Xấu Hổ

Chương 26






Cầm cốc giấy dùng một lần, Tô Mạt cùng Sở Khê đi vào phòng ngủ.
 
Phòng ngủ này thực sự cô đã từng vào, trang trí rất đơn giản. Chính giữa bức tường đặt một chiếc giường lớn, hai bên giường kèm theo chiếc tủ nhỏ đặt ở đầu giường. Ở góc đối diện với chiếc giường đặt một chiếc tủ áo quần hai cửa dựa sát vào tường. Bên tủ áo quần đặt một giá hoa làm bằng sắt màu trắng, trên giá hoa có để một chậu trầu bà.
 
Tô Mạt nhìn chậu trầu bà một lúc, bất ngờ nghĩ đến chậu hoa nhài của mình, đáy lòng thoải mái hơn, lặng lẽ thở ra một hơi.

 
Việc đã như vậy, thương thân tiếc phận không bằng lạc quan nhìn về phía trước ... ...
 
Cô đã ý thức được tâm tư của Hứa Thiếu Huy, việc sống chung chắc chắn không thể tiếp tục được nữa, bất luận như thế nào, cô không muốn khuấy động đến cuộc sống tình cảm của người khác. Còn về việc làm thêm, ngày mai sẽ thương lượng với Tô Dương.
 
“Đắp cái này được không?” 
 
Ở bên cạnh, câu hỏi của Sở Khê cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
 
Tô Mạt nghiêng đầu nhìn, phát hiện cô ấy đang bê chiếc chăn màu xanh lính được gấp nhỏ thànhhình vuông, vội gật đầu, “được, cám ơn.”
 
“Khách sáo gì chứ.”
 
Sở Khê mỉm cười, đặt chăn xuống một bên giường cho cô.
 


Tô Mạt nhìn chiếc chăn kiểu dáng dành cho con trai có hơi thất thần, lại nghe thấy ngoài cửa phòng ngủ có tiếng nói truyền lại, “bàn chải đánh răng dùng một lần đã để ở đây cho cô rồi.” 
 
“À, cám ơn.”
 
Vội cám ơn, Tô Mạt lại đối diện với đôi mắt đen mát lạnh đó.
 
Tướng mạo của Sở Hà khôi ngô tuấn tú, đôi mắt đen, vì đường nét sâu mà trở nên thâm trầm, nhưng lúc cười lên lại tràn đầy ấm áp, dường như một dải ngân hà xán lạn. 
 
Khuôn mặt của Tô Mạt nóng lên, đang muốn né tránh ánh nhìn lại nghe thấy anh gọi: “Sở Khê.”
 
Sở Khê đáp một tiếng, đi theo anh ra ngoài.
 
Hai anh em đi ra ngoài ban công ở phòng khách nói chuyện, khoảng cách có hơi xa, Tô Mạt một chữ cũng không nghe được. Nhưng mà, cô không có ý nghĩ muốn nghe ngóng người khác nói chuyện, vốn có hơi mệt, bèn trực tiếp đi đánh răng rửa mặt. Sau khi thu dọn xong, rất nhanh liền lên giường. 
 
Điện thoại sạc được một lúc, sau khi cô mở máy thì phát hiện cậu gửi đến mấy tin nhắn: “Đã đến nhà chưa? Đến nhà nhớ nói với cậu một tiếng.” 
 
Việc tối nay, Tô Dương không nói với cậu cô, Tô Mạt cũng không muốn tăng thêm phiền phức cho người khác vào lúc này, rất nhanh liên gửi tin nhắn báo bình an, sau đó, suy nghĩ một lúc lại gửi cho Tô Dương một tin nhắn: “Anh Dương Dương, em thật sự không lấy dây chuyền của cô ấy. Em là do anh dẫn đến An Thành, mọi người cùng chung sống, em cũng không thể làm ra loại chuyện thế này làm xấu mặt anh.” 
 
Rất nhanh, Tô Dương trả lời một dòng: “Anh cũng không muốn hoài nghi em. Nhưng trước khi em về, cậu em gọi điện đến nói em mượn 3000 tệ ở chỗ anh.”
 
Hai bên đều trở nên bình tĩnh, nói chuyện cũng đặc biệt ôn hòa hơn. 
 
Tô Mạt trong chốc lát liền hiểu được, đồng thời cảm thấy buồn cười, như trút được gánh nặng, “ban đầu nói là muốn tìm anh mượn tiền, nhưng lúc đó gọi điện anh không được, sau đó gọi được dường như cũng không ai bắt máy. Lúc em đang lo lắng thì gặp được thầy Sở, thầy ấy đúng lúc cũng đến bệnh viện thăm người thân, cho em mượn tiền, cậu em không biết thầy ấy, cho nên em cũng không giải thích nhiều.” 
 
“……Sở Hà?”
 
“Đúng vậy.”
 
Tô Dương gửi một biểu cảm hình cái búa nhỏ đập vào đầu, “vậy sao em không nói sớm?” 
 
“Anh lúc nãy cũng không nói chuyện này.”
 
Đọc tin nhắn, Tô Mạt mím môi cười, thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng hoàn toàn khôi phục lại. Vốn muốn nói không tiếp tục sống với họ nữa, lại cảm thấy ở trong wechat nói không tiện, cho nên không nhắn nữa, dự định đợi đến mai gặp mặt Tô Dương rồi nói. 
 
Đặt điện thoại xuống, đã hơn 11 giờ.
 
Tô Mạt tháo dây buộc tóc, dùng ngón tay vuốt xuôi tóc, cởi qu@n dài và áo lót bên trong áo phông ra, giũ chăn ra và đắp lên, chuẩn bị đi ngủ. 
 
Cô nằm nghiêng để ngủ, kéo chăn lên vị trí ngang ngực, vừa cúi đầu liền ngửi thấy mùi thơm của nước giặt phảng phất mà mát mẻ, nhè nhẹ, rất dễ ngửi.
Trong căn phòng này, ra giường, vỏ chăn và điều hòa đều là màu hồng, phong cách lãng mạn của thiếu nữ, chính là Sở Khê. Mà chiếc chăn cô đắp này còn rất mới, đã giặt qua, màu xanh lính, chủ nhân là ai, dường như không nói cũng rõ. 
 
Không hiểu tại sao nghĩ đến đây, Tô Mạt nảy sinh cảm giác không thoải mái, giống như là đắp chăn của người khác thì chính là tiếp xúc thân mật với họ vậy. 
 

Không chân thật như vậy, giống như mơ ... ...
 
Cô đang ngẩn ngơ, bị tiếng đẩy cửa của Sở Khê làm giật mình, nghiêng đầu nhìn qua thì nhìn thấy Sở Khê cười hì hì bước vào, đóng cửa, lên giường, trở mình nằm bò ra bắt đầu nghịch điện thoại.
 
So với cô ấy, cảm giác thiếu nữ trên người Sở Khê đặc biệt rõ nét.
 
Tô Mạt mỗi lần nhìn thấy cô đều có mấy phần ngưỡng mộ, nhưng mỗi người mỗi số phận, cô không hề nảy sinh sự đố kị không cam lòng, nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Hôm nay thật sự làm phiền cậu và thầy Sở rồi.”
 
“Cũng không phải chuyện gì lớn, cậu đừng nói cám ơn, ngại quá mãi như thế.”
 
Sở Khê trở mình một cái, cầm điện thoại nghiêng người nhìn cô, hỏi thăm dò: “Bây giờ như vậy, tiếp theo cậu định thế nào?”
 
“Vẫn chưa nghĩ ra.”
 
Tô Mạt nói, “có lẽ không sống chung với họ nữa.”
 
“... ... Thật sao? Vậy cậu ở đâu?”
 
“Ừ.”
 
Tô Mạt gật đầu khẳng định, mím môi suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng nói: “Lúc trước nghe anh Dương Dương nói, thuê nhà ở ngoại thành tương đối rẻ, một tháng chỉ mấy trăm tệ, ngày mai mình hỏi thử, nếu không được thì mình ra ngoài tìm một phòng đơn, sẽ có cách mà.”
 
“Vậy cũng quá nhọc lòng, chỗ đó khá lộn xộn, mà cậu muốn sống ở đó, đi làm cũng rất không thuận tiện.”
 
“Có hơi muốn đổi việc.”
 
Lời Tô Mạt nói, thanh âm ngày càng thấp.
 
Cô trước đây chưa từng đến An Thành, cũng chưa từng đi vào thành phố, hiển nhiên chưa từng nghĩ đến công việc kiêm chức phù hợp với mình. Nhưng hôm nay đến bệnh viện, lúc ra ngoài mua cơm cô vô tình phát hiện, những nhân viên ở cửa hàng thức ăn nhanh cũng xấp xỉ tuổi cô. Lúc cô ở đó suy nghĩ mua gì, cách một cánh cửa sổ nhìn thấy thông báo tìm người ở trong cửa hàng KFC, còn đúng lúc nhìn thấy một cô gái dáng vẻ giống như là học sinh ở đó điền thông tin, chuẩn bị đảm nhiệm kiêm chức. 
 
Buổi tối ngồi xe bus về nhà, ngắm nhìn cảnh đêm lộng lẫy của thành phố, trong đầu cô luôn thu lại cảnh đó, bây giờ, bỗng nhiên có chút hiểu được nguyên nhân mà bản thân lần nữa hồi tưởng. 
 
Cô muốn mở rộng tầm mắt ... ...
 
Giống như là ếch ngồi đáy giếng, bỗng nhiên nhảy ra khỏi thế giới nhỏ bé chật hẹp, nhìn thấy một thế giới rộng lớn đầy màu sắc, không kìm chế được muốn tiếp xúc, tìm hiểu nhiều hơn.
 
Cửa hàng chuyển phát nhanh này của Tô Dương, thế nào đi nữa cũng cần có một nhân viên, cô nhập học, anh còn phải tìm người. Đã như vậy thì lúc nào tìm người đều như nhau. Nhưng cô, cuộc sống tương lai vẫn chưa biết thế nào, cô muốn có kinh nghiệm và sự từng trải, làm việc ở cửa hàng chuyển phát nhanh hai tháng, có thể giới hạn tiếp xúc với mọi người, kĩ năng sinh tồn có thể học được thực sự cũng bị hạn chế.
 
Những điều này, đều là việc mà cô muốn bàn bạc với Tô Dương vào ngày mai.
 
“Hay là sống ở nhà mình?”
 
Giọng  nói vui vẻ của Sở Khê lại lần nữa kéo suy nghĩ của cô về.

 
Tô Mạt ngẩn ra.
 
Sở Khê sắp xếp lại từ ngữ, thích thú nói: “Cậu xem, nhà mình lớn như vậy, bây giờ chỉ có anh họ và mình, vẫn còn một phòng trống đấy. Cậu cứ ở phòng nhỏ đấy là được rồi, mình sẽ không lấy tiền thuê nhà của cậu, cậu thấy thế nào?”
 
“... ... Không tốt lắm đâu?”
 
Tô Mạt bị lời đề nghị ngẫu nhiên của cô làm cho ngẩn ngơ, ngập ngừng nói xong, lại nghe thấy Sở Khê nói: “Sao lại không tốt, phòng trống cũng vẫn là phòng trống, ban đầu chính là bố mẹ mình mua để đầu tư, kết quả sau khi trang hoàng xong lại không nỡ cho thuê, anh họ mình đến nên tạm thời sống ở đây, bây giờ có thêm mình, nhưng mình và anh ấy khác nhau, bình thường rất ít khi nói chuyện, cậu cứ xem như bầu bạn với mình.”
 
Nghe xong những lời này, Tô Mạt vẫn còn do dự, nhưng không đợi cô do dự, cánh tay đã bị Sở Khê ôm chặt, sau đó làm nũng lắc cánh tay cô, không ngừng cố gắng, “cậu cảm thấy ngại sao? Ai ya thật sự không sao! Không thì thế này, cậu học bù giúp mình thay tiền thuê nhà, “cậu thấy thế nào?”
 
“Dạy bù?”
“Đúng đấy, thành tích của mình tệ. Nếu không thì sẽ không ghi danh vào đại học nghệ thuật, ở chỗ mình mời gia sư 1 tiếng cũng phải 100 tệ, cậu giảng bài thay cho tiền thuê nhà, cậu thấy thế nào? Tóm lại chúng ta đều học văn, phạm vi thi đại học cũng giống nhau, thành tích của cậu không phải rất tốt sao, dạy cho mình dạy cho mình.”
 
Tô Mạt:“……”
 
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gặp nữ sinh nào làm nũng đáng yêu như vậy, mất công một hồi bèn chống đỡ nói là nếu như không tìm được phòng thì sẽ làm như vậy. 
 
Thấy sự việc cơ bản đã ổn, Sở Khê liền thở phào nhẹ nhõm, quay người lại, gửi cho anh họ mình một dòng tin nhắn wechat: “Pizza hut, anh nói xem.[thắng lợi][thắng lợi]”
 
Mấy giây sau, trong khung trò chuyện xuất hiện một hồng bao.
 
Sở Khê lờ mờ mở ra xem, Sở Hà gửi cho cô 200 tệ, bạn học Sở Khê liền vui vẻ: “... ...”
 
Ai chưa từng nhìn thấy tiền?!
 
Tôn công tốn sức vòng vo dỗ dành, cô là vì hồng bao sao? 
 
Cô chính là muốn có người cùng cô ăn cùng cô chơi cùng cô dạo phố có được không?! 
 
o(╥﹏╥)o
 
------Ngoài lề------
 
Tìm cách giúp đỡ người khác, thầy Sở có thể nói là rất có tình(^。^)