Xích Ái Sát Thủ

Chương 87: Đồ tể



Feston chen vào giữa Phong Triển Nặc và nữ nhân viên bán hàng, đem khoảng cách của hai người tách ra, sau đó cầm lấy ví tiền rồi hỏi, “Cái áo của cậu ấy bao nhiêu tiền?”

Giọng điệu của hắn đông cứng khiến nữ nhân viên bán hàng nhìn hắn một cách kỳ lạ, rồi lại nhìn sang Phong Triển Nặc, “Dạ, hai ngàn chẵn.”

Đối với một chiếc áo khoác mà có cái giá hai ngàn đô Mỹ thì cũng không tính là rẻ, nhưng Feston vẫn nhanh chóng thanh toán tiền rồi giao túi đồ cho Phong Triển Nặc, vô tình lại vớ được một chiếc áo mới, tên sát thủ này cũng không cảm thấy ngượng ngùng, “Cái này xem như tiền đặt cọc.” Hắn cầm lấy túi giấy.

Nữ nhân viên bán hàng liên tục quan sát bọn họ, cảm thấy quan hệ của hai người rất khó hiểu, nhưng đương sự không hề để ý đến chuyện này, bọn họ không có nghĩa vụ phải giải thích, Phong Triển Nặc xác định trong cửa hàng không có nhân vật khả nghi, Feston dùng một ánh mắt tỏ vẻ người ở bên ngoài đã chuồn mất.

“Đi một tên, lại đến một tên khác.” Cầm túi giấy bước ra ngoài cửa, Phong Triển Nặc cảm thấy bị ai đó đang theo dõi, hắn sờ khẩu súng trên lưng, nụ cười của U Linh trở nên lạnh lẽo, “Đáng tiếc lần này kỹ thuật quá kém.”

“Tôi muốn bắt sống.” Đoán được Phong Triển Nặc tính làm gì, Feston liền đè lại thắt lưng của hắn, khiến cho khẩu súng không thể rút ra, nhưng hành động này lại làm cho người ta chú ý, bởi vì nó được làm ra bởi hai người đàn ông, nhưng Feston không hề bận tâm, “Cho nên đừng vội nổ súng.” fynnz810

“Chẳng lẽ chờ đến khi anh chết thì mới được nổ súng hay sao?” Nắm lấy bàn tay trên thắt lưng, Phong Triển Nặc bị Feston vây về phía bên phải, “Buông tay ra.”

Như vậy thoạt nhìn tựa như Feston đang ôm cả thắt lưng của hắn, còn hắn thì đang nắm lấy bàn tay đặt trên eo của mình, nếu không phải là hai người đàn ông thì sẽ lập tức bị xem là tình nhân, nhưng lúc này không có ai rảnh rỗi để quan tâm bọn họ có quan hệ gì, mọi người đều vội vàng đến công sở.

“Mục đích mà tôi làm mồi là dụ bọn họ ra mặt, không phải để cho cậu giết chết bọn họ, ít nhất trước khi tôi điều tra rõ mọi chuyện thì không được.” Giữ chặt khẩu súng, đồng thời cũng ôm chặt Phong Triển Nặc vào trong lòng, lời nói thâm trầm lạnh lùng của Feston kích thích cơn thịnh nộ của sát thủ.

“Cũng không phải là lần đầu tiên, chẳng phải khi Will gặp nguy hiểm thì anh đã mời tôi giết người hay sao?” Dùng giọng điệu trào phúng, Phong Triển Nặc rõ ràng đang tức giận, hắn bước nhanh hơn, Feston vội vàng đuổi theo để ôm chặt hắn, “Khi đó là khi đó, không giống với bây giờ.”

“Có cái gì mà không giống?” Phong Triển Nặc thừa dịp qua đường thì hơi thoáng quay đầu lại, kẻ theo dõi vẫn đang bám theo.

“Khi đó tôi còn có thể mạo hiểm, tôi chỉ muốn bắt được cậu, bây giờ thì không giống, tôi không muốn cậu xảy ra bất cứ chuyện gì, giết người ở nơi công cộng? Cậu không muốn sống nữa hay sao? Đừng quên cậu vẫn là tội phạm bị lệnh truy nã!” Lời nói tràn ngập cảnh cáo, khẩu súng trên lưng thắt lưng bị bóp mạnh, giọng nói trầm thấp của Feston ngay tại bên tai, cho dù xung quanh có rất đông người nhưng Phong Triển Nặc vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, bao gồm cả cảm giác lo âu hàm chứa bên trong.

Phong Triển Nặc buông tay ra, “Vậy anh nói đi, phải làm sao đây?”

“Tiếp tục đi lên phía trước, đến nơi ít người một chút.” Thấy Phong Triển Nặc rốt cục nghe lời, Feston thở phào nhẹ nhõm, hai người tiến đến một nơi vắng vẻ, kẻ theo dõi cũng đi nhanh hơn, sau một ngã rẽ, người nọ đột nhiên phát hiện mục tiêu của mình đã biến mất.

Không xong! Kẻ theo dõi dừng lại, sau lưng bỗng nhiên bị một khẩu súng chỉa vào, hắn chậm rãi giơ tay lên, trước mắt xuất hiện khuôn mặt của Feston, sau khi thấy rõ là ai thì Feston hơi cảm thấy bất ngờ, “Jonathan?”

Người theo dõi bọn họ là Jonathan? Phong Triển Nặc buông súng xuống, “Thảo nào tôi cảm thấy kỹ thuật trở nên kém như vậy, hóa ra là đổi người.” Muốn nói đến kỹ thuật theo dõi thì cho dù Jonathan có chuyên nghiệp đến đâu cũng không thể sánh bằng một sát thủ.

“Sếp.” Buông hai tay xuống, vẻ mặt của Jonathan vẫn rất kỳ lạ, từ khi phát hiện quan hệ của sếp và U Linh thì sắc mặt của hắn không còn bình thường như trước.

“Vì sao cậu lại ở đây, đi theo tôi làm gì?” Feston kéo Jonathan vào trong một ngõ nhỏ, Phong Triển Nặc liếc mắt ra ngoài đầu phố một cái, sau đó cùng nhau đi vào ngõ nhỏ, sự việc sẽ không chấm dứt dễ dàng như vậy, sát thủ chuyên nghiệp sẽ không dừng tay.

Hai người với hai loại cảm giác áp bách khác biệt, Jonathan nghĩ đến cảnh tượng mà mình vừa nhìn thấy, “Có sát thủ sẽ gây bất lợi đối với anh, bọn em đều rất lo lắng, không thể điều tra vụ án nhưng vẫn có thể làm vệ sĩ, chúng em quyết định chia thành hai đội, một đội điều tra manh mối, một đội phụ trách bảo vệ sếp, em là đội thứ hai, chẳng qua em không ngờ lại nhìn thấy hai người đi vào cửa hàng quần áo….”

Hắn nhìn Feston, lại nhìn sang Phong Triển Nặc, vẻ mặt kỳ lạ mà tế nhị của nữ nhân viên bán hàng lại hiện lên trên mặt hắn, “Làm sao mà em biết được anh sẽ cùng U Linh đi dạo phố.”

Không chỉ dạo phố mà còn mua sắm này nọ, khi nhìn thấy bọn họ đi vào cửa hàng cùng nhau, đến khi đi ra thì trong tay của Ian Noy còn cầm thêm một cái túi giấy, hắn quả thật không tin vào mắt mình, sếp của bọn họ, Feston Kada lại cùng người ta đi dạo phố mua sắm, nếu là trước kia thì đây là chuyện không thể nào tưởng tượng được.

“Ở sau lưng em còn có những người khác luân phiên, hai người tốt nhất đừng để cho ai nhìn thấy.” Jonathan nhìn túi giấy trong tay của Phong Triển Nặc, “Dù sao anh ấy cũng là U Linh.” Hắn cười khổ mà thì thầm với Feston.

“Không có ai muốn mấy người nhiều chuyện, càng nhiều người biết thì sẽ gây phiền phức cho tôi.” Răng rắc, tiếng súng lên đạn, trong mắt của Jonathan xuất hiện hình ảnh U Linh móc súng ra, gió hất lên mái tóc trước trán của đối phương, làm hiển lộ một đôi mắt không còn ý cười.

“Jonathan, bảo những người khác trở về đi, chuyện này không liên quan đến các cậu.” Vì tránh cho cấp dưới xung đột trực diện với Phong Triển Nặc, Feston cố gắng ngăn cản tình huống này xảy ra.

“Vì sao lại không quan hệ?” Jonathan bỗng nhiên trở nên kích động, “Anh là sếp của bọn em! Feston! Chẳng lẽ anh chỉ vì anh ấy mà mặc kệ tất cả bọn em hay sao?” Hắn nhìn Phong Triển Nặc, cần cổ đỏ lên, tầm mắt lại chuyển sang Feston, dùng sức siết chặt nắm đấm, “Anh là đội trưởng của đội đặc nhiệm ST, bọn em đều phục anh, nhưng hiện tại em không biết đội của chúng ta sau này sẽ trở thành cái gì….”

Từ kích động chuyển sang mắng chửi và than vãn, Jonathan bất ngờ phát hiện mình vừa lỡ lời, hắn gục đầu xuống, ánh hoàng hôn bên ngoài chiếu vào, trong con ngõ nhỏ có vài làn gió thỉnh thoảng lướt qua, dáng người to lớn của Jonathan dường như đã không thể tiếp tục đứng vững, hắn thật sự ủ rũ.

“Sếp, không phải em cố ý nói ra những lời này, nhưng bọn em không thể mặc kệ chuyện của sếp.”

“Jonathan…” Feston cau mày.

Dựa theo khuôn mặt trấn tĩnh của Feston thì Phong Triển Nặc có thể xác định Feston đã sớm đoán được sẽ xảy ra tình huống này.

Trước kia đã từng xảy ra chuyện như vậy, hành vi mâu thuẫn của Feston có thể lý giải được, nhưng cuối cùng Feston vẫn lựa chọn hắn, đây là một loại mạo hiểm rất lớn, lựa chọn một sát thủ, làm hết thảy những gì mà những người yêu nhau có thể làm.

Đáng lý Feston không cần phải đối mặt với vấn đề khó xử như vậy nhưng rốt cục lại đặt chính mình vào tình cảnh bế tắc này, Phong Triển Nặc tin tưởng, nếu hắn không phải là sát thủ thì lập trường của Feston sẽ đơn giản hơn nhiều, nhưng người đàn ông này thậm chí không đưa ra yêu cầu bắt buộc hắn phải từ bỏ nghề sát thủ mà chỉ lo lắng đến tỉ lệ 2% có thể ảnh hưởng đến mạng sống của hắn.

Không bắt buộc thay đổi, bọn họ đều tự tìm kiếm cân bằng trong lập trường của mình.

Ầm – một chiếc xe tải loại nhỏ đụng phải thứ gì đó được chất đống nơi đầu ngõ, Phong Triển Nặc nhướng mắt lên, ánh sáng tử thần lạnh lẽo lập tức xẹt qua, “Đến rồi đấy!” Hắn giữ chặt Feston rồi kéo sang bên cạnh, chiếc xe kia sau khi xiêu vẹo một lúc thì đột nhiên vọt vào, từ trong cửa kính phóng ra một loạt đạn.

Viên đạn bắn phốc phốc phốc vào chiếc ghế sô pha bị người ta vứt bỏ, họng súng trang bị ống hãm thanh ló đầu ra khỏi cửa kính xe, nhìn không thấy mặt mũi của người điều khiển xe, khi được Phong Triển Nặc nhắc nhở thì Jonathan liền ngã người lộn về phía chân tường, lập tức móc súng ra phản kích.

Xe vẫn còn chạy trong ngõ nhỏ, hai bên đụng phải vách tường, dựa theo độ rộng của con ngõ này thì bọn họ sẽ không thoát khỏi vận mệnh bị chiếc xe tải nghiền nát. fynnz.wordpress.com

“Phía sau là khu dân cư!” Phong Triển Nặc quan sát địa hình, họng súng nhắm vào lốp xe tải đang lao nhanh về phía bọn họ.

“Giải quyết ở trong này!” Tạm thời bị cách chức, thẻ căn cước cùng còng tay, bao gồm cả khẩu súng cũng phải nộp cho cấp trên, nhưng ngoại trừ dùng súng thì hắn còn có vũ khí khác, kho vũ khí nhỏ ở trong nhà của hắn cũng không phải để trang trí, hắn vọt người về phía đối diện của Phong Triển Nặc, hai tiếng súng đồng thời vang lên.

Chiếc xe tải đã sắp tiến đến gần, lốp xe hai bên đồng thời bị bắn trúng, cao su ma sát với mặt đường làm bốc lên mùi cháy khét, chiếc xe đang chạy với vận tốc cao bị xiêu vẹo, hết đâm vào tường bên này lại đến tường bên kia, bắn ra vô số tia lửa cùng với tiếng ma sát kim loại ken két khiến người ta sởn gai ốc, hai bên tường lưu lại những vệt bị trày xước, Phong Triển Nặc và Feston bắn trúng mục tiêu nhưng chiếc xe đã bị mất khống chế, sát thủ trên xe cũng không thể khống chế được phương hướng, bọn họ cũng sẽ có khả năng bị tông trúng.

Đối mặt với chiếc xe tải bị mất khống chế, Feston kéo Phong Triển Nặc leo lên hàng rào bằng sắt ở mặt sau con ngõ, còn Jonathan thì bò lên đống rác, đồng thời bắn vài phát vào đầu xe, cửa kính xe bị vỡ vụn, chiếc xe mất khống chế mà đâm vào hàng rào khiến hàng rào không ngừng lung lay, khoảng cách được kéo gần, sát thủ trong xe đội mũ lưỡi trai, mặc dù vành nón được đè thấp nhưng không thể ngăn cản Phong Triển Nặc nhận ra đó là ai.

“Đồ Tể?!” Hắn giơ súng lên, họng súng nhắm ngay tên sát thủ, đồng thời trong miệng hô lên tên của đối phương, không che giấu được sự kinh ngạc.

“Là mày à?!” Tên sát thủ đội nón lưỡi trai bật đầu dậy, trên khuôn mặt đầy râu lộ ra biểu cảm không dám tin, giống như nhìn thấy quỷ, sau đó từ kinh ngạc lại đông thành sát ý, “Mày còn sống.”

“Mày cũng còn sống!” Gặp mặt bạn cũ nhưng hoàn cảnh này không tính là quá thân mật, Phong Triển Nặc vẫn không hề nhúc nhích họng súng.

“Còn sống? Hừ, đúng vậy, là còn sống, nhưng chẳng khác nào đã chết.” Sát thủ với danh hiệu Đồ Tể cầm lấy khẩu súng bằng đôi tay dính đầy mỡ, hắn vươn súng ra từ trong cửa kính xe đã bị bắn nát, “Tao còn có đạn, nhiệm vụ của tao là giết cái thằng bên cạnh mày.”

“Không ai được động vào anh ta, anh ta là thân chủ của tao.” Ánh sáng lạnh dưới đáy mắt tựa như kim châm sắc bén, họng súng của Phong Triển Nặc vẫn ổn định.

“Mục tiêu của mày là tao, tao ở đây, có chuyện gì thì cứ nói với tao.” Feston nhảy xuống từ lưới sắt, ánh mắt của Đồ Tể lay động, đùng, một viên đạn bắn trúng ghế dựa bên cạnh Đồ Tể, “Nói cho tao biết là ai thuê mày?”

Tốc độ phản ứng, góc độ bắn, vẻ mặt của Đồ Tể hơi thay đổi, Phong Triển Nặc nở nụ cười, “Hiện tại mày cũng biết trên đời này không chỉ có một mình mày có kỹ thuật xạ kích giỏi.”

Họng súng của Feston vẫn còn bốc hơi, “Không chỉ có sát thủ mới có thể giết người.”

………..

P/S: em Đồ Tể này bị 2 anh đồ tể luôn =)) =)).

Cái áo khoác 2000USD….món quà đầu tiên anh mua tặng em :>