Xin Lão Tổ Tông Hãy Cố Gắng Làm Người

Chương 193



Tấm vải bạt bị xốc lên phát ra âm thanh vô cùng rõ ràng giữa ban đêm yên tĩnh.

Giang Khắc cúi người bước ra, đứng thẳng, ánh trăng như nước rót xuống người hắn, vương vãi trên khuôn mặt, vỡ ra trong đôi mắt đen thành một dải ngân hà.

Hắn nâng tay, ánh sáng đèn pin chiếu về phía này, dừng ở bên chân hai người.

Đôi con ngươi đen hơi động: "Còn theo một cái đuôi."

"Giang tiên sinh." Qua Bốc Lâm cười khan, lên tiếng chào hỏi.

"Xuống đây đi."

Giang Khắc chuyển động cổ tay, ánh sáng đèn pin chiếu lên con đường nhỏ dưới chân họ.

Mặc Khuynh đi xuống trước.

Qua Bốc Lâm theo sát phía sau.

Mưa mới chỉ ngừng một ngày, bùn đất vẫn ở trạng thái nhão nhoét, vừa bước lên giày đã dính đầy bùn, khó mà tránh được.

"Đây là nơi Ân Lâm ở?"

Sau khi đến gần, Qua Bốc Lâm nhìn quanh một vòng, biểu tình có hơi kỳ lạ.

Mặc Khuynh: "Ừm."

Qua Bốc Lâm cảm khái: "Vậy thì thể chất của ông ta có hơi tốt quá rồi."

Đến anh ta cũng phải cảm khái một câu như thế.

Giang Khắc và Mặc Khuynh không khỏi nhìn nhau một cái.

"Thể chất tốt lẽ ra phải sống ở một nơi có hoàn cảnh tốt." Qua Bốc Lâm chỉ cho là hai người đang chờ mình giải thích, "Tôi từng gặp mấy người lang thang, mặt thì xanh xao vàng vọt, người thì như cái que tre, tưởng chừng gió thổi một cái là bay. Ân Lâm nhìn qua cũng chỉ hơi bẩn, hơi điên, tôi còn tưởng là ông ta ở chỗ nào đó khá không tệ."

Giang Khắc không tiếp lời anh ta, chỉ nói: "Vào trong trước đã."

Qua Bốc Lâm không được công nhận, buồn bực sờ sờ mũi.

Sau đó nhìn sang Mặc Khuynh.

Mặc Khuynh đi lên một bước, theo Giang Khắc vào nhà gỗ.

Qua Bốc Lâm theo sau đi đến cửa gỗ, thoáng nhìn vào trong, phát hiện sau khi hai người đi vào, bên trong vốn đã chật lại càng thêm chật, khiến người ta có cảm giác ngột ngạt cực kỳ.

"Bên trong có thể ngồi không vậy?" Qua Bốc Lâm hỏi.

"Miễn cưỡng." Mặc Khuynh liếc nhìn anh ta.

Qua Bốc Lâm bèn thức thời nói: "Vậy tôi chờ ở bên ngoài."

Dù sao anh ta cũng chỉ thuận tiện đi theo Mặc Khuynh đến đây.

Anh ta thậm chí không biết Mặc Khuynh đến đây làm gì, càng không biết vì sao nửa đêm nửa hôm Giang Khắc lại xuất hiện ở đây.

Anh ta nói xong, ngồi luôn xuống một tấm ván gỗ ở cửa.

Mặc Khuynh và Giang Khắc nhìn nhau, cũng không gọi anh ta vào.

"Vậy, đống này kể về cái gì?" Mặc Khuynh ngồi xuống chiếc ghế dài nhỏ, đi thẳng vào chủ đề.

Căn nhà gỗ gần như đã bị nước mưa thấm ướt hoàn toàn, từ những tấm ván toả ra mùi ẩm mốc, ngoài ra còn có thứ mùi kỳ lạ gì đó, so với lần trước đến đây càng khiến người ta khó chịu hơn.

Thực ra như Qua Bốc Lâm chờ ở ngoài cửa lại hay.

Giang Khắc không nói chuyện, lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi áo ra đặt lên mặt bàn, sau đó lật hai trang, đẩy đến trước mặt Mặc Khuynh.

Hắn nói: "Xem đi."

Trong phòng chỉ có ánh nến mờ nhạt, dù thêm một ngọn đèn dầu thì vẫn không khá khẩm hơn bao nhiêu, Giang Khắc bèn bật đèn pin lên, giúp Mặc Khuynh chiếu sáng.

Mặc Khuynh cầm cuốn sổ: "Anh vẽ lại?"

"Ừm."

Vẽ lại như thế này sẽ yên tâm hơn việc tin tưởng vào trí nhớ rất nhiều. Hơn nữa Giang Khắc cũng sợ sẽ bỏ lỡ chi tiết nhỏ nào đó, bèn sao chép lại toàn bộ, sau này có thể cẩn thận nghiên cứu.

Mặc Khuynh xem sơ qua một lượt.

Tuy cái đống nguệch ngoạc kia của Ân Lâm rất sơ sài, còn lộn xộn tùm lum, nhưng lần trước không phải Giang Khắc giả dạng làm hoạ sĩ chơi, không chỉ sao chép lại toàn bộ, còn bổ sung một cách thoả đáng vào đôi chỗ.

Cuối cùng trở nên có logic và ý nghĩa hơn.

Mặc Khuynh dùng cách lý giải của chính mình, kết hợp với những chú thích bên cạnh, thử suy đoán ý mà những hình vẽ nguệch ngoạc này muốn biểu đạt.

Đầu tiên là có một nhóm người xông vào nhà của Ân Lâm, nhốt Ân Lâm vào một căn phòng tối đen, thẩm vấn Ân Lâm về "Mặc tiểu thư".

Khi đó ông ta không ý thức được điều gì, cũng khó mà chịu được những cực hình kia nên đã nói ra những gì ông cố nhà mình kể lại về "Mặc tiểu thư", toàn bộ đều khai với kẻ thẩm vấn mình.

Trong câu chuyện được kể lại, đám người biết ông cố của ông ta giữ bức tranh chân dung của "Mặc tiểu thư", bởi vậy đã bắt ông ta giao nó ra.

Nhưng ở một lần lũ lụt bức tranh đã bị cuốn đi mất rồi.

Thế là, bọn chúng lại bắt ông ta miêu tả lại bức tranh đó của "Mặc tiểu thư".

Đến lúc này, ông ta bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng.

Bởi vì "Mặc tiểu thư" là người của một trăm năm trước, ắt hẳn đã không còn sống nữa, vì sao những kẻ này lại nhất quyết muốn có cho được tướng mạo của "Mặc tiểu thư"?

Thế là trong lúc miêu tả về bức tranh, ông ta đã không nói thật.

Sau khi thẩm vấn xong, ông ta lại bị nhốt thêm một thời gian.

Khi đó ông ta đã bị tra tấn đến mức thần trí không rõ.

Khi mà ông ta cho rằng mình sẽ phải chết, nhóm người kia bỗng tiêm cho ông ta một ống thuốc, sau đó thì thả ra.

Mặc Khuynh xem xong, đặt cuốn sổ xuống, nghi ngờ: "Đây là nguyên nhân ông ta trở thành người điên?"

"Chắc là vậy." Giang Khắc nói, "Tôi từng nghe ngóng thử, đúng là sau khi biến mất một thời gian ông ta mới trở thành người điên. Chẳng qua mới đầu vẫn sống một mình nên không ai phát hiện ra."

Mặc Khuynh nhíu mày.

"Đám người này đang tìm cô. Cô có dự tính gì chưa?" Ánh mắt của Giang Khắc chuyển xuống mặt Mặc Khuynh.

"Không có." Mặc Khuynh chẳng bận tâm nói, "Những bảo vật và kỹ thuật tôi để lại cũng đủ cho bọn họ nghiên cứu mấy trăm năm, huống hồ là vài câu chuyện xưa?"

Giang Khắc: "..." Sự kiêu căng này đúng là nằm ngoài dự đoán của hắn.

Dừng một chút, Giang Khắc nhấn mạnh: "Bọn chúng đang tìm kiếm diện mạo của cô."

Mặc Khuynh không cảm thấy có gì: "Muốn chiêm ngưỡng dung nhan của một người như tôi không phải là rất bình thường sao?"

"..."

Giang Khắc bỗng nghĩ đến "thánh vật" của cái hội Trường Sinh kia -- Chính là tranh chân dung của Mặc Khuynh.

Hắn nâng tay day day mi tâm.

Hiện tại hắn đã có thể xác định, hoàn toàn không thể tìm kiếm manh mối từ Mặc Khuynh.

Chỉ là một cái hình xăm mà đã dẫn ra một cái hội Trường Sinh.

Chưa kể Mặc Khuynh còn có bộ châm cứu, bộ dao giải phẫu, trừ chướng nghi, đều là những món đồ được liệt vào danh sách "vật phẩm siêu nhiên".

Còn có phương thuốc mà cô để lại.

Còn có, cô.

Mỗi một chuyện, một món đồ liên quan đến cô, đều có thể trở thành nguyên nhân khiến người ta muốn đi đào bới tìm kiếm về cô.

Trầm mặc một hồi, Giang Khắc gập ngón tay gõ gõ mặt bàn, nói với Mặc Khuynh: "Cô lật sang tờ tiếp theo đi."

Mặc Khuynh nhấc mắt, nhìn hắn.

Giang Khắc đưa mắt về phía cuốn sổ.

Thế là, Mặc Khuynh lại chuyển tầm mắt xuống cuốn sổ, lật sang trang.

Trên đó không phải hình vẽ nguệch ngoạc nữa, mà là hai hàng chữ.

- - "Kẻ đi trước."

- - "Bọn họ muốn biến tôi thành loài người mới."

Giang Khắc nghiêm mặt: "Hai dòng chữ này là trong lúc ông ta nằm ngủ nói mớ ra."

Mặc Khuynh đọc đi đọc lại mấy lần, một tay chống cằm: "Kẻ đi trước, loài người mới. Có vẻ thú vị ha."

Cô bắt đầu thấy hứng thú rồi.

Hoàn toàn không cảm nhận được nguy cơ gì.

Thế nhưng Qua Bốc Lâm đang buồn chán nhìn trời ở bên ngoài, sau khi nghe thấy ba chữ "kẻ đi trước", cơ thể lại cứng đờ.

Bên trong lại có tiếng nói truyền đến.

Giang Khắc: "Tôi nghi ngờ cơ thể cường tráng của Ân Lâm có liên quan đến thứ thuốc được tiêm vào kia."

Mặc Khuynh: "Rồi sao?"

Giang Khắc: "Cái này thì phải hỏi cô."

Mặc Khuynh: "Tôi?"

Giang Khắc: "Liệu có khả năng là bọn họ điều tra ra cô vẫn còn sống, hoặc là, muốn thí nghiệm tạo ra bản sao có năng lực như cô?"

Mặc Khuynh im lặng.

Mà Qua Bốc Lâm sau một hồi cứng đờ cuối cùng cũng khẽ động một cái.

Cổ anh ta cứng đơ, xoay lại một cách chậm rãi, sau đó vươn tay về phía tấm bạt. Một khắc khi chạm tới, anh ta hơi dừng lại, nhưng rất nhanh, anh ta giống như hạ quyết tâm, xốc mạnh tấm bạt lên.

Ánh sáng trong nhà gỗ rơi vào mắt anh ta, ngọn nến phản chiếu trong con ngươi, giống như đang thiêu đốt.

Mặc Khuynh và Giang Khắc cùng nhìn về phía này.

Qua Bốc Lâm nhả chậm từng chữ: "Tôi biết 'Kẻ đi trước'."