Xấu Hổ

Chương 35






Lúc nãy đã tắt máy tính, sau khi Sở Hà vào phòng sách, tùy ý chọn một quyển truyện kí danh nhân, tư tưởng không tập trung xem một lúc. 
 
Trước đây, lúc anh đọc sách sẽ rất chuyên tâm. Nhưng tối nay, trong đầu luôn nghĩ đến dáng vẻ cô gái tối qua chân trần đứng ở trong phòng khách tối mờ và hình bóng thanh mảnh duyên dáng lúc nấu mì, anh không hiểu vì sao lại cảm thấy hanh khô, rất khó để tập trung chú ý. 
 
Như đi vào cõi thần tiên mấy giây, anh đem cuốn sách đặt lại trên giá, đi ra khỏi phòng sách.

 
Ở bên ngoài, Tô Mạt đúng lúc vừa ăn mì xong, đang rửa bát đũa ở trong nhà bếp, anh từ cánh cửa khép hờ nhìn thấy bóng sáng cô đứng trước vòi nước, anh không gọi cô, nghiêng người lấy chìa khóa ở trên tủ giày, lặng lẽ đứng đợi ở cửa nhà bếp. 
 
Tô Mạt tắt đèn đi ra, ngẩng đầu lên liền bị dọa sợ, “thầy Sở.” 
 
Sở Hà mỉm cười, “anh ngày mai phải về quê một chuyến, phải mấy ngày. Chìa khóa trong nhà đưa cho em, ra vào sẽ thuận tiện hơn.”
 
“Vâng.”
 
Tô Mạt đưa tay nhận lấy chìa khóa.
 
Nào có ngờ, Sở Hà vẫn chưa đi, ánh mắt lại hướng xuống dưới, rơi trên bàn chân mang dép lê của cô.

 
Một màn tối qua lại hiện lên trong đầu anh, Tô Mạt vô thức cắn môi, nghe thấy từ phía trên lại truyền đến một câu, “ngày đầu đi làm, cảm giác như thế nào?”
 

Tô Mạt không ngờ đến anh sẽ quan tâm đ ến việc này, bất ngờ đưa mắt lên, nhìn thấy sự quan tâm thực sự ở trong đôi mắt ôn thuận, trong lòng có chút ấm áp, mím môi cười, “cũng được.”
 
Thời gian dài ngồi dựa bàn viết lách, tác giả sẽ mắc rất nhiều bệnh nghề nghiệp phổ biến như xương sống thắt lưng, xương cổ, thị lực, Sở Hà lại không bị những loại bệnh này, ngược lại, thị lực của anh rất tốt, cho nên lúc nãy nhìn lướt qua, bất ngờ phát hiện, phía sau chân Tô Mạt có vết đỏ khi bị giày ma sát, điều này khiến anh nghĩ đến đầu tiên đó là đôi giày tối qua cô mua, đôi giày gia đế thấp 60 tệ.
 
Hơn 6 giờ sáng rời đi, hơn 9 giờ tối mới về nhà, cả một ngày, phần lớn thời gian cô đều mang đôi giày da rẻ tiền đi đứng qua lại.
 
Trong lòng Sở Hà có chút tâm trạng thương tiếc, lúc thu lại tâm tư, giọng nói hạ thấp dịu dàng: “Ở bên ngoài cả một ngày, còn mang giày da. Buối tối ngâm chân một lúc rồi ngủ sẽ thoải mái hơn.”
 
“Vâng.”
 
Tô Mạt gật gật đầu, vô cùng thuận theo, “biết rồi.”
 
Sở Hà liếc nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, bỗng nhiên lại cảm thấy tâm trạng vui vẻ, trực tiếp nói một câu: “Vậy em đợi một lát, anh lấy chậu ngâm chân giúp em.”
 
Tô Mạt: “... ...”
 
Cô vừa mừng vừa lo nhìn qua, phát hiện Sở Hà đã đi rồi.
 
Anh đi đến chỗ đặt máy giặt ở ban công, rất nhanh liền đi vào, trong tay cầm một cái chậu ngâm chân, là loại ngâm chân mát-xa cắm điện vào có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ, trước đây ở trong xã có những người trẻ tuổi mua cho bố mẹ mình, cô cũng đã thấy qua, chỉ là chưa từng dùng qua.
 
Thấy Sở Hà cầm nó đi về phía nhà vệ sinh, Tô Mạt vội bước lên trước, ngăn cản nói: “Không cần phiền như vậy đâu, em cầm chậu rửa chân.”
 
“Dùng cái này ngâm một lúc sẽ dễ chịu hơn, cũng thuận tiện.”
 
Sở Hà đã đi vào nhà vệ sinh chung, giọng nói truyền ra.
 
Tô Mạt cũng ngừng bước, đứng ở cửa nhà vệ sinh chung, có chút khó xử. Đang lúc không biết nên tiếp tục từ chối hay là mở miệng nói cám ơn, Sở Hà đã lấy một cái bàn chải đánh răng cũ quay người lại, một tay cầm vòi sen, một tay cầm bàn chải, ngồi xổm xuống bên cạnh chậu rửa chân, cúi đầu làm sạch bên trong.
 
Trên thực tế, chậu rửa chân từ trong ra ngoài đều dính đầy bụi bẩn, có thể thấy đã đặt ở ban công rất lâu.
 
Bây giờ, người này lại vì cô, hạ mình làm việc này?

 
Chút lo sợ lúc nãy dần trở thành hết sức lo sợ, Tô Mạt đứng ở cửa nhà vệ sinh, không nói ra được lời từ chối cự tuyệt, không biết vì sao, còn cảm thấy hốc mắt có chút cay cay, thậm chí trong một giây phút nào đó, nghĩ đến rất nhiều năm trước đây, hình ảnh cậu dùng gỗ làm cho cô một chiếc ghế nhỏ.
 
Sở Hà buổi sáng ra ngoài một chuyến, trở về bận rộn viết bản thảo, áo quần trên người vẫn chưa thay, áo sơ mi trắng tinh, quần kaki dài thoải mái, lai quần xắn lên túy ý, kết hợp với một đôi dép xỏ ngón màu đen. Lúc này anh ngồi xổm dưới ánh đèn vàng, tay áo sơ mi xắn lên trên khủy tay, quần dài bó sát lấy chân, bàn tay to khớp xương rõ ràng nắm chặt lấy vòi nước, hành động rất bình thường nhưng lại mang theo một ý vị làm ấm lòng người.
 
Cứ nhìn cứ nhìn, Tô Mạt có hơi ngây ra ... ...
 
Sở Khê ở trong phòng ngủ đang cày phim, phát hiện hai người họ lần lượt đi vào nhà vệ sinh còn ngẩn ra một lúc, nhảy xuống giường muốn qua bên đó thăm dò, người đi đến cửa liền do dự, thò đầu ra ngoài nhìn quanh một lát rồi lặng lẽ quay trở lại phòng.
 
Anh họ cô thực sự không hề do dự gì, chủ yếu cô gái Tô Mạt này tính cách ngại ngùng e thẹn, vừa mới dọn vào sống cùng, bị cô dọa cho sợ hãi thì không tốt lắm.
 
Nghĩ như vậy, Sở Khê bèn tiếp tục chuyên tâm xem phim.
 
Ởbên ngoài, trong nhà vệ sinh, Sở Hà chúi sạch chậu rửa chân xong lại lấy nước, bưng chậu thẳng đến phòng khách, đặt ở một bên ghế sô pha, đồng thời cắm điện vào.
 
Tô Mạt vẫn luôn nhìn anh, thấy anh bận rộn cũng không biết mình nên làm gì, đang ngẩn ra đó, nhìn thấy anh quay người lại, mỉm cười nói: “Được rồi, ngồi xuống ngâm.”
 
“Vâng.”
 
Cô nhìn anh, trong ánh mắt dâng lên một luồng sáng, giọng nói nghe rất hợp lòng người.
 
So với dáng vẻ khách sáo khó xử của cô, Sở Hà hiển nhiên cũng hưởng thụ trạng thái vô thức tin cậy của cô gái nhỏ, nhẹ mỉm cười, anh đứng ở một bên, thấy cô đặt chân vào chậu ngâm chân lại hỏi một câu: “Nhiệt độ như thế nào?”
 
“Rất tốt.”
 
Tô Mạt đặt bàn chân ở trong chậu, cảm thấy rất mới lạ, mỉm cười gật đầu.
 
“Nút tăng giảm có thể điều chỉnh nhiệt độ nước, chỗ này có thể hẹn giờ, 15 phút có nghĩa là sau 15 phút sẽ tự động tắt, thời gian cũng xấp xỉ rồi. Em ngâm trước, lát nữa đến giờ thì gọi anh, nước ở trong chậu khá nặng, anh đến đổ là được.”
 
Bắt được biểu cảm trên mặt cô, Sở Hà kiên nhẫn giải thích một lượt, thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, vô thức đưa tay ra.
 
Không biết vì sao lại muốn xoa đầu cô.
 
Nhưng bàn tay vừa đưa ra liền đối diện với khuôn mặt nhỏ đang ngẩng lên của cô, động tác liền cứng đờ, ngón tay thuận thế buông xuống, nhấn vào nút mát-xa.

 
“À,haha……”
Không kịp để giải thích, Tô Mạt bất ngờ cười lên.
 
Dường như đây là lần đầu tiên cô cười như vậy, giống như là đứa trẻ bị người khác chọc lét, âm thanh giòn giã và không thể kiểm soát được, có chút không kịp đề phòng, lại rất vui vẻ, cười hai tiếng rồi lại ra sức nhấc chân lên, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hà, độ cong của khóe môi rất cao, đôi mắt trong veo, sáng như sao sớm. 
 
Sở Hà vốn đang cúi người, cách cô rất gần, không kịp đề phòng đối diện với ánh mắt cô, lờ mờ nhìn thấy hình bóng mình trong mắt cô, trái tim cứ như thế ngưng đập một nhịp ... ... 
 
Tiếng cười của Tô Mạt lúc đối diện với anh bỗng nhiên im bặt, thần sắc cũng ngẩn ngơ, đôi môi mềm mại nhẹ mấp máy, không nói ra lời, khuôn mặt cũng ửng đỏ. 
 
“Ừm——”
 
Vờ như không có việc gì đứng thẳng dậy, Sở Hà đưa tay đặt tay lên môi, ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Đến giờ thì gọi anh.”
 
Nói xong, người cũng rời đi.
 
Tô Mạt đưa mắt nhìn anh đi vào phòng, cảm giác bỏng rát trên khuôn mặt vẫn chưa hết, một lúc lâu, cô cúi đầu, ánh mắt rơi xuống bàn chân đang đặt trong nước, không nén được mím mím môi.
 
Khoảnh khắc lúc nãy, đối diện ánh mắt, cảm giác điện giật khiến cả người cô đều tê cứng.


 
------Ngoài lề------
 
Tôi nói cho mọi người biết, thầy Sở thật sự rất sạch! ╭(╯^╰)╮
 
Còn sắc khí gì đó, đã thông một chút, người trẻ tuổi, khó tránh.