Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 324



Biết Cố Niệm Chi không sao, Hoắc Thiệu Hằng mới yên tâm vào phòng sách làm việc.

 

Nhưng anh vừa vào không bao lâu thì Hoắc Gia Lan đã nhắn vào bộ đàm của anh rằng muốn nói mấy câu với anh.

 

Hoắc Thiệu Hằng mở cửa cho cô ta, hai người vào phòng khách nhỏ để nói chuyện.

 

“Anh họ này, hôm qua Niệm Chi ngủ ở trong phòng anh ạ?”

 

Hoắc Gia Lan ngó đầu nhìn về phía phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng.

 

“Ừ, sau này con bé sẽ ở đó.” Hoắc Thiệu Hằng cũng không nói nhiều: “Chỉ có hơn một tuần thôi.”

 

“Vậy không hay lắm đâu.” Hoắc Gia Lan uyển chuyển bày tỏ sự phản đối: “Tuy rằng anh họ là người giám hộ của em Cố, nhưng giờ em Cố cũng đã mười tám tuổi, là một cô gái trưởng thành rồi, nếu vẫn ở cùng phòng với anh…”

 

“Có gì không ổn sao?” Hoắc Thiệu Hằng rất bình tĩnh, dáng vẻ hoàn toàn không coi chuyện này thành vấn đề gì lớn: “Tình hình hiện tại của con bé khá đặc biệt, không thể bị hoảng sợ, chuyện này có giấy khám của bác sĩ.”

 

“Không thể bị hoảng sợ ư?” Hoắc Gia Lan ngẩn ra: “Chẳng lẽ cô ấy cũng…”

 

“Con bé không sao cả.” Hoắc Thiệu Hằng không hề do dự cắt ngang lời của cô ta, đôi mắt cũng trở nên nghiêm nghị hơn: “Chỉ là con bé quá nhát gan, dù sao cũng vẫn còn là một cô bé con. Cô cũng đừng suy nghĩ quá xấu xa như vậy!”

 

Lời nói của Hoắc Thiệu Hằng khiến Hoắc Gia Lan nghẹn lại như ăn phải ruồi. Cô ta đứng vụt dậy, tức giận siết chặt tay nói: “Vậy làm phiền anh quá! Anh họ, em cũng vì muốn tốt cho anh thôi, anh là Thiếu tướng, không thể có bất kỳ hành vi sai lệch nào. Bao nhiêu người còn đang nhìn chằm chằm vào anh đó…”

 

“Tôi biết.” Hoắc Thiệu Hằng thờ ơ nói: “Cô không cần quan tâm đến chuyện của tôi, ra ngoài đi!”

 

Hoắc Gia Lan lại khuyên thêm mấy câu, Hoắc Thiệu Hằng đã đi thẳng vào trong phòng sách không thèm quay đầu, để lại một mình Hoắc Gia Lan đứng trong phòng khách nhỏ.

 

Cô ta mỉa mai một lúc, cũng không dám vào phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng tìm Cố Niệm Chi, cuối cùng đành buồn bực rời khỏi phòng.

 

***

 

Cố Niệm Chi ngủ một mạch đến khi mặt trời lặn về hướng Tây, gần năm giờ chiều mới tỉnh lại.

 

Sau khi toát hết mồ hôi, cơn sốt của cô đã lùi hẳn, có điều mồ hôi nhớp nháp khắp người nên không thoải mái lắm.

 

Đầu cô vẫn còn hơi mơ màng, nặng trĩu sau cơn sốt cao. Cô ngồi dậy lười biếng duỗi người, tiện tay cởi luôn chiếc váy ngủ đẫm mồ hôi trên người xuống.

 

Nghe thấy tiếng cô thức dậy, Hoắc Thiệu Hằng vội vàng bước vào định dặn cô vài chuyện. Không ngờ, vừa bước vào anh đã nhìn thấy bầu ngực trắng nõn như hai con thỏ nhỏ đang đung đưa, bèn vội vàng lùi lại rồi xoay người ngay, đồng thời đóng chặt cửa phòng ngủ.

 

Cố Niệm Chi nghe tiếng đóng cửa mới chợt nhớ ra đây không phải phòng ngủ của mình, mà là phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Cô vội mặc lại bộ đồ ngủ ướt đẫm đó lên người rồi bước xuống giường, kéo cửa phòng ngủ ra: “Chú Hoắc, có việc gì không ạ?”

 

Hoắc Thiệu Hằng đưa lưng về phía cô, nghe thấy cô bước ra cũng không quay người lại mà chỉ nói: “Đã sắp tối rồi, cháu mau thay quần áo rồi còn đi ăn cơm tối.” Nói xong, anh đi thẳng vào trong phòng sách, đóng sầm cửa phòng sách lại.

 

Cố Niệm Chi hơi kinh ngạc: “Đã sắp tối rồi sao? Chẳng lẽ mình ngủ nguyên một ngày à?”

 

Nhìn cửa phòng sách của Hoắc Thiệu Hằng bị đóng chặt lại, cô cũng không làm phiền anh mà vội vàng đi tìm vali của mình, mở ra lấy áօ ɭót và áo ngoài, ôm vào trong phòng tắm, tắm rửa.

 

Sau khi tắm rửa sạch sẽ bước ra, cô mới thấy cửa phòng sách của Hoắc Thiệu Hằng đã được mở, nhưng anh cũng không ở bên trong.

 

Có lẽ là đi ăn tối rồi.

 

Cố Niệm Chi tìm dép lê của mình để đi, cũng rời khỏi bộ phòng khép kín của Hoắc Thiệu Hằng, định ra phòng ăn ăn tối.

 

Lúc này, đang là thời điểm lính công vụ đổi ca, khi Cố Niệm Chi ra ngoài thì cũng không nhìn thấy người gác cửa. Cô dựa theo đường đi trong trí nhớ, đi về phía phòng khách.

 

Nếu cô nhớ không lầm thì phòng ăn nằm ở phía bên kia phòng khách.

 

Đi qua một hành lang rất dài, cô đang chuẩn bị rẽ phải thì khóe mắt liếc thấy cuối một ngã ba nhỏ phía bên trái có một người phụ nữ mặc áo lông cừu màu hồng nhạt kết hợp với váy lông cừu màu hồng nhạt, kiểu dáng rất rườm rà.