Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 245



Cố Niệm Chi chợt hiểu ra ý của Hà Chi Sơ.

 

Nơi này quả nhiên là vị trí thú vị nhất trong Quốc hội Mỹ.

 

Nếu như kết hợp nguồn gốc ngân sách được cấp phát và sự lưu chuyển của dòng tiền để xem xét, thì có thể dễ dàng giải quyết được rất nhiều nghi vấn.

 

Hàng năm Quốc hội phê chuẩn nhiều hạng mục như vậy, ngay cả bản thân các Nghị viên trong Quốc hội đôi khi cũng không biết đến cùng có tất cả bao nhiêu hạng mục.

 

Nhưng sau đó, không phải hạng mục nào cũng được thực thi.

 

Chỉ khi ở trong Ủy ban Ngân sách này mới có thể thấy rõ trong số rất nhiều hạng mục mà Quốc hội phê chuẩn hàng năm, cái nào là thật, cái nào chỉ là đục nước béo cò.

 

Một câu thôi, những văn kiện chồng chất và những ngôn từ kín kẽ đều có thể lừa dối người khác, chỉ có sự lưu chuyển của dòng tiền là không nói dối.

 

Cố Niệm Chi như phát hiện ra một lục địa mới, cô dành cả buổi sáng ở trong văn phòng của mình, hết sức tập trung xem lịch sử các khoản chi ngân sách trước đây.

 

Khi Hà Chi Sơ gọi điện thoại tới làm cô giật nảy mình.

 

Cố Niệm Chi vuốt điện thoại nghe, nhưng mắt cô vẫn không rời khỏi màn hình máy tính, “Giáo sư Hà, có chuyện gì vậy ạ?”

 

“Cuộc họp kết hợp dùng bữa trưa, em quên à?” Giọng nói lạnh lùng của Hà Chi Sơ từ trong điện thoại truyền đến.

 

Cố Niệm Chi “À” một tiếng, vội vàng thoát khỏi hệ thống, tắt máy vi tính, mang theo ba lô nhỏ của mình đi ra khỏi văn phòng Ủy ban Ngân sách.

 

“Tôi đợi em ở bậc thang trước đồi Capitol nhé.” Hà Chi Sơ nói xong liền tắt điện thoại.

 

Vừa ra tới nơi, Cố Niệm Chi đã nhìn thấy một chiếc xe Rolls Royce màu đen bóng đang đỗ ở khu đất trống trước bậc thang đồi Capitol.

 

Là xe này sao?

 

Cố Niệm Chi nhìn chung quanh, chỉ thấy mỗi chiếc xe này đỗ ở đây.

 

Nơi này bình thường không cho phép đỗ xe.

 

Hà Chi Sơ thò đầu ra từ ghế sau của xe, “Tới đây đi, còn đợi cái gì nữa?”

 

Cố Niệm Chi vội vàng đi tới, mở cửa xe, ngồi vào ghế sau của xe.

 

“Đi thôi.” Hà Chi Sơ nói với tài xế đằng trước.

 

Cố Niệm Chi bỗng nhớ tới một chuyện cười, đó là người có xe Rolls Royce chắc chắn phải có tài xế, bởi vì nếu tự mình lái thì người khác sẽ cho mình là tài xế…

 

Cô cúi đầu cười khẽ, dáng vẻ giống như không nhịn được cười vậy.

 

Nhìn nụ cười của cô, sự ấm ức tích tụ trong lòng Hà Chi Sơ chợt tan biến như mây khói, cũng khe khẽ mỉm cười.

 

Xe đi đến một nhà hàng chuyên đồ ăn Pháp rồi dừng lại, Hà Chi Sơ đưa cô đi vào trong.

 

Không ngờ hai người lại có thể vào một phòng VIP riêng trong cái nhà hàng nổi tiếng là đắt đỏ này!

 

Ở Mỹ, bất kể là nhà hàng hạng sang hay bình dân, người có phòng riêng vẫn là của hiếm như lá mùa thu vậy.

 

Cố Niệm Chi rất vui vẻ ngồi xuống, chờ đến lúc nhân viên phục vụ mang thức ăn lên hết rồi, cô vẫn không thấy ai tới.

 

“Giáo sư Hà, không phải thầy nói có cuộc họp kết hợp dùng bữa trưa sao? Vậy mọi người đâu ạ?” Cô nhìn cửa ra vào, nghi ngờ hỏi.

 

“Người đã ở đây rồi còn gì?” Hà Chi Sơ cầm dao nĩa lên, bắt đầu cắt nhỏ miếng thịt bò bít tết chín medium, đổ nước sốt lên.

 

Lúc này Cố Niệm Chi mới hiểu, cô nói: “Chỉ có hai người chúng ta thôi ạ? Như thế này sao gọi là cuộc họp kết hợp dùng bữa trưa được ạ…” Cô lầm bầm rồi cắt miếng crab cake của mình ra, chậm rãi nhấm nháp.

 

“Hai người không họp được à?” Hà Chi Sơ không ngẩng đầu lên, cầm ly rượu đưa tới trước mặt Cố Niệm Chi, “Rót rượu vang cho tôi.”

 

Cố Niệm Chi vội cầm chai rượu vang để trên bàn rót nhẹ vào đáy ly của Hà Chi Sơ.