưng sẽ có bạn lữ, đứa nhỏ cũng có, thực nhìn không ra được." Trong sơn động tuy rằng hơn rất nhiều người, nhưng mà cũng im lặng rất nhiều, hôm nay trời sắc đã tối muộn, phần lớn mọi người bắt đầu nghỉ ngơi, ngược lại Ngạc Duy bên kia cùng Lan Kỳ tán gẫu hăng say. Vốn tưởng rằng sẽ tán gẫu cùng đám người Ngạc Duy về chuyện trước kia của mình thì Allen lại dựa vào góc ngồi một mình, trên tay cũng không biết cầm cái gì đang nhìn. Tuyết Viên thì ngoan ngoãn theo bên người ôm trái cây lớn gặm. Hai người Vi Nhi và A Thước Na đều không ngủ, song phương cũng không hỏi lý do, Vi Nhi không chịu nổi tịch mịch mở miệng tìm đề tài trước.

"Lập tức liền muốn đến bộ lạc Dực Hổ, cũng muốn nhìn một chút bạn lữ Allen cùng đứa nhỏ." Allen ngày thường đối xử với người ngoài đều có chút lạnh nhạt, nói không nhiều lắm, biểu tình trên mặt cũng không mấy cái, loại thú nhân này kỳ thực cũng không quá được giống cái thích, đương nhiên cũng không phải nói Allen không tốt, Vi Nhi chính là rất ngạc nhiên mà thôi.

"Ưm, A Thước Na cậu làm sao vậy, không nói lời nào?" Phát hiện mình nói nửa ngày, đối phương đều không đáp lại cho mình, Vi Nhi mất hứng đụng chạm vào A Thước Na.

"A ừ, không có cậu nói cái gì?" Bị đụng hoàn hồn, A Thước Na xấu hổ cười mỉa một cái, vén vén sợi tóc bên tai cười cười nói: "Làm sao vậy, Vi Nhi?"

"A Thước Na cậu không vui sao?" Vi Nhi trực giác là thực chuẩn, tự nhiên là phát hiện cảm xúc A Thước Na biến hóa, nhưng mà vì sao chứ, trên dưới đánh giá cô ấy một chút, nhíu mi: "Cậu..."

"Tớ không có gì." Nháy mắt đánh gãy lời nói trong đầu Vi Nhi, cảm giác lời này nói lại rất đột ngột, kéo kéo tươi cười trấn an: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, tớ chỉ là, chỉ là có chút nhớ nhà, nhớ đại hải của chúng ta, còn có tế tự cùng các tộc nhân."

"Thật sự?" Vi Nhi thực hoài nghi, trong lòng có chút ý tưởng khác, nhưng mà cũng không dám chứng thực, vẫn lấy ánh mắt do dự bất định nhìn A Thước Na, hy vọng cô ấy có thể cho cái cam đoan.

Biểu tình trên mặt A Thước Na hơi hơi cứng ngắc, tựa như có chút do dự, cuối cùng thở dài một tiếng, nâng tay nhu nhu đỉnh đầu mềm mại của Vi Nhi: "Đương nhiên là thật, đừng nghĩ nhiều, ngày mai còn phải chạy đi, nếu thuận lợi thì hôm sau là có thể tới, đến lúc đó cậu có thể nhìn thấy ... bạn lữ Allen."

"Ừ, chúng ta ngủ đi." Vi Nhi được trấn an tốt lắm, vui vẻ lôi kéo A Thước Na ngủ, bộ dạng ngây thơ khoái hoạt một chút cũng không khó chơi như vừa rồi.

Gần đi ngủ khóe mắt A Thước Na quét đến Tuyết Viên trắng trẻo nằm ngủ bên cạnh thú nhân, mà hắn lại còn duy trì động tác lúc trước, trong tay cầm một vật, thật cẩn thận như đối với trân bảo, có lẽ hẳn là bảo bối trân quý nhất của hắn. Thu hồi tầm mắt quay đầu xoay không kịp phòng bị đụng phải tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Vi Nhi, A Thước Na nhảy dựng trong lòng, trên mặt lại như không có chuyện gì nằm xuống, còn lôi kéo da thú của Vi Nhi.

Vi Nhi nhìn chằm chằm A Thước Na hơn nửa ngày, tự hỏi trong lòng nửa ngày cũng không rõ ràng, buồn rầu nhắm mắt lại, hôm nay 'Kinh hỉ' quả thực là quá nhiều.

——

Rửa nồi cắt rau nhóm lửa nấu cơm, Liễu Thư bận rộn đâu vào đấy tại phòng bếp, rửa xong rau sau đó bưng nước tưới trong viện, cước bộ mới vừa ra cửa, lập tức dừng lại, mắt nhìn xuống một chút, biến sắc, xoay người buông mộc bồn trong tay, ngồi xổm xuống từ cạnh cửa túm ra một con hổ nhỏ lông xù, nhất thời vừa tức lại buồn cười, oán hận vỗ xuống mông tiểu hổ, mắng: "Ai cho con lại trốn tránh ở đây, hù dọa a mẹ chơi rất vui hay sao?"

Liễu Thư đều phải tức chết rồi, mấy ngày nay hai đứa nhỏ không bớt lo này tựa như không quá thích chơi cùng Lỗ Cách, bắt đầu dùng sức ép buộc cô. Không phải trốn ở địa phương nào chơi trốn tìm với cô thì chính là giống như vậy, trốn ở một bên chờ khi cô đi qua thì đột nhiên chạy đến dọa cô. Nhưng mà không thể không nói thật đúng là thành công, cô thật sự bị dọa, chẳng qua dọa này không dọa kia, một cước vừa rồi thiếu chút nữa giẫm lên vật nhỏ này, lòng của cô đều bị dọa nhảy dựng, hiện tại lòng bàn chân còn có thể cảm giác được mềm mụp đây, may mà không giẫm thực.

Vỗ một cái tát xong, Liễu Thư lại khẩn trương trái phải cẩn thận xem xét, xác nhận không thành vấn đề gì, lại một bàn tay chụp qua, tức giận không thôi: "Còn chơi hay không?"

"Hu hu..." Tiểu bao tử đáng thương bị bộ dáng tức giận của a mẹ mà sợ hãi, đáng thương hề hề kêu rầm rì.