Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Quyển 3 - Chương 5: Chén thuốc.



Kathy cô nói như thế nào đều là giống cái, lần đầu tiên trực diện nhiều thú nhân giống cái như vậy, khó tránh khỏi trong lòng cân nhắc, mặt cũng đỏ lên, nhưng mà vừa tưởng đến Gina liền nhìn ở sau người, trong lòng chính là nhất định, tuyệt đối không thể luống cuống, bằng không về sau tuyệt đối là sẽ bị cười chết.

"Chắc chắn mọi người đều hiếu kỳ chúng ta hôm nay vì sao ở trong này làm đồ ăn." Kathy bán cái nút.

"Tiểu giống cái cô cũng nói ra một chút đi." Có thú nhân ồn ào: "Cũng không phải là muốn mời chúng ta ăn cái gì đi."

"Vị thú nhân đại ca này thật đúng là nói đúng rồi, chúng ta chính là vội tới mọi người ăn nha." Kathy khẽ nở nụ cười, chỉ chỉ hai nồi nấu phía sau nói: "Đồ ăn vẫn là đồ ăn, nhưng mọi người chắc hẳn đều có thể ngửi được hương vị bất đồng đi."

Lời này đều không cần phải nói, có cái mũi đều có thể ngửi ra được đi, Liễu Thư cười liếc mắt nhìn Kathy bên kia một cái, sau đó tiếp tục quay đầu nhìn chằm chằm động tác của Alice. Tiểu Bạch không biết khi nào thì đã chạy tới, Liễu Thư ôm lấy nó, cái gọi là vật giống như chủ nhân, chủ sủng hai đứa đều chờ đợi mà mắt tròn tròn nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm hai nồi nấu, nước miếng chảy rầm rào. Dáng ve nho nhỏ đó làm người xem thật sự là buồn cười, Allen sủng nịnh nhìn, thực tự giác đứng vị trí gần nồi một chút, nghĩ đợi lát nữa tốt rồi, người đầu tiến lên đi múc, ừ không thể để cho bạn lữ nhà mình bị đói.

Qua một lát Kathy liền nói ra mục đích của mấy cô, gia vị có thể cho hương vị đồ ăn trở nên rất ngon, nháy mắt liền hấp dẫn hứng thú mọi người, còn có muốn quan sát một chút, hoặc là nếm thử. Gia vị ăn đơn độc thật đúng là không có hương vị gì hay, vài người đều nhíu mày, thật sự là không tin hương vị này là gì đó cổ quái như vậy, có thể làm cho đồ ăn trở nên ăn rất ngon, nhưng mà sự thật lại ở ngay trước mắt, không phải do người không tin, vì thế trong lòng mọi người chờ mong, đợi đồ làm xong nếm thử xem.

Alice thực khẩn trương, vừa rồi có Kathy gánh ánh mắt đại bộ phận người ta nên cô hoàn hảo, hiện tại Kathy dời ra, chỉ còn mình cô, hơn nữa trừ bỏ mấy cô hỗ trợ là sân nhà, lập tức bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, áp lực như núi nha.

Nhưng mà tốt xấu gì mọi người đều có hỗ trợ nên cô cũng liền tĩnh tâm lại, thao tác đâu vào đấy, kỳ thực căn bản cũng không có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật, bởi vì một nồi là canh, xương cốt thịt đều xử lý tốt, chỉ cần chậm rãi hầm là tốt rồi. Tuy rằng lẩu thì hơi chút phiền toái, nhưng chỉ cần chuẩn bị nguyên liệu cuối cùng tốt thì cũng dễ làm thôi, còn lại xứng rau thịt để ăn, dụng cụ là cái khay sớm chuẩn bị rửa sạch, gia vị đều làm tốt, chỉ chờ sôi nóng.

"Xong rồi xong rồi." Nồi cũng sôi lên rồi, Liễu Thư vẫn chờ ngóng trông đều đợi không kịp, ôm Tiểu Bạch bộ dáng cũng liền nghĩ tự mình tiến lên động thủ, được cơm no áo ấm, nhưng mà lại bị Allen ngăn cản lại: "Để anh, để anh, em ngồi là được rồi, nhiều người như vậy kìa."

Hai nồi đều nấu tốt, người chung quanh đều cũng chật ních, Allen lo lắng Liễu Thư đi lên sẽ bị chen chúc, liền vội vàng ngăn cản lại, mình thì ỷ vào người cao ngựa lớn, lại là bên chủ sự, thực dễ dàng liền chen vào bên trong, chậm rãi múc một chén canh thịt xương, lại thản nhiên trở về, những người khác xem rất là hâm mộ ghen tị, không có biện pháp, người ta còn chưa nói bắt đầu ăn đâu, bọn họ cũng không tiện động tay, thật ngượng ngùng.

"Canh à." Liễu Thư có chút thất vọng, cô muốn ăn lẩu, nhưng mà, xem mọi người đều chen chúc cùng một chỗ, cô quyết định hay là thôi đi, nhiều người như vậy, vẫn là buổi tối trở về mở bếp nhỏ là được, hiện tại trước hết chịu chút thịt canh đi, hít hà, hương vị thật không tệ.

Giống như là lòng có linh tê, Allen nhìn mặt cô thất vọng liền trấn an sờ sờ thuận mao lông: "Buổi tối anh làm lẩu cho em." Xem nhiều, Allen cũng biết làm, chỉ là bình thường cảm giác về nhà sẽ có người nấu cơm cho ngươi là một chuyện vô cùng ấm áp lòng người.

Bên này Liễu Thư đã ăn uống, bên Alice cũng khai trương, phát ra đôi bát đũa cho mỗi người vây xem, đầu tiên là một người một chén canh uống vào bụng, đợi nếm được vị, sau khen không dứt miệng, tiếng động liên tiếp vang lên, nhất là mấy người bộ lạc Dực Xà, mỗi ngày đi ngang qua ngửi hương vị ăn không được, rất thống khổ, lúc này cuối cùng là được đền bù mong muốn.

Kế tiếp chính là lẩu, đám người Elsa Mia Tháp Tháp tự mình đi lên làm mẫu ăn thế nào, vừa nhúng canh lại chấm tương, nồi cay người ăn đầu đầy mồ hôi, nhất là tại loại thời tiết này quả thực muốn mệnh người ta. Nhưng mà nếm được một ngụm rồi, trừ bỏ người ngay từ đầu không thích ứng được, ngược lại cảm thấy càng ngày càng có vị, cay đủ mạnh, cho dù có người ăn mồ hôi đầy trên đầu như nước chảy vẫn dùng sức không muốn sống nhét vào miệng.

"Cái này... em cảm thấy các anh hẳn là tìm chút dược thảo hạ hỏa trở về hay không, tôi thấy trải qua đêm nay rất nhiều người đều sẽ thượng hoả..." Chọc chọc sau thắt lưng Allen, Liễu Thư còn nghiêm túc đề nghị, không có biện pháp, cô thật sự lo lắng, cho tới bây giờ các thú nhân chưa ăn qua cay như vậy có thể ăn hỏng bụng hay không, ặc, có lẽ thú nhân thì không sao, nhưng không phải còn có giống cái sao, nếu ngày hôm sau cả mặt mọc đầy tiểu đậu đậu, còn không khóc chết.

Allen cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy Liễu Thư nói có lý, cũng còn thật sự gật gật đầu: "Đợi anh khiến cho Ngải Đạt bọn hắn đi phụ cận tìm xem, chờ bọn hắn ăn xong, thì hầm một nồi nước dược, ít nhất hạ hỏa." Cẩn thận ngẫm lại hắn cũng rất lo lắng.

Lúc mọi người điên ăn rất nhanh lẩu liền thấy đáy, vì thế Alice lại còn chuyển một nồi đi ra, mà canh thịt cũng bỏ thêm cục thịt xương lại bắt đầu hầm, bữa tiệc này quần thể ăn uống vẫn giằng co thật nhiều giờ, thẳng đến khi toàn bộ người ăn cảm thấy mỹ mãn mới thôi.

"May mắn có người bộ lạc Dực Xà hỗ trợ, bằng không chúng ta thật đúng ứng phó không đến đâu." Abby lòng còn sợ hãi lau mồ hôi, hôm nay săn bắn con mồi có bộ lạc Dực Xà hỗ trợ đánh, tuy rằng người ta dụng tâm kín đáo, tốt xấu cũng giúp bận rộn.

"Chậc chậc, gia vị này trao đổi còn nhanh hơn đồ của chúng ta." Kathy và mấy giống cái nhẹ điểm một chút, đều có chút chậc lưỡi, mọi người ăn xong, đối với gia vị có nhận thức mới, sau đó chính là một trận điên giành, thể nghiệm trên vị giác, làm cho người chưa bao giờ nếm thử qua, chân chính bị bắt giữ. Cho nên cho dù đồ của hai ngày trước đều bị trao đổi không ít, nhưng hoặc nhiều hoặc ít đều còn có một chút, cho dù thật sự đã không còn, tự mình đổi lấy cũng có thể đổi đi.

"Lần này người thắng lớn nhất chính là Alice đây." Liễu Thư cười chúc mừng.

"Nào có, mọi người đều có hỗ trợ." Alice thực ngượng ngùng, mọi người đều bận rộn, cũng không phải một mình cô.

"Alice, cậu xem chúng ta đều đói bụng, cũng làm chút cho chúng ta ăn đi." Nói thật, bọn họ hỗ trợ thật đúng chưa ăn bao nhiêu thứ, không có biện pháp, đều hỗ trợ, ai có thời gian ăn, cũng chỉ có Liễu Thư uống nhiều mấy bát canh xương cốt, xem như ăn có vẻ ăn no.

"Biết rồi." Mặt đầy ý cười xem Kathy ôm bụng oán giận, Alice tỏ vẻ không có biện pháp bắt ngươi muốn lắc đầu: "Kỳ thực tớ đã sớm chuẩn bị tốt, chuẩn bị thật tốt khao mọi người đây." Nói xong liền nhìn về phía Ngải Đạt, chỉ lúc này mọi người mới phát hiện Ngải Đạt bưng cái nồi lại đây, bên trong là lẩu canh suông, lúc này ăn lại vừa vặn.

"Tháp Tháp đâu." Nhìn trái nhìn phải, Liễu Thư phát hiện Tháp Tháp không ở đây, liền hỏi.

"Đang nấu canh hạ hỏa canh đi." Bởi vì Liễu Thư đề nghị, thú nhân thật đúng đi tìm thảo dược hạ hỏa, nhưng mà dau khi bị người bộ lạc Dực Xà biết, hữu tình tài trợ.

Đang nói, Tháp Tháp đã trở lại, còn bưng một chén thuốc trở về, lập tức liền đi hướng Liễu Thư, lau mồ hôi ngồi xuống nói: "Không phải cậu mới vừa nói cậu có chút thượng hoả sao? Vừa vặn để lại cho cậu một chén." Nói xong liền chuyển chén thuốc qua.

Liễu Thư thấy mình thật sự là càng ngày càng yếu ớt rồi, từ lúc đi đến bộ lạc Dực Xà, bởi vì thân thể không quá thoải mái, lại thật sự thích ăn uống, thật là không làm việc gì nặng, nhưng mà cứ như vậy còn thượng hoả. Hôm nay buổi sáng lúc rời giường cảm giác trong miện còn mọc hai cái bong bóng, cho nên nói đến thảo dược, chính cô cũng là muốn uống một chút.

"Cảm ơn cậu." Mình chỉ là thuận miệng nhắc tới, Tháp Tháp liền nhớ kỹ, Liễu Thư thực cảm động, bưng chén thuốc sờ sờ bát cảm giác không phải rất nóng, chuẩn bị ngưỡng cổ liền đổ hết, cho dù là chén thuốc hạ hỏa cũng sẽ đắng đấy.

'Ùng ục ùng ục' đổ một ngụm được nửa bát, nuốt xuống rồi, Liễu Thư là bị hương vị cổ quái chén thuốc này mà thẳng thè lưỡi, hương vị này thực có đặc biệt kì quái, còn... nôn...

"Phốc... khụ khụ khụ..."

Liễu Thư cũng không biết vì sao vừa uống xong chén thuốc ấm áp này, nuốt xuống dạ dày còn không thấy thế nào chính là một trận buồn nôn, mạnh mẽ cúi người một cái, đều phun ra toàn bộ chén thuốc uống vào xong, cái này cũng thôi, có lẽ là bị hồi vị còn luôn nôn khan ho khan.

Đột nhiên phản ứng đến lớn như vậy, thật sự dọa mọi người nhảy dựng, vốn cho rằng chỉ là uống đau sốc hông, nhưng mà xem bộ dạng nôn khan thật sự là không giống.

"Làm sao vậy?" Allen gấp mặt mũi trắng bệch, cũng không quản nửa chén thuốc trong tay Liễu Thư, trực tiếp đoạt lấy ném qua một bên, một đôi cánh tay kiến ôm lấy người, trong lúc nhất thời cũng không biết như thế nào cho phải, chỉ là trong miệng vội vàng nói: "Em không thoải mái chỗ nào?"

Kathy Gina Alice đều chạy lên, nhưng mà Allen trông kỹ, các cô hợp lên cũng nhìn không ra cái gì, mọi người nhìn nhau cũng không biết như thế nào cho phải, trong đó Tháp Tháp bị dọa đến không nhẹ, chén thuốc này là cô cho bưng lên Liễu Thư, hiện tại uống vào mấy ngụm thì bộ dáng như vậy, làm tiểu giống cái sợ tới mức mắt nước mắt lưng tròng, níu ống tay áo Elsa không biết như thế nào cho phải.

"Đến đến, trước uống miếng nước." Elsa là giống cái lớn tuổi nhất ở đây, cô là trấn định xuống lại trước hết, một phen đẩy ra thú nhân như kiến bò trên chảo nóng, trong tay bưng nước sạch, đẩy mọi người chen chúc ra rồi lên đây, vỗ vỗ Allen ôm chặt Liễu Thư, thanh âm nghiêm túc nói: "Cậu không cần ôm chặt như vậy, Tiểu Thư sẽ khó chịu."

Allen vốn muốn làm cái gì, nhưng mà bị Elsa vừa nói như vậy, theo bản năng liền nới lỏng lực đạo trên tay, Elsa xem xét cơ hội tự mình nắm ở Liễu Thư, khe khẽ vỗ lưng cô, nhìn cô ho khan khá hơn chút, mới đưa nước lên, nhẹ giọng nói: "Đến uống nước, súc miệng, thuận thuận khí."

Bởi vì buồn nôn nhổ ra chén thuốc, hương vị vốn sẽ không tốt, hiện tại lại quái đòi mạng, bên tai nghe lời Elsa nói, Liễu Thư theo bản năng liền bưng bát nước uống mấy ngụm, đợi cho miệng đều không còn vị, cô mới chậm rãi thở ra, xem như hòa hoãn lại.

"Thế nào, còn có chỗ nào khó chịu không?" Elsa thân thiết hỏi.

Vươn tay theo bản năng ôm bụng, Liễu Thư nhíu mày, thanh âm đều mang điểm ấm ách nói: "Bụng có chút không thoải mái." Cô còn chưa nói hết, không thoải mái này cũng giống như ngày đầu tiên dì cả đến, không phải đau chỉ là có chút khó chịu, cảm giác rơi rơi.

"Hẳn là vừa rồi phun quá nhanh." Elsa nghĩ nghĩ, dựa theo kinh nghiệm tự thuật nói.

Liễu Thư cũng nghĩ vậy, uống xong chén thuốc vừa rồi đó thì dạ dày chính là cảm giác quấy lên một trận, ừ, giống như là say xe, trong lòng yên lặng thở dài, cô cũng đã bao nhiêu năm không say xe rồi, hiện tại đến nơi này lại thể hội một phen.

"Chén thuốc này em không cần uống nữa, thượng hoả thì ăn nhiều trái cây một chút." Thấy Liễu Thư không có việc gì, nhưng mà một màn vừa rồi đó thật sự là khắc sâu vào lòng hắn, sờ sờ tim đập, bây giờ còn bang bang lấy tốc độ không bình thường nhảy lên đây, có thể thấy được vừa rồi hắn bị dọa không nhẹ, lúc này nói lời này, biểu tình trên mặt đều nghiêm túc không chỉ một tầng.

Liễu Thư lý giải tâm tình Allen, trấn an vỗ vỗ cánh tay của hắn, nhỏ giọng nói: "Em biết rồi, sẽ không uống nữa." Kỳ thực kêu cô uống cũng uống không vào, xem bộ dạng của cô hẳn là có chút mẫn cảm với thuốc này, nếu lại uống ra tốt xấu gì thì làm sao bây giờ.

"Thực xin lỗi Tiểu Thư." Tháp Tháp còn do dự dự tiến lên, nho nhỏ giọng xin lỗi, nhìn hốc mắt cô ấy ửng đỏ, hình như bên trong còn hàm chứa nước mắt, hai tay đều rối rắm cùng một chỗ, Liễu Thư thật sự là không đành lòng trách cô ấy, hơn nữa đây vốn không phải chuyện gì của tiểu giống cái, nguyên nhân chủ yếu chính cô mà thôi.

"Đừng nói như vậy, làm sao có thể trách cậu đây, chén thuốc này là tớ nói muốn mà, có lẽ ta uống không quen cái này mới có thể như vậy, cậu trăm ngàn lần đừng nghĩ nhiều." Vội vàng trấn an, Liễu Thư thấy mình không nói cái gì đó, thật sự sẽ làm Tháp Tháp khóc ra.

"Yên tâm không liên quan đến cô." Allen nhớ tới đến mình vừa rồi khẩn trương, thái độ với Tháp Tháp cũng không tốt lắm, hiện tại nhớ tới đến trong lòng cũng xấu hổ, vừa vặn lúc này bổ cứu.

"Cảm ơn, hai người không trách tôi là tốt rồi." Hấp hấp cái mũi, Tháp Tháp cuối cùng thoải mái rồi, nhưng mà vẫn lo lắng nói: "Tiểu Thư từ lúc đến nơi đây thân thể cậu không tốt lắm, hiện tại ngay cả uốngmột chén thuốc đều phản ứng lớn như vậy, không bằng để cho Vu y bộ lạc Dực Xà nhìn xem đi."