Xấu Hổ

Chương 20






Trong chớp mắt, phòng khách trở nên yên tĩnh.
 
Loại yên tĩnh này có cảm giác nghẹt thở, khiến Tô Mạt dường như không thở được. Đứng bên vòi nước, lặng lẽ rửa cái xẻng cơm, cô quay người lại, đem thịt đã xào xong cho vào bát, sau đó bắt đầu nấu cháo, nhặt rau.
 
Không biết từ lúc nào, Hứa Thiếu Huy đã đi đến bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Đừng chấp nhặt với cô ấy, con người cô ấy là như vậy, công việc không theo ý muốn liền bừa bãi trút giận, cũng không phải nhằm vào em.”

 
Mím chặt môi nấu ăn, Tô Mạt không hề lên tiếng.
 
Thở ra một hơi, Hứa Thiếu Huy lại nói: “Haizz, sống chung với nhau một vài ngày, kì thực em cũng có thể nhận ra được, Vũ Vi cô ấy thực sự là người mạnh miệng yếu lòng, lúc trước thấy em áo quần không nhiều, cô ấy không nói hai lời liền cho em mấy cái có đúng không? Đừng giận cô ấy, ha——”
 
“Không có.”
 

Tô Mạt đang thái hành, bị sặc đến hít hà mũi, đầu cũng không ngẩng lên chỉ đáp nhẹ, “em không sao, không có gì để giận cả, anh đi dỗ cô ấy đi.” 
 
“Em không giận thì tốt, còn về cô ấy ——”
 
Lời nói tiếp theo, Hứa Thiếu Huy không nói ra. Anh cũng đủ phiền phức rồi, không biết có nên ào trong dỗ cô ấy không. Hai người lúc trước cãi nhau, người cúi đầu vẫn luôn là anh, thời gian lâu dài cũng quen với tính tình không tốt của Trương Vũ Vi, tâm trạng không thoải mái thì hoàn toàn không ngăn cản được miệng của mình, nói chuyện câu nào cũng như muốn chọc vào tim người khác. Anh lần này không dỗ dành xem cô như thế nào? Gia đình anh không thích cô, bố mẹ anh không hài lòng về cô, cảm thấy ánh mắt cô cao ngạo, lúc nhìn họ không lễ phép và tôn trọng.
 
Nghĩ ngợi lung tung, trong đầu đều là những lời nói chua chat lúc nãy của Trương Vũ Vi, so với lúc này, người chịu ấm ức là Tô Mạt đáng thương một cách khó mà hình dung. Đàn ông đều như thế, chán ghét phụ nữ không giữ thể diện bên ngoài cho mình, lại thương tiếc người phụ nữ mềm yếu biết quan tâm chăm sóc người khác, so sánh hai đều này, anh bức bối lại phiền muộn, dứt khoát đi đến phòng khách hút thuốc.
 

Lúc Tô Dương trở về, tình cảnh trong nhà là như vậy.
 
Trương Vũ Vi động chặt cửa phòng ngủ, ở trong phòng; Hứa Thiếu Huy nằm trên sô pha như động vật không xương, hai chân vắt chéo, miệng nhả khói; Tô Mạt nấu ăn ở trong bếp, thỉnh thoảng truyền đến tiếng va chạm nhẹ … …
 
Trạng thái này, nhìn vào giống như bình thường lại như không bình thường, tóm lại đợi đến lúc ba người ngồi vào bàn ăn mà Trương Vũ Vi vẫn chưa ra ngoài, anh càng nhận thấy sự việc có chỗ không đúng lắm. Hỏi thì chỉ có thể từ những lời nói của Hứa Thiếu Huy mà biết được hai người cãi nhau.
 
Nhưng, bạn gái của người khác, vẫn không có đạo lí anh đến an ủi. Thấy Hứa Thiếu Huy không quan tâm, Tô Mạt cũng không để ý, nói cười hai câu liền ăn cơm.
 
Anh cả ngày mệt mỏi, ăn cơm xong liền chơi game để giải trí, Hứa Thiếu Huy lại đi hút thuốc, Tô Mạt thu dọn nhà bếp, đi đến nhà vệ sinh tắm rửa.
 
Hơn 10 giờ, cô tắm gội xong, quay về phòng của mình.
 
Ngày hôm nay cuối cùng đã kết thúc … …
 
Trải qua sự tranh chấp đầu tiên khi đến An Thành, tâm trạng của cô vô cùng tồi tệ, muốn ngủ cũng không ngủ được, hơn nữa tóc còn có hơi ướt, bèn mặc váy ngủ, ngồi ngây người ra bên cửa sổ sát đất. Trong phòng được lát gỗ màu vàng nhạt, cô ngồi ôm gối, không lâu sau, ngửi thấy mùi hương hoa nhàn nhạt, như có như không.
 
Trong phòng cô không có bàn, chỉ có một cái tủ đặt ở đầu giường có thể bỏ đồ đạc. Vì vậy buổi chiều mua hoa về, cô bèn đặt chậu xương rồng ở đầu giường. Còn hoa nhài thì được cô đặt ở góc tường cách đầu giường khá xa. Vì người bán hoa nói, mùi hoa tươi khá nồng, để ở trong phòng ngủ cũng đừng để gần đầu giường quá, ảnh hưởng đến giấc ngủ. Mà trong chợ hoa, hoa có màu trắng mùi thơm thường sẽ nồng hơn, màu được người khác xem là không may mắn, nên không thích hợp đặt ở đầu giường.

 
Thu lại tâm tư, Tô Mạt xoay người, nghiêng đầu nhìn chậu hoa nhài.
 
“Tính chung đi, bao nhiều tiền?”
 
Bên tai lại vang lên giọng nói trong trẻo mà có hơi trầm thấp đó.
Anh nói như vậy, có lẽ là cảm thấy không cần thiết phải giải thích với người lạ nhiều như thế, lại vì để tránh sự ngượng ngập sao?
 
Nhưng về tình về lí, mình cũng phải nói một tiếng cám ơn.
 
Hít sâu một hơi, Tô Mạt lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, soạn một dòng tin nhắn wechat rồi gửi đi.
 
“Thiếu anh một tiếng cám ơn, cũng thiếu anh một tiếng xin lỗi. Sau khi về nhà thì bận rộn không kịp nói, rất xin lỗi, xin thứ lỗi.”
 
Cách dùng từ qúa khách sáo lại vô cùng phù hợp với tính tình của cô, khiến Sở Hà lúc đọc wechat nảy sinh ba loại cảm giác bao gồm “cuối cùng đến rồi”, “quả nhiên”, và “trời ơi”, tâm trạng có hơi phức tạp. Anh vừa tắt máy tính, lúc cầm điện thoại đi ra khỏi phòng khách, cúi đầu trả lời một câu: “Không cần khách sáo như vậy. Buổi chiều cô cũng biết, chậu hoa đó không đáng giá, đừng để trong lòng.”
 
Tô Mạt cầm điện thoại, không ngờ người đó có thể trả lời nhanh như vậy.
 
Tâm trạng lạc lỏng, vì tin nhắn bất ngờ này mà xua tan đi rất nhiều, cô chống cằm lên đầu gối, mím môi trả lời: “Vâng, vậy tôi biết rồi. Thầy Sở nghỉ ngồi sớm, tôi không làm phiền thầy nữa.”
 
“Ách——”
 
Bỗng nhiên lại xuất hiện cách gọi kính cẩn khiến Sở Hà không kìm được nói ra một từ cảm thán.
 
Cô gái này … … Thầy Sở … …

 
Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong đầu không hiểu sao lại liên tưởng đến những sự việc chồng chất lên nhau, sau cùng, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, đành trả lời một dòng, “được, cô cũng nghỉ ngồi sớm.” 
 
Ôm điện thoại, xem dòng tin nhắn này, Tô Mạt biết đó là lời nói kết thúc cuộc trò chuyện.
 
Cô thực sự không ngủ được.
 
Một đêm này, gần 12 giờ cô mới lên giường, trong mơ hồ mơ thấy một số người. Lúc thì thấy Tô Dương và Trương Vũ Vi, lúc lại mơ thấy cậu và mợ, trong mơ, mợ chỉ vào mũi cô mắng, nói mẹ như thế nào thì sinh ra con như thế đấy, cô tuổi nhỏ không an phận, đến thành phố làm thêm còn hấp dẫn bạn trai người khác, vừa nhìn đã biết là hồ li tinh, đồ đê tiện
 
Cũng chính vào lúc bị mắng là đê tiện, Tô Mạt giật mình, từ trong mơ tỉnh lại.
 
Trời đã sáng, ở đầu giường, điện thoại của cô đang vo ve không ngừng, cuộc gọi đến hiện lên một chữ “cậu”, khiến cô ngơ ngẩn một lúc.
 
Cô không nhận điện thoại, vội vàng cầm điện thoại lên xem giờ, phát hiện đã hơn 8 giờ rồi.
 
Thứ bảy, hôm nay là ngày cô nghỉ ngơi.
 
Cả người cũng được xem như đã tỉnh táo hẳn, cô đang muốn gọi lại cho cậu, đầu bên kia điện thoại lại gọi đến. Đợi cô nhận điện thoại thì càng mơ hồ hơn. Ngữ khí của cậu trong điện thoại rất sốt ruột, nói là em họ hôm qua nghỉ học, cùng bạn học ra ngoài chơi điện tử suốt đêm, sáng nay lúc lái moto về thì xảy ra tai nạn, gãy chán rồi, trước mắt mấy người trong thôn đang lái xe đưa nó qua, phải đến bệnh viện tốt nhất của An Thành, bảo cô qua đó trước. 
 
Ngắt điện thoại, Tô Mạt tắm rửa mặc áo quần với tốc độ nhanh nhất, sau đó liền ra ngoài.