Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Quyển 3 - Chương 70: Chương và tiết



Nhìn đến tình huống hậu viện mới làm cho Liễu Thư kinh ngạc đến ngây người, gần như, không đúng hẳn là chỉ cần từng nhà trong bộ lạc có dưỡng thú hẳn là đều ở đây đi. Chuồng thú nhà mình mở ra, toàn bộ không gian bên trong bị chật ních, bên ngoài một ổ lại một ổ, thế nhưng hiếm khi không có một con nào tranh cãi ầm ĩ. Vỗ vỗ đầu xác định này không phải ảo giác, Liễu Thư phản ứng trước tiên chính là xoay người đi kêu người lại đây lĩnh thú về nhà.

"Chít chít." Tiểu Bạch không biết từ góc nào nhảy ra, vừa ra tới liền vọt lên trên người Liễu Thư, người sau vội tiếp được, kinh ngạc nói: "Tiểu Bạch nhóc đây là chạy đi đâu, thật bẩn." Cũng không phải sao, toàn thân lông trắng của Tiểu Bạch đều sắp thành lông đen, bám đầy bụi nếu không phải cô nhớ rõ tiếng kêu của nó không chừng còn sẽ nhận sai đấy.

"Chít chít." Tiểu Bạch thật ủy khuất, nhưng nói không nên lời, chính là vung móng vuốt mà kêu to, đầu nhỏ còn không ngừng sáp tới trên người Liễu Thư, đáng tiếc chủ nhân tỏ vẻ cô thực ghét bỏ, hai tay cầm lấy hai cái móng vuốt của nó kéo khoảng cách hai người cách một cánh tay, nghiêm mặt hổ nói: "Ai cho nhóc chạy loạn?"

Tiểu Bạch tiếp tục vung móng vuốt, Liễu Thư đột nhiên như có chút suy nghĩ, quay đầu nhìn một sân thú nhà mình có chút không thể tin nhìn Tiểu Bạch, kinh ngạc há to miệng: "Cái này, hẳn sẽ không phải là nhóc làm cho đi?" Thần thú ơi, chẳng lẽ thánh thú còn có công năng đặc dị này hay sao.

Tựa như là nghe hiểu, Tiểu Bạch không kêu to nữa, đúng vậy đây thật là nó làm, trên người Tiểu Bạch có một nửa huyết mạch thánh thú, thánh thú cũng không chỉ là để kêu lên chơi, thời khắc mấu chốt cũng có thể phát huy tác dụng. Giác Long tập kích đối với bộ lạc mà nói là một hồi tai nạn, vội vàng ứng chiến đã là khó khăn làm sao có thể chiếu cố được thú dưỡng trong nhà, nghe được thú cầu cứu, đến từ trách nhiệm huyết mạch làm cho nó dẫn đàn thú cùng nhau trốn đi. Quá trình cũng không gian khổ, nhưng vì trấn an đám thú chưa khai hóa cũng làm cho Tiểu Bạch mất không ít tâm, cho nên nguy cơ rốt cục giải trừ, chủ nhân cũng đã trở lại, lúc này rốt cục có thể yên tâm rồi.

"Cũng khó cho nhóc rồi." Liễu Thư đã có thể khẳng định là Tiểu Bạch gây nên, trong lòng thật ra rất thương tiếc, cũng không ghét bỏ nó trên người bẩn, vuốt đầu khích lệ: "Làm rất tốt, ừm, trở về bồi bổ cho nhóc nhiều chút, nhìn nhóc gầy rồi." Thật sự gầy, vừa rồi vừa ôm đều cảm giác nhẹ, cũng hiếm khi làm cho quả cầu thịt này gầy thân thành công.

"Thật sự ít nhiều nhờ nó." Thời điểm Kathy bị gọi tới lĩnh thú nhà mình còn có loại cảm giác không tin, đợi khi đến trong nhà Liễu Thư cũng giống như người trước là thẳng trừng mắt, sau đó vô cùng hiếm lạ ôm Tiểu Bạch tẩy sạch không ngừng hôn: "Tớ còn tưởng rằng tớ dưỡng đều đã chết rồi, làm tớ đau lòng." Bộ lạc đều hủy gần hết, đám thú lúc ấy thật sự mặc kệ ở nhà có thể sống mới là lạ, cuối cùng là bảo lưu lại một ít lương thực dự trữ, thú nhân được thông báo đến lĩnh người người đều có một loại cảm giác kinh hỉ, ánh mắt nhìn Tiểu Bạch đó phải nói là thật nhu hòa, đều tỏ vẻ về sau nhất định phải khao đã cho Tiểu Bạch thật tốt. Vì thế một đoạn thời gian sau Tiểu Bạch mới gầy chút thì thể trọng tăng lên thẳng tắp.

Trong nháy mắt một tháng trôi qua, bộ lạc cũng trừ bỏ phòng ở không có biện pháp khôi phục đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, phòng ở không bị phá hủy thì ở trong phòng, bị hủy liền chuyển vào sơn động trước kia trụ, cũng không phát sinh ai ăn đói mặc rách cái gì, thú nhân bị thương đang chậm rãi khôi phục, người chung quanh cũng bắt đầu cười cười nói nói, tựa như đã che giấu bi thương.

Lotter Leila một tháng này đã xảy ra biến hóa rất lớn, thời gian duy trì thú hình cũng càng ngày càng dài, hơn nữa còn càng ổn định, hai tiểu tử kia đã muốn mọc răng, lượng cơm ăn cũng càng lúc càng lớn. Liễu Thư đã chuẩn bị cho bọn nó cai sữa, đứa nhỏ thú nhân chính là phát dục nhanh hơn đứa nhỏ nhân loại bình thường, cô muốn tùy cơ ứng biến, nếu không biết còn đến hỏi Eva, tuy rằng cũng nhìn Lỗ Cách lớn lên, nhưng rốt cuộc không toàn tâm toàn ý coi chừng.

Trải qua một hồi biến cố, phòng ngự bộ lạc càng thêm nặng, cũng không biết các thú nhân từ nơi này đào được thực vật, đây là một loại thực vật phòng bị, bên ngoài mọc đầy gai nhọn, nhìn có chút giống cây mận, nhưng lợi hại hơn mận gai, triền quấn vòng quanh còn có dây leo. Nếu bình thường có thú xâm nhập sẽ trực tiếp bị loại thực vật này treo cổ, gai nhọn đều cắm vào trong cơ thể thú, quả thực chết không thể chết hơn. Liễu Thư xem qua thú nhân làm thí nghiệm, đối với thực vật này còn rất sợ, thực lo lắng có thể là con dao hai lưỡi hay không. Nhưng mà điểm ấy rất nhanh đã bị phủ quyết, thực vật này được gọi là dây mây tử vong, xem như một loại BOOS giới thực vật, chỉ có điều nhược điểm của nó đã bị nắm giữ, bởi vì chúng nó sợ ngứa 囧!

Sợ ngứa, nếu thật sự không cẩn thận bị cuốn lấy, chỉ cần cào một cái trên dây mây gần như là run buông ngươi ra, lấy loại thực vật này đến làm giữ nhà hộ viện không còn gì tốt hơn. Nếu có thú bị lộn xộn, không khai hóa chúng nó thế nào cũng sẽ không nghĩ đến đi cào ngứa mây tử vong đi. Có thể đào một số lớn trở về thú nhân cũng mất công phu thật lớn, còn có không ít người bị gai nhọn mây tử vong đâm không ít đâu.

Mây tử vong bị phân bố tại bốn phía bộ lạc, chặt chẽ thủ hộ Dực Hổ bộ lạc, có những thực vật này phòng hộ, ngay cả tộc trưởng cũng yên tâm không ít. Nay bộ lạc mặc dù không nói thương vong tổn thất thảm trọng, nhưng tất cả mọi người các phương diện tinh thần cũng không muốn nhớ lại, cái mùa đông này cũng không muốn lại có phát sinh ngoài ý muốn nào khác, để ngừa vạn nhất nhiều hơn mới được. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d

Có mây tử vong phòng hộ còn chưa đủ, hấp thụ giáo huấn, các thú nhân săn bắn cũng không dám dốc toàn bộ lực lượng nữa, mỗi ngày thú nhân tuần phòng cũng cố định mức độ nhân thủ, đều bài trừ toàn bộ các góc hẻo lánh nguy hiểm chân chính mới có thể an tâm.

"Tiểu Thư hôm nay đang làm gì thế." Eva mang theo một miếng thịt tới đây, hiện tại Oman săn bắn trở về săn được đồ ăn luôn có một nửa là cho Liễu Thư, mỗi lần không phải Eva chính là Oman đưa lại đây.

"Đan len." Ngẩng đầu không ngoài ý muốn nhìn đến Eva cầm gì đó, Liễu Thư ở lần đầu tiên nhìn thấy thì sửng sốt một chút, nhưng mà cũng không cự tuyệt, biết cho dù là cự tuyệt bọn họ cũng sẽ đưa tới như thường, không riêng gì nhà Eva, Alice Kathy Mia đều đã như vậy, cho nên rõ ràng cũng không làm kiêu, hơn nữa cô cũng cần.

"Cậu không phải nói làm không tốt sao? Hiện tại được rồi?" Eva cũng xem qua Liễu Thư đan len, cũng nghe nói cô luôn đan không tốt, hiện tại không nghĩ tới lại thành công, cũng cao hứng: "Như vậy tốt, trong nhà còn tồn không ít lông thú đâu, lông thú thật ấm áp làm quần áo cho bọn nhỏ là tốt nhất, đáng tiếc vẫn không chuẩn bị được khung dệt."

Nhà Eva gia ngay phía trước nhà Liễu Thư, trừ bỏ sụp đổ một gian phòng ở cũng không tổn thất nhiều lắm, dọn dẹp một chút có thể ở được. Nhưng mà bất hạnh nhất chính là nhà Alice, toàn sụp không nói còn bị thiêu một nửa, may mà thiêu một nửa là dựa vào gần phòng bếp cùng phòng khách, hơn nữa các cô cũng thích đều đặt này nọ ở trong hầm, da thú gì đó đặt ở trong sơn động, nay sửa sang lại một chút cũng có thể qua. Mà Kathy cư ngụ láng giềng với cô ấy bởi vì bị hỏa liên lụy phòng ở thiêu mộtt chút, nhưng không tổn thất bao nhiêu, xem ra sau đầu xuân cũng muốn hồi phục chỉnh đốn phòng ở một phen, hoặc là tân trang lại một chút.

"Đến mang về cho Lỗ Cách thử xem, có chỗ không thích hợp thì sẽ lấy tới tìm tớ sửa lại." Cắt bỏ đầu sợi chỉ, Liễu Thư nhìn trái nhìn phải kiệt tác của mình, gật gật đầu, vẫn có vẻ vừa lòng.

"Ai nha sao cậu làm quần áo cho Lỗ Cách." Eva rất ngượng ngùng, nhà mình trải qua nhiều chuyện như vậy nhà mình giúp chút bận rộn cũng là đương nhiên, Liễu Thư làm như vậy ngược lại trong lòng cô bất an lên, nhưng mà chống lại ánh mắt ôn nhuận của cô ấy, lại cái gì cũng nói không nên lời, cuối cùng hoan hoan hỉ hỉ tiếp nhận đến mở ra xem, nhất thời vui vô cùng: "Thật đẹp."

Thật là nhìn rất đẹp, thú tuyết trắng dệt thành len sợi, hơn nữa lông thú vốn chỉ có chút lông xù, đan thành áo len thoạt nhìn phá lệ tinh xảo đẹp mắt, Liễu Thư đan cái này cũng không phải trùm đầu, mà là áo hở cổ, còn dùng vài mảnh gỗ nhỏ làm thành cúc áo khâu lên.

"Thật là đẹp mắt." Eva vuốt trong tay, trong miệng tán thưởng, quả thực cũng không biết nói cái gì cho phải, sau khi cao hứng xong, nháy mắt mấy cái: "Nhưng cậu đừng chỉ làm cho Lỗ Cách, Lotter Leila đều phải có."

Liễu Thư tức giận liếc trắng mắt cô nàng một cái: "Cái này còn cần cậu nói, chẳng qua hai đứa bọn nó còn nhỏ, hiện tại lại là thời điểm tăng trưởng vóc dáng, cho dù là làm cũng chỉ lãng phí, không được vài ngày lớn lên là sẽ không mặc được, hiện tại tớ đều làm hơi lớn, như vậy về sau còn có thể mặc nhiều một thời gian."

"Cũng không cần tiết kiệm như vậy." Eva không đồng ý, cầm quần áo trong tay cẩn thận gấp lại, thu hồi: "Lông thú đều nhiều, có đồ tốt đều cứ dùng thoải mái là được, đừng tiết kiệm." Kỳ thực Eva càng muốn nói là có gì cần đều phải tìm mọi người, cũng không phải là người ngoài, huống chi tình huống hiện tại của Liễu Thư.

"Ừ, tớ đã biết." Liễu Thư làm sao không biết cô ấy muốn nói là cái gì, cũng không phản bác, vén vén sợi tóc rơi ở bên tai, hơi hơi rũ mắt nói: "Oman mấy ngày nay không vội sao."

"Không vội... ừm, cậu, cậu muốn làm gì?" Eva vừa gật đầu một cái, cảm giác có cái gì không đúng, nhíu mày nhìn Liễu Thư: "Cậu muốn thế nào?" Trực giác nói cho cô tựa như không có chuyện gì tốt.

"Vậy vừa vặn, kêu anh ấy mang tớ đi hang núi một chuyến." Liễu Thư ra vẻ như không có chuyện gì nói, xong rồi cầm cuộn len lại bắt đầu chuẩn bị đan cái áo tiếp theo.

"Cậu còn không từ bỏ à." Eva thế nào cũng thật không ngờ, đều qua hơn một tháng Liễu Thư thế nhưng còn không buông bỏ Allen sống chết, bọn họ đều biết hang núi Allen ngã xuống, mấu chốt là rơi vào hồ nước giấu hung hiểm phía dưới, ngay cả thi thể Giác Long đều bị vặn nát thành tro, có thể trông cậy vào Allen sống có mấy phần tỷ lệ. Được rồi, cho dù Allen thật sự tránh được một kiếp này, nhưng mà cũng hơn một tháng trôi qua, nếu Allen còn sống, làm sao không biết Liễu Thư cùng mọi người lo lắng cho hắn bao nhiêu, làm sao có thể còn không nhanh chóng sớm trở về, chỉ có đã xảy ra chuyện mới có thể giải thích rõ ràng.

"Tớ còn chưa tìm được thi thể đâu, bảo tớ làm sao buông bỏ." Liễu Thư cúi đầu cũng không nhìn sắc mặt khó coi của Eva, bọn họ đều nghĩ rằng cô buông xuống, làm sao có thể, không thấy được a sao Phỉ Lạp vì chú Nạp Tư chết mà tiều tụy thành cái dạng gì, làm sao kêu cô lại dễ dàng để bỏ quên. Vẫn là câu nói kia sống thì thấy người chết phải thấy thi thể, một ngày không tìm được liền một ngày không bỏ qua, đừng nhìn cô một tháng cũng không phản ứng gì, chính là trong nhà hai đứa nhỏ khóc kêu đòi ăn làm cho cô không bỏ xuống được mà thôi, nếu có thời gian điều kiện cho phép, cô còn tiếp tục tìm nữa.

"Tớ..." Eva đều hết chỗ nói rồi, nhưng mà loại chuyện này cô không có lập trường gì ngăn cản ngăn trở cậu ấy, chỉ là trong lòng đau lòng cho Liễu Thư cao hơn một tầng, cuối cùng vô lực khoát tay: "Quên đi, cậu muốn đi thì đi đi, cũng có thể đợi ở bên ngoài thêm hai ngày, Lotter Leila tớ sẽ chăm sóc thay cậu, hai hài tử cũng thực ngoan, một hai ngày hẳn là không có việc gì."

"Cảm ơn." Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng Liễu Thư cũng chỉ có thể câu khóe miệng thoáng kéo tươi cười, đối đãi các cô ấy cũng không cần nhiều lời, lời nói cảm ơn có nói hơn cũng thành khác người, nhưng toàn bộ những cái này cô đều ghi nhớ ở trong lòng, đời này đều sẽ không quên, có những người bạn này cô thực vui mừng.

Thời điểm lại đi đến hang núi, thời gian trôi qua một tháng, bởi vì lần đó cùng Giác Long chiến đấu rất kịch liệt, đủ loại dấu vết còn tại, lúc này đây ra chửa cũng không phải chỉ có Oman mang theo cô, Carmen và Noah đều theo tới. Carmen chính là vừa vặn muốn ra ngoài săn bắn, vì thế liền đuổi theo, còn Noah, bởi vì mắc nợ đối với Allen và Liễu Thư, mấy ngày nay tới giờ, phàm là săn bắn cũng giống như Oman có một nửa con mồi đều sẽ đưa tới. Ngày thường trong nhà có chút việc nặng gì đều bị hắn im lặng không hé răng làm xong toàn bộ rồi, nấu nước đốn củi linh tinh, Liễu Thư tưởng ngăn cản đều cản trở không được. Kỳ thực theo ngay từ đầu có chút giận chó đánh mèo thầm oán Noah, sau đó nghĩ thông suốt, Liễu Thư thật sự không có đạo lý trách tội hắn.

Không nói Noah ở ngày trao đổi trở về giết chết Giác Long, cho dù hắn không giết dù sao con Giác Long đó cũng sống không được, đây đều là kết cục đã định. Còn Allen thay hắn, đây là Allen lựa chọn, không tới phiên cô đến nói cái gì, thú nhân là anh em tốt, Allen sinh tử không biết Noah gánh nặng tâm lý so với ai khác đều nặng hơn, thật sự là không nên lại thừa nhận trách tội đến từ chính cô.

Liễu Thư không chỉ một lần nói cùng Noah cũng không cần hắn làm này đó, nhưng mà thú nhân trẻ tuổi này căn bản không nghe, sau đó ngay cả Oman bọn họ cũng khuyên bảo cô, để cho hắn làm đi, như vậy có lẽ có thể làm cho trong lòng hắn dễ chịu một chút, sau cũng cứ như vậy.

Dưới hang núi trước sau như một, hồ nước bình tĩnh vô ba, Liễu Thư cũng không có ôm có bao nhiêu hy vọng lớn đối với cái này, nhưng mà Allen là mất tích từ nơi này, cứ cảm thấy hẳn là ở trong này có thể tìm được một ít manh mối. Cô luôn cố chấp không muốn buông bỏ, không ngoài sở liệu căn bản không thu hoạch được gì, lúc này đây bọn họ đều chuẩn bị hành trình hai ngày, thời điểm nghỉ ngơi Oman tìm được một chỗ sơn động ở trong hang núi, thu thập một chút vừa vặn làm địa phương tạm thời mấy người đặt chân.

Giữa trưa nghỉ ngơi ăn cơm ngay tại sơn động này, Carmen săn một đầu thú, cũng đủ ba thú nhân ăn, còn Liễu Thư giống cái khẩu vị cùng so với thú nhân, cũng chỉ miễn cưỡng có thể nhét kẽ răng thôi, lượng cơm ăn của cô căn bản không cần bọn họ cân nhắc. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

"Chung quanh đây chúng ta coi như là đào ba thước." Oman cắn một ngụm thịt nướng, nhấm nuốt một hồi nhìn thế giới tuyết trắng bên ngoài sơn động thở dài nói: "Nếu không chúng ta lại khếch trương lớn hơn một chút đi."

"Cũng tốt." Carmen không ý kiến gì, gật gật đầu đồng ý.

"Dạ." Noah hiện tại quả thực đều sắp giống Carmen, trầm mặc ít lời, một chút cũng không có bộ dáng lỗ mãng trước kia, Liễu Thư nhìn hơi khó chịu, lắc đầu chuyển một khối nướng tốt thịt qua cho Noah: "Anh ăn nhiều chút đi."

"... Cảm ơn." Hơi dừng rồi mới tiếp nhận, Noah tiếp tục cúi đầu mặc không hé răng mà ăn.

Biết trong khoảng thời gian ngắn Noah không có khả năng từ trong tự trách giải thoát đi ra, Liễu Thư cũng không khuyên nữa, mà là nhìn xa xa như có chút suy nghĩ: "Kỳ thực nơi này cũng chỉ lớn tầm này, ấn theo cách nói của các anh Allen ngã xuống tới trừ bỏ rơi vào trong hồ hẳn là không loại khả năng thứ hai."

Oman nghĩ đến Liễu Thư nói như vậy là tính hết hy vọng, cũng không biết nói tiếp thế nào, nghĩ nghĩ vẫn là an ủi nói: "Có lẽ có ngoài ý muốn khác thì sao."

Liễu Thư vẫn đúng là nghĩ như vậy, gật gật đầu nói: "Các anh xác định sau khi ngã xuống dưới hồ nước, một điểm khả năng còn sống đều không có."

"Cái này..." Oman mặt nhăn nhíu mày thật sự không biết nói cái gì cho phải: "Em xem bộ dạng thi thể Giác Long nên đã biết... chẳng qua, cũng không thể bài trừ khả năng này."

"Quên đi, có lẽ em suy nghĩ nhiều." Muốn chứng minh phía dưới hồ rốt cuộc có huyền cơ gì, trừ phi có người tự mình đi xuống, Liễu Thư không có khả năng nhìn Oman bọn họ vì cái ý tưởng của cô liền đi mạo hiểm.

——

"Ai ai, hắn tỉnh không?" Thiếu niên cầm vỏ sò tinh xảo làm thành dụng cụ, xốc sa mành lên lúc đi vào nghênh diện chính là một con hầu tử hoạt bát, à, Tuyết Viên.

"Mau đưa con hầu tử chết tiệt này đi, thật đáng ghét muốn chết, đều cào rách quần áo của anh." Thanh niên nam tử chỉ thiếu niên mới vừa vào cửa hổn hển rống to, mặt đều tức đỏ lên.

Thiếu niên vốn còn muốn nói gì, nhưng mà liếc mắt một cái nhìn đến quần áo trong tay thanh niên nam tử đều sắp thành mảnh vải vụn, thực thức thời ngậm miệng, chẳng qua vẫn nói nhỏ: "Cũng không biết ai nói người ta kêu Tuyết Viên, hiện tại kêu hầu tử hầu tử, thiết ~ "

"Em đang nói cái gì?" Mắt trừng dựng ngược, lỗ tai thanh niên nam tử vừa động, lé mắt nhìn lại.

"Không, không có gì, gì kia, thú nhân Lục Dực tộc tỉnh chưa?" Bị áp bức thói quen, thiếu niên nhất thời da căng thẳng, tròng mắt chuyển động liền sửa miệng lại.

"Hai người các anh còn ầm ỹ nữa, đều cút cho tôi." Thanh âm thiếu nữ trong trẻo từ phòng trong truyền đến, người chưa tới tiếng tới trước.