Xích Ái Sát Thủ

Chương 111: Phát hiện muộn màng



“Dù sao cũng phải cẩn thận một chút.” Feston lo lắng, lại dặn dò thêm một lần nữa, kiểm tra xong băng đạn trong súng thì mới trả lại cho Phong Triển Nặc.

“Tôi vẫn luôn cẩn thận, cho đến khi gặp phải một kẻ làm cho tôi liên tiếp gặp xui xẻo.” Than thở rồi cười một tiếng, hắn xoay người đặt tay lên bả vai của Feston, lần này vẻ mặt rất nghiêm túc, “Anh cũng vậy, những người đó không phải đùa, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì thì tôi có cảm giác chuyện này vẫn chưa xong đâu.”

“Chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.” Ánh sáng cùng âm u đan xen vào nhau ở trên mặt của Feston.

Là xuất phát từ trực giác của cảnh sát, Feston đã sớm dự cảm sẽ có chuyện xảy ra, nhưng hắn chỉ vô tâm nói một câu, cho dù như thế nào thì những lời này của hắn sẽ được nghiệm chứng sau này.

Thủ tục xuất viện được tiến hành rất nhanh, trong bệnh viện có rất nhiều người lưu luyến vị bệnh nhân tên là Charlie này, nhưng dù sao ở đây cũng không phải khách sạn, bệnh nhân khỏi bệnh thì xuất viện là chuyện đương nhiên.

“Đừng làm cho mình bị thương nữa, thấy cậu bị trúng đạn quả thật làm cho tôi cảm thấy rất khổ sở, hiện tại cậu phải cam đoan với tôi, mặc kệ Habino muốn cậu làm cái gì thì cậu phải nhanh chóng trở về bình an, một cọng tóc cũng không được mất.” Sửa sang lại những thứ cần phải mang theo khi xuất viện, trên thực tế cũng chỉ có vài bộ đồ để thay mà thôi, Feston trả chìa khóa cho Phong Triển Nặc, lại nghiêm túc nhắc nhở một lần nữa.

“Yêu cầu của anh thật sự là hà khắc, chờ xuất viện thì chúng ta chắc là sẽ không có cơ hội gặp mặt, còn cái gì muốn nói trước khi tôi rời khỏi Chicago nữa không?” Cũng không vì chia cách mà cảm thấy mất mát, ít nhất hiện tại không nhìn thấy dấu vết như vậy ở trên mặt của Phong Triển Nặc, cho dù trong lòng của hắn đang suy nghĩ như thế nào.

“Tôi cũng chỉ có một yêu cầu, bình an quay về.” Feston trịnh trọng nói, như thể một mệnh lệnh nghiêm túc.

Phong Triển Nặc nở nụ cười rồi gật đầu, “Còn phải nói.”

Một cái ôm rắn chắc, vừa định buông tay thì đột nhiên bị Feston kéo vào lòng, “Tôi nói thật, đừng để cho tôi nhìn thấy cậu xuất hiện với cả người đầm đìa máu tươi, lúc ấy tim của tôi như ngừng đập, còn cậu thì sao, vậy mà cậu còn hiểu lầm tôi nữa?!” fynnz.wordpress.com

Giọng nói xuyên thấu màng tai, có thể nghe được tiếng nghiến răng ken két, nếu không phải trên người của Phong Triển Nặc còn bị thương thì e rằng Feston đã không dễ dàng buông tha cho hắn, “Hey, người trúng đạn là tôi, khi đó còn muốn tôi bình tĩnh như thế nào nữa? Nếu đó thật sự là cạm bẫy của anh–” Đưa ra giả thiết, Feston bị hắn đẩy vào vách tường.

“Cậu nên biết rõ cho dù tôi có cài bẫy thì cũng sẽ tuyệt đối không làm cho cậu bị thương, trước kia tôi cũng chỉ muốn bắt sống cậu, sẽ không làm cho cậu chết, điểm ấy cậu phải nhớ cho kỹ.” Rút điếu thuốc ra, đôi mắt màu xám tro đang chăm chú nhìn Phong Triển Nặc.

“Tôi biết.” Xem Feston vẫn không châm điếu thuốc trong tay, hắn biết khi Feston ở bệnh viện chăm sóc hắn thì đã cai thuốc được một thời gian.

“Muốn tôi đưa cậu về nhà hay không? Chắc cậu còn phải lấy thêm vài thứ?” Sát thủ trước khi hành động thì làm sao lại không chuẩn bị, hắn chỉ vì lo lắng cho an toàn của Phong Triển Nặc, nhưng đáp án là không, “Tôi có thể tự mình thu xếp, anh quay về đi.”

Cầm lấy vài thứ, Phong Triển Nặc đi đến trước cửa phòng bệnh rồi dừng chân một chút, “Giữ gìn sức khỏe.” Nghiêng đầu, hắn nói một câu như vậy.

Ánh nắng bên ngoài tỏa sáng khuôn mặt hắn, không còn nhìn ra hắn là một bệnh nhân đã từng bị thương, câu giữ gìn sức khỏe này rất nhẹ nhàng, tựa như bước chân của hắn, Feston đứng ở trước cửa nhìn hắn đi xa, điếu thuốc trên tay rốt cục vẫn nhịn không được mà đưa lên miệng.

Dưới bệnh viện vang lên tiếng khởi động xe ô tô, dọc theo đường nhỏ mà rời đi, ở bất cứ thời điểm nào thì sát thủ cũng đều rất cẩn thận, Feston đứng bên cửa sổ, phía sau truyền đến một câu hỏi, “Cậu ấy đi rồi à?”

Bob đứng ngoài cửa, nhìn giường bệnh trống trải, hắn cảm thấy hài lòng, nhưng lại có một chút nghi ngờ, “Cậu để cho cậu ấy đi thật sao?”

Feston quay đầu nhìn một chút, “Ừm.”

Hiển nhiên hiện tại hắn không có hứng thú cùng người khác nói chuyện, Bob thức thời không hỏi nhiều, chỉ đi vào phòng bệnh rồi ngồi xuống ghế, “Tôi định đến đây để thăm thằng nhóc này một chút, không ngờ cậu ấy lại xuất viện nhanh như vậy, chỉ chậm có một chút mà cũng không chịu nói lời tạm biệt với tôi.”

“Trước kia khi rời đi cậu ấy sẽ nói tạm biệt với anh à?” Nhớ đến bệnh viện cấm hút thuốc, Feston liền dập tàn thuốc ở bên cửa sổ, hắn không quay đầu lại nhưng vừa rồi Bob có nhìn thấy ánh mắt ngưng kết của hắn, “A, không, đúng vậy, thằng nhóc này cho đến nay cũng chưa bao giờ nói tạm biệt, trừ phi tôi vừa vặn ở ngay trước mặt cậu ấy thì cậu ấy cũng chỉ nói một câu, cậu ấy muốn đi nghỉ phép.”

Đây là sát thủ U Linh, đây là Phong Triển Nặc, Feston giống như đang mỉm cười, cũng có thể không có, ánh mắt thâm trầm vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nếu trước kia Bob gặp FBI thì sẽ lẩn tránh, nhưng hiện tại hắn không lập tức rời đi, đứng trong phòng bệnh, hai người xuất phát từ sự quan tâm đến một sát thủ, sau khi Bob trả lời thì lại tiếp tục im lặng, bầu không khí trở nên cứng ngắc, giữa Bob và Feston vốn không có gì để nói.

Có thể là nể mặt của Phong Triển Nặc nên Feston mở miệng trước, “Tôi đã nói với cậu ấy rằng tôi đã kêu người hủy lệnh truy nã cho anh.”

Quá trình không phức tạp, nhưng nhất định không phải đơn giản, cục điều tra liên bang sẽ không cho một đặc vụ đang bị tiến hành điều tra nội bộ tham dự vào quá trình phá án, nhưng Feston vẫn làm được, Phong Triển Nặc không hỏi hắn làm như thế nào, cũng hiểu rõ chuyện này không phải dễ dàng.

“Cậu ấy đã nói với tôi, chuyện này tôi phải cám ơn cậu, cậu rất biết giữ lời, tuy rằng cậu là cảnh sát nhưng tôi rất tán thưởng điều này, tôi chỉ có thể nói rằng Ian quả thật đặc biệt, ngay cả người mà cậu ấy coi trọng cũng không phải bình thường.” Là khích lệ cũng là châm chọc, Bob nhanh chóng hỏi tiếp, “Cậu làm cho cậu ấy đến Habino? Về sau các cậu….”

“Thật đáng tiếc, không tính chia tay.” Feston cũng giống như bề ngoài của hắn, không phải là người dễ đối phó, Bob cố ý lớn tiếng thở dài, “Thật là một tin tức tệ hại.”

“Cậu ấy sẽ trở về.” Feston nói đến câu này thì liền đi ra ngoài cửa, Bob lập tức gọi hắn, “Đợi đã.”

“Có chuyện gì sao?” Bọn họ không thường gặp mặt nhau, ngoại trừ mỗi khi liên quan đến Phong Triển Nặc, Feston đặt tay trên nắm cửa.

Bob ở phía sau đứng lên, “Vì sao cậu lại đồng ý để cậu ấy đi? Nói trắng ra, kỳ thật là vì muốn bảo vệ địa vị của mình, Feston Kada, cậu là loại cảnh sát mà tôi đã gặp rất nhiều, FBI cũng không có gì đặc biệt, mọi người sẽ lo lắng cho chính mình, hiện tại chắc là cậu biết rất rõ cậu ấy là một sát thủ, hai người chỉ mang đến phiền phức cho nhau mà thôi.”

Bob lớn tuổi nhưng tuyệt đối không hồ đồ, hắn nhận ra hai người bọn họ quả thật có tình cảm, nhưng tình cảm không thể chống lại sự thật tàn khốc, lời nói sắc bén làm cho người ta nghe xong như bị đâm một nhát, Feston buông xuống bàn tay đang đặt trên nắm cửa, ánh mắt lạnh lẽo cứng rắn nhìn chằm chằm vào Bob.

“Để cậu ấy đi không phải vì tôi mà là vì cậu ấy, chỉ cần cậu ấy ở lại đây thì tổng cục sẽ không tha cho cậu ấy, mà sự thật là chỉ cần có liên quan đến tôi thì cậu ấy sẽ không thể đối đãi như những vụ bình thường, chúng ta đều là người, đều coi trọng những gì mà mình để ý, nhưng cậu ấy vẫn là sát thủ, anh nói đúng, sát thủ không thể mất bình tĩnh, tâm tư không thể bị dao động, mà tình cảm chính là chướng ngại lớn nhất! Anh nói đúng! Cậu ấy bị thương, anh có thể nói là cậu ấy bất cẩn, nhưng tôi cho rằng là vì tôi, 2% khả năng, lần này là cậu ấy may mắn, nhưng lần tới thì sao?”

Hắn nói xong, không khí đột nhiên trở nên im lặng, đứng ở trước cửa, sắc mặt cứng ngắc của Feston lộ ra càng nhiều cảm xúc, nhiều đến mức làm cho Bob cảm thấy giật mình, tên FBI này còn yêu Ian nhiều hơn hắn đã nghĩ, yêu người thanh niên nguy hiểm kia.

Dường như là bị Phong Triển Nặc thuyết phục, hơn nữa trên thực tế cũng quả thật có những lý do để tạm thời chia cách, mặc dù chuyện này đã trải qua nhiều ngày nhưng Feston vẫn còn nhớ rõ tình cảnh khi đó, hình ảnh Phong Triển Nặc bị trúng đạn đã khắc sâu vào trong tâm trí của hắn.

Chiếc áo trắng nhuốm đỏ vết máu, giống như một con thú dữ bị vây bắt, còn có nụ cười lạnh lùng cay nghiệt….

Đây là một lần sợ bóng sợ gió, một lần hiểu lầm, nhưng Feston không thể không bắt đầu lo lắng có phải hắn đúng như một người nào đó đã nói, hắn là chướng ngại vật của Phong Triển Nặc, nếu như vậy, hắn phải tạm thời rời xa Phong Triển Nặc, làm cho tình cảm phục hồi, ít nhất phải lý trí hơn trước, chứ không phải như bây giờ, thiêu đốt lẫn nhau, mục đích duy nhất là làm cho đối phương cũng bị hủy diệt như mình. fynnz810

“Không phải vì giấu diếm xu hướng giới tính của mình nên cậu gạt bỏ sự tồn tại của Ian chứ?” Tin tưởng lời của Feston nhưng Bob vẫn phòng hờ, tựa như đang kích thích Feston, nhưng kết quả là, ngoại trừ đối mặt với một tên sát thủ thì Feston Kada không hề lộ ra nhược điểm ở trước mặt Bob.

“Tôi không giấu diếm xu hướng giới tính của mình, bất quá cũng không cố ý khoe khoang ra ngoài, nhưng trên thực tế hiện tại đã có rất nhiều người biết.” Feston cười lạnh một tiếng rồi mở cửa bước ra ngoài.

Bob ở trong phòng trầm mặc, cho dù là cảnh sát liên bang nhưng ít ra Feston Kada cũng là người đàn ông dám làm dám chịu, lớn mật đến mức làm cho người ta bất ngờ, nhưng lại nói tiếp, nếu không lớn mật thì làm sao lại chọn Ian? Nên biết rằng một sát thủ khác với người thường, cũng không phải chỉ ở thân phận.

Có vài thứ đã sớm được đóng khung, không có ai có thể thay đổi được.

Đầu thu, các phát thanh viên của Chicago trên tivi thường xuyên thông báo tin tức thời tiết thay đổi, ban ngày vẫn còn chói chang ánh nắng, đến chiều tối thì gió bão lại ùn ùn nổi lên, giống như mùa đông đột nhiên kéo đến.

Phong Triển Nặc quay về nhà của mình, lệnh truy nã vẫn chưa có tác dụng, ít nhất những người đi đường phần lớn đều liếc mắt nhìn hắn như người xa lạ, càng đừng nói đến thời tiết thay đổi thất thường như bây giờ, tất cả mọi người đều lăm lăm tập trung đi đường.

Trong mắt của hắn thì lệnh truy nã chỉ là một trò đùa, hàng năm có khối người bị FBI truy nã, công dân bình thường căn bản không rảnh chú ý đến mấy thứ này, mà lúc đầu cảnh sát có vẻ nghiêm túc điều tra, nhưng về sau thì không còn ai hứng thú mỗi ngày đi điều tra như vậy nữa, có thời gian thì không bằng đi giải quyết vụ khác.

Biết rõ quá trình này cho nên Phong Triển Nặc cũng không khẩn trương, nhưng lần này hắn rất cẩn thận, xác nhận không có ai theo dõi, cũng giống như bình thường hay về nhà, hắn vừa đi vào thì liền nhìn thấy một thứ đáng lý không nên xuất hiện ở đây, một thứ hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Đó là một cái túi giấy nhìn rất quen mắt, muốn hắn nói thì nó rất giống cái túi đựng chiếc áo khoác mà Feston đã trả tiền mua cho hắn.

Đó là chiếc áo gió mà bọn họ mua ở cửa hàng khi đi dạo phố hôm đó, cảm thấy bất ngờ, hắn cầm lên túi giấy, bên ngoài túi giấy có một ít tro bụi, đó là lúc nhà của Feston bị nổ, hắn nghĩ rằng nó cũng đã bị hủy, không ngờ chỉ bị dính một chút bụi.

Mở túi giấy ra, hắn đặt chiếc áo khoác lên ghế sô pha, chuẩn bị hành lý xong, cuối cùng hắn mặc nó vào, hắn cơ hồ có một chút xúc động muốn gọi điện thoại cho Feston để tố cáo có một đặc vụ FBI trong lúc bị đình chỉ công tác lại lẻn vào nhà hắn, hắn không biết Feston vào đây bằng cách nào nhưng hắn rất vừa lòng với cái áo này.

Người đàn ông kia luôn làm cho hắn bất ngờ, có một vài chi tiết rất nhỏ nhặt nhưng cũng trở thành kinh ngạc cho hắn, bất tri bất giác hắn đã quen có sự tồn tại của một người như vậy, mà cho đến nay hắn mới phát hiện điều đó.

……….

P/S: Mấy chương này cứ phê đứ đừ với anh Phê o_o….Phê dịu dàng là đây, bảo sao không tan chảy vì Phê =.=, lặng lẽ bỏ áo khoác vào nhà em để em nhớ anh sao :>